Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Như lời của Lộ Khiết, Cao Bác Văn đã chịu đến gặp Mạc Hạc Hiên.
" Cậu đến rồi..."
Mạc Hạc Hiên thấy Cao Bác Văn liền biểu hiện vui mừng rõ, anh không nghĩ tình bạn của hai lại cắt đứt vì mình như vậy.
" Phải phải, đến xem cái mạng của cậu ra sao rồi."
Cao Bác Văn kéo ghế ngồi xuống, Lộ Khiết và Diệp Ý Lan đứng cạnh bật cười, cũng không làm phiền hai người này, cô và Diệp Ý Lan rời đi để không gian cho cả hai.
Mạc Hạc Hiên nhìn Cao Bác Văn, anh vẫn nợ người anh em tốt này một lời xin lỗi.
" Xin lỗi, Bác Văn."
" Tôi chấp nhận lời xin lỗi của cậu." Cao Bác Văn dễ dàng đồng ý nhận lấy lời xin lỗi của Mạc Hạc Hiên.
" Ô..."
Mạc Hạc Hiên bất ngờ, tên hâm này trên đường đến đây có phải đập đầu ở đâu không?
" Người anh em tốt, lo mà dưỡng thương khỏe lại sớm."
" Mạc thị của cậu cần cậu lắm kìa, bác trai cũng lớn tuổi rồi, không trụ mãi cho cậu được đâu."
" Còn nữa..."
" Sau khi khỏe lại, nếu tìm ra tên gài bom xe cậu, tôi và cậu liền cùng nhau đập tên đó ra bã."
Bên ngoài, Diệp Ý Lan không nhìn thẳng Lộ Khiết. Cô chính là kẻ gián tiếp giết chết đứa bé trong bụng Lộ Khiết cơ mà...
Cái mạng này cũng do Mạc Hạc Hiên giữ lại nữa.
" Gần đây sao rồi?." Lộ Khiết hỏi.
" Hả...à rất tốt..."
Diệp Ý Lan cũng không biết Lộ Khiết đang hỏi gần đây là việc gì?
" Vậy à, đợi khi Mạc Hạc Hiên tỉnh lại, cô phải lo về Cao thị làm việc cho tốt."
" Thực lực của cô rất giỏi, tôi đã chuẩn bị sẵn chào đón cô rồi." Lộ Khiết vỗ vai Diệp Ý Lan.
" Chuyện công ra công, tư ra tư, Cao thị cần những người có tài năng như cô."
" Đừng khiến tôi thất vọng, cũng xem như đây là chuyện cô chuộc tội với tôi về năm đó đi".
Lộ Khiết nói.
Diệp Ý Lan bất ngờ, biểu hiện kinh ngạc làm người khác thấy rõ.
" Lộ Khiết...cô..."
" Nếu cô cố gắng, tôi sẽ tha thứ cho cô chuyện đó".
Dù sao đứa bé cũng đã mất rồi, có lấy mạng Diệp Ý Lan thì con của cô không thể sống lại được.
Cũng có thể do năm đó cô vô duyên với nó, không thể nghe đứa bé đó lớn lên gọi mình là mẹ.
...
Cũng là dạo gần đây Lộ Khiết cảm thấy mình ăn rất nhiều. Sau khi thăm Mạc Hạc Hiên về cô liền thấy đói, Lộ Khiết thời gian này có da có thịt hẳn.
Cao Bác Văn lại càng vui, anh chính là nuôi cô tròn trĩnh lên một chút, vậy mới đáng yêu chứ.
" Em cảm giác dạo gần đây em ăn rất nhiều..." Lộ Khiết nhìn đĩa mỳ trước mắt, cô nói.
" Không sao không sao, anh đủ sức nuôi em ăn mà".
Cao Bác Văn đẩy đĩa mỳ sang cho cô, ánh mắt đầy ôn nhu nhìn Lộ Khiết.
" Anh tính nuôi em thành heo sao?" Cô nhìn anh hỏi.
" Em thành heo anh cũng yêu em mà". Cao Bác Văn nói.
Lộ Khiết bĩu môi, cuối cùng không chịu được lại sức hút của đĩa mỳ liền ăn hết.
Cao Bác Văn chỉ cười, ngồi nhìn cô ăn.
Hình như thú vui của anh là muốn nhìn cô ăn!
...
Ba ngày sau.
Lộ Khiết cảm thấy rõ mình gần đây ăn rất nhiều. Không biết do cơ địa bản thân ra sao, cô quyết định lên mạng tìm hiểu.
Ngồi lướt lướt một hồi, Lộ Khiết hít thật sâu.
Không được rồi, cô phải đi mua que thử thai mới được.
...
Tối.
Cao Bác Văn trở về nhà, không thấy cô đâu, anh liền lo lắng về phòng tìm Lộ Khiết.
Vừa mở cửa ra, anh thấy cô ngồi bệch dưới sàn, bả vai đang run rẩy, do cô đang quay lưng với mình nên anh lo lắng đi đến:" Tiểu Khiết, em sao vậy?".
Lộ Khiết xoay đầu lại, nước mắt đã rơi lúc nào không hay, cả mặt cũng lấm la lấm lem như con mèo.
" Em..làm sao vậy?" Cao Bác Văn lại sốt sắn hơn, ngồi bệch xuống sàn với cô hỏi.
Lộ Khiết đưa tay lên, động tác rất run rẩy.
Là đưa anh que thử thai!
Cao Bác Văn nhận lấy, anh cầm lên thì...
" Hai...hai vạch á?" Anh lớn tiếng lên, không kiểm soát được hành động của mình.
" Em...em đã thử rất nhiều lần..."
Cô lấp bấp nói, cô đã thử đến que thứ mười rồi. Đều...đều hai vạch cả!
" Em...em..."
Cao Bác Văn sốc đến không nói nên lời, anh liền quăng que thử thai qua một bên, lao đến ôm lấy Lộ Khiết.
" Tiểu Khiết...anh sắp làm ba rồi!!!".
...
Nước Pháp.
Lộ Lộ từ mở mắt ra, cô nhìn xung quanh, khung cảnh quen thuộc đập vào mắt.
Cố Hà Thiên đang đi vào phòng, trên tay cầm li nước, thấy Lộ Lộ mở mắt nhìn mình..
Xoảng
Anh sốc đến nỗi rơi cả li nước trên tay xuống sàn, Lộ Lộ dùng sức chống tay ngồi dậy, cô...hình như vừa ngủ một giấc thật dài.
" Hà Thiên...anh...làm..."
Cố Hà Thiên lao đến ôm lấy cô, không để cô nói tiếp.
" Lộ Lộ, em...em tỉnh rồi..."
" Lộ Lộ..."