Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
***********
Sau khi ăn xong, vì thèm không khí trong lành nên anh bế cô ra vườn ngồi ngắm mây trời.
Hôm nay nắng đẹp, bầu trời trong xanh gió trong lành. Những tia nắng chiếu sáng cả vườn hoa nở rộ nhiều màu sắc sặc sỡ. Những làn gió nhẹ kèm theo hương thơm cây cỏ thiên nhiên làm người ta thoải mái.
Ngồi dưới chiếc dù che nắng lớn bên cạnh là bàn hoa quả và nước ép cam. Vương Hạo Thiên ân cần dùng nỉa xỉa miếng táo đưa cho cô, rồi nâng cốc nước ép đến mời tận miệng cho Hàn Bạc Băng.
Cử chỉ, ánh mắt đều dịu dàng, nhẹ nhàng. Đúng là người chồng mẫu mực mà nhiều phụ nữ mơ ước.
"Anh không đi làm sao??" Uống nước cam ép rồi cô hỏi anh.
Anh ôn nhu đặt lên trán cô nụ hôn tình cảm:"Anh muốn dành nhiều thời gian bên em và con. Bù đắp bốn năm sai lầm của anh. Anh xin lỗi bảo bối của anh." anh vòng tay ở eo cô bỗng siết chặt.
Hàn Bạc Băng biết anh đang lo lắng điều gì, cô cũng vậy sợ sẽ xảy ra những chuyện ngoài ý muốn để rồi cả hai phải rời xa nhau. Hàn Bạc Băng hôn nhẹ lên môi anh thủ thỉ bên tai.
"Vương Hạo Thiên anh từ nay mặc kệ làm gì phải nhớ bây giờ anh đã có vợ có con. Đừng có làm em thất vọng đấy."
Nghe vợ nhỏ nói vậy, Vương Hạo Thiên đứng dậy nghiêm hai chân, tay đưa lên trán chiều chào trong quân đội, miệng hô to:"Tuân lệnh, sếp."
Vương Thiên Vũ từ ngoài cổng lớn vào hấp tấp:"Mommy, mọi người đang náo loạn tìm mommy kìa. Hai ông cũng từ Mỹ bay về rồi."
"Hả...."
Lúc này Hàn Bạc Băng mới sực nhớ ra hôm qua đã tắt thiết bị liên lạc mà lại quên không bật lên.
"Mommy chẳng nhớ gì cả, làm tiểu bảo bối lo muốn chết." Nhóc lại phụng phịu mặt cau có như ông cụ non nói.
Thấy con trai càng ngày càng biết làm nũng Hàn Bạc Băng lại cười, hai tay véo hai má bánh bao của nhóc:"Ôi, tiểu bảo bối mẹ xin lỗi, lần sau sẽ không như vậy."
"Chúng ta về Hàn gia một chuyến. " Vương Hạo Thiên lên tiếng.
______________
Ở Hàn gia.
"Có tín hiệu của con bé rồi, nó đang về cùng thắng nhóc." Triệu Anh Hào thông báo với mọi người để họ bớt lo lắng.
Lần này ngay cả Triệu Anh Lâm cũng kinh động mà về Trung Quốc cụng mọi người:"Thế em ấy đã đi đâu cả tối qua."
Triệu Anh Hào quay màn hình máy tính cho mọi người xem miệng cũng nhếch lên.
Minh Nhị nhìn màn hình máy tính không khỏi hoảng hốt:"Vương gia."
"Muội ấy và Vương Hạo Thiên đã làm lành rồi sao??" Minh Nhị nói tiếp, hai bàn tay đã cuộn chặt thành nắm đấm lộ rõ cả khớp xương.
Hàn Kha, Hàn Long, Hàn Y và Hàn Nhoãn cũng lần lượt đi vào khi nhân được thông báo đã có tin tức của lão đại.
Trong mọi người căng thẳng thì chiếc Maybach Exelero quen thuộc đã dừng trước cổng lớn Hàn gia.
Người nào người nấy vui như mở hội. Cả nhà ba người hai lớn một nhỏ chững chạc bước vào trước những ánh mắt kinh ngạc của mọi người.
"Ba, ba nuôi. Làm mọi người lo lắng rồi." Xà vào lòng hai ông già như chú cún vừa tìm được chủ.
Cái bộ dạng tiểu bạch thỏ của cô thật làm tâm trí người khác nhão nhụn mà hai ông già Triệu Anh Hào và Hàn Du Khương lập tức thay đổi thái độ dịu dàng vỗ vỗ lưng cô.
"Không sao, con không sao mọi người yên tâm rồi!!" Hàn Du Khương vui vẻ nói.
Triệu Anh Hào cũng phụ họa theo sau:"Đúng! Đúng! Đúng! Bảo bối không sao là tốt rồi."
"Chỉ được cái làm nũng là tài." Triệu Anh Quân hất mặt đi chỗ khác làm kiêu.
Ngay lập tức cách tay bị giữ lại lay lay liên tục:"Anh không sợ em buồn sao?? Huhuuuu...."
"Cậu còn trách cục cưng nhà tôi sao, đúng là không bằng cầm thú." Hàn Lãnh Phong thấy em gái mếu máo liền mắng lại Triệu Anh Quân tay vỗ vỗ lưng an ủi.
Rõ ràng là con nhóc đó sai, bây giờ mọi người lại tìm mình mắng như này. Con bé này thật quá đáng chiều nó hư cũng đúng thôi.
"Con có biết Minh Nhị đã lo lắng cho con cỡ nào không??" Triệu Anh Hào nghiêm mặt nói.
Hàn Bạc Băng nhìn sang sư huynh đang ngồi bên kia cúi đầu xin lỗi:"Sư huynh, xin lỗi đã huynh lo lắng."
"Không sao, lần sau đừng như vậy là được." Minh Nhị nhẹ nhàng nói với cô, ánh mắt đầy tình cảm.
Hàn Bạc Băng cũng biết tình cảm của sư huynh dành cho mình bây giờ không đơn giản là tình cảm huynh muội nữa. Nhưng trong lòng cô chỉ có một mình Vương Hạo Thiên. Cô không muốn vì chuyện này mà sảy ra xung đột gì nên lâu nay luôn có giữ khoảng cách.
"Mọi người chỉ lo cho mỗi mommy, quên cả tiểu bảo bối rồi." Vương Thiên Vũ uất ức, ghen tỵ với mommy mếu máo.
Cả nhà được một tràng cười sảng khoái với cậu nhóc này. Đúng là giống mommy về cái khoản làm nũng này. (mẹ nào con nấy mà.)
Vương Hạo Thiên từ lúc xuất hiện đến giờ vẫn luôn nhìn Minh Nhị không rời mắt. Đôi mắt sắc bén phát hiện ra điều khác thường khi Minh Nhị nói chuyện với Hàn Bạc Băng và cả sự tránh né của cô với Minh Nhị.
Vương Hạo Thiên càng chắc chắn 4 năm trước anh đã hiểu lầm hai người họ. Nhưng 4 năm sau tình cảm đó đã thay đổi rồi.
"Thiên, anh ngồi cùng mọi người đi." Nghe tiếng Hàn Bạc Băng anh mới gạt những suy nghĩ trong đầu qua một bên bước đến ngồi cạnh cô.
Hàn Du Khương lãnh đạm nói với Vương Hạo Thiên:"Chuyện bốn năm trước chắc hai đứa đã nói rõ. Chúng ta cũng sẽ không nhắc lại. Nhưng cậu nhớ còn thêm một lần nữa đừng trách...."
"Nhất định papa sẽ không tìm được mommy, dù là một chút manh mối." Vương Thiên Vũ nhanh miệng chen vào không để ông ngoại nói hết câu.
Triệu Anh Hào lại càng vui vẻ hùa theo thằng cháu nuôi:"Tiểu bảo bối của chúng ta càng ngày càng hiểu chuyện. Đúng là làm sếp lớn có khác."
Hahaaaaaaa........
Mọi người đều vui vẻ cùng nhau nói chuyện đến giờ ăn trưa.
"Lão gia, đồ ăn đã chuẩn bị xong." Người hầu vào báo.
"Chẳng mấy khi cả nhà chúng xum họp vui vẻ đông đủ như vậy. Nào vào ăn cơm cho vui." Hàn Du Khương dù gì cũng là chủ nhà. Hiếu khách cũng là chuyện bình thường.
~~~~~~~~~~~~~~~~