Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Nha!" Tĩnh Sam tỉnh ngộ, vội vàng giải thích nói: "Vừa rồi Anh Lục thấy em đi một mình trên đường, liền muốn chở em một đoạn. Em nói muốn chờ anh, nên để anh ta đi trước!”
"Ha ha! Không ngờ, em vẫn rất trêu hoa ghẹo nguyệt!” Hàn Thiên Sư lành lạnh lườm Tĩnh Sam một cái.
Tĩnh Sam giật giật khóe miệng, một lúc lâu sau mới ngượng ngùng hỏi: "Hàn Thiên Sư, không phải anh đang ghen đấy chứ?”
"Ghen?" Hàn Thiên Sư phản ứng rất mãnh liệt, tròng mắt trừng vừa tròn vừa lớn, ấn giấu một viên đạn bay ra khỏi hốc mắt, có xu thế biến thành hai quả bom nguyên tử trực tiếp nổ tung Tĩnh Sam khiến cô tan thành mấy khói.
Một tay anh cầm vô lăng, một tay chỉ vào cái mũi của mình, nói: “Em nói tôi ghen? Vậy mà em nói tôi ghen với em? Tĩnh Sam, con mắt nào của em nhìn thấy tôi ghen với người phụ nữ ngốc nghếch như em?”
"Ách!" Khóe miệng Tĩnh Sam co giật lợi hại hơn.
Cô mấp máy khóe môi, run run chỉ vào tay lái nhắc nhở: "Hàn Thiên Sư, trước khi em trả lời vấn đề này của anh, em cảm thấy anh vẫn nên tập trung lái xe, mắt nhìn về phía trước, được không?”
"..." Cái trán của Hàn Thiên Sư trượt xuống ba vạch đen, quả quyết nhìn về phía trước, không tiếp tục quan tâm đến người phụ nữ Tĩnh Sam ngu ngốc này nữa.
Mà Tĩnh Sam, người được gọi là người phụ nữ ngu ngốc, sau khi chắc chắn tình trạng trước mắt rất an toàn, mới tốt bụng giải thích: "Hàn Thiên Sư, chẳng có con mắt nào của em nhìn thấy anh ghen. Em chỉ thuận miệng nói một chút, không phải thì thôi, anh không cần thiết phải kích động như vậy. Bởi vì cái gọi là, khác thường thì yêu. Anh kích động như vậy em sẽ cho là anh giấu đầu lòi đuôi, thật sự ghen với em!”
Nửa câu đầu, Hàn Thiên Sư nghe còn được, rất dễ nghe. Nửa câu sau, trực tiếp không thể nghe, làm dơ bẩn lỗ tai của anh nghiêm trọng, anh kinh hãi đạp một mạnh một cước phanh lại.
"A!" Tĩnh Sam kinh hô một tiếng, may là thắt dây an toàn, nếu không sẽ đụng đầu vào cửa sổ xe.
Vẫn chưa kịp hoàn hồn, liền nghe thấy giọng nói trách mắng tức giận của Hàn Thiên Sư: "Tĩnh Sam, cô cút xuống cho tôi, lập tức! Lập tức!"
Khi Tĩnh Sam đang chen chúc với đội quân đông đảo lên xe buýt, cô nghiến răng nghiến lợi nguyền rủa mắng chửi Hàn Thiên Sư trong lòng.
"Hàn Thiên Sư chết tiệt, Hàn Thiên Sư đáng ghét, quỷ hẹp hòi, không nhân tính, khốn kiếp!"
Đừng thấy Tĩnh Sam mang dáng vẻ dịu dàng ấm áp, khi cô vợ nhỏ bị khinh bỉ, trên thực tế lại rất phản nghịch!
Chỉ là từ nhỏ không có ba, sức khỏe của mẹ không tốt, ba Hàn trợ cấp mọi chị phí sinh hoạt cho cô, nên tính cách của cô đã được nuôi dưỡng phải ngoan ngoãn nghe lời.Lúc này, trong đám người chen chúc trên xe buýt, các tiếng mắng chửi liên miên bất tuyệt, Tĩnh Sam không mắng được, ở trong lòng trách mắng Hàn Thiên Sư vài câu vẫn không có áp lực gì.
Trong lòng đang mắng đến vui vẻ, sau lưng đột nhiên có người chen đến, bỗng khiến cả người Tĩnh Sam chênh vênh, đụng vào một bức tường bằng thịt.
"Thật xin lỗi!” Tĩnh Sam xin lỗi, thái độ rất tốt.
Kết quả, cô vừa ngẩng đầu một cái, đã thấy đối phương đeo khẩu trang to, và một cái kinh râm lớn. Tạo hình khác loại thế này, trông mới quen thuộc làm sao!
Trong đầu Tĩnh Sam lóe lên một tia sáng, hoàn toàn tỉnh ngộ. Đây chính là tên lưu manh ngày đó xông vào nhà vệ sinh của cô!
Cô hoàn toàn không tin tưởng, người mà ngày hôm đó nhìn thấy ở bệnh viện thật sự là nam thần Thẩm Xuyên, đối với lời nói của Thẩm Xuyên rằng đang bị phóng viên theo dõi, cô lại càng không tin.
Đã bao giờ bạn thấy giữa phóng viên và phóng viên lại gọi lão đại chưa? Rất rõ ràng, đối phương là người cầm đầu băng đảng xã hội đen, đuổi giết người đàn ông chỉnh dung này!
Sau khi nhớ đến thân phận của đối phương, Tĩnh Sam hô to một tiếng: "Anh anh anh... Anh là người đàn ông chỉnh dung bị xã hội đen truy sát kia?”
Lời nói vừa dứt, trong phạm vi một mét rưỡi, không có nửa bóng người.
Tĩnh Sam và Thẩm Xuyên tạo thành điểm sáng nhất trên xe buýt, hai người đứng đấy, ngẫu nhiên khiêu vũ cũng không thành vấn đề.
Mà phóng tầm mắt nhìn xung quanh, những người khác lại có chút thê thảm, đều gót chân giẫm lên mu bàn chân, ngực dán đến lưng.
Khóe miệng Thẩm Xuyên có chút run rẩy, đối với tình huống này không biết nên cám ơn Tĩnh Sam hay là mắng cô ngu ngốc.
Tại sao anh đi ra ngoài không biết xem giờ hoàng đạo chứ, lại gặp được người phụ nữ bị bệnh tâm thần này?
"Này, sao anh còn dám ban ngày ban mặt đi ra ngoài đường vậy? Anh không sợ bị loạn đao chém chết sao?” Tĩnh Sam hạ giọng hỏi thăm Thẩm Xuyên.
Đáng tiếc, nhờ câu nói bị ‘xã hội đen truy sát’ trước đó của Tĩnh Sam ban tặng, trên xe buýt đã lặng ngắt như tờ. Vậy nên, giờ phút này cô lặng lẽ hỏi thăm, như sấm sét bình địa, mọi người nghe được rất rõ ràng.
Trong lúc nhất thời, đám người tiếp tục khuếch tán, cứng rắn cho hai người Thẩm Xuyên và Tĩnh Sam hơn hai mét đất trống. Hai người muốn nằm ngang lăn lộn dưới đất, tuyệt đối dư sức có thừa.
Lại nhìn những người khác, chen lấn đến mức sắp bị bóp thành da mặt siêu mỏng rồi.
Một tay Thẩm Xuyên đỡ trán, trong lòng mặc niệm mười tám lượt ‘Như vậy rất tốt, không cần phải lo bị một dám người chèn chết!”
Anh ta quyết định, thề sống chết không thèm quan tâm đến bệnh nhân tâm thần trước mắt này nữa.
Xét thấy bị người đàn ông chỉnh dung bị xã hội đen truy sát này không thèm để ý đến mình, Tĩnh Sam cũng không muốn dùng khuôn mặt nóng của mình dán vào cặp mông lạnh của đối phương nữa.
Cô bĩu môi, quay đầu không thèm quan tâm đến người đàn ông chỉnh dung nữa.
Xe buýt lâm vào trạng thái yên tĩnh đến quỷ dị và chen chúc chật chội.
Tình huống này một mực kéo dài mãi cho đến khi Thẩm Xuyên xuống xe.
Khi Tĩnh Sam lần nữa bị chen thành đĩa bánh, cô bắt đầu nhớ đến người đàn ông chỉnh dung bị xã hội đen truy sát kia. Nếu anh ta đừng xuống xe nhanh như vậy thì tốt biết bao?
Quần áo không chỉnh tề về đến nhà, vừa bước đến cửa, Hàn Thiên Sư đã sợ ngây người, bật thốt lên hỏi: "Cô gặp cướp sao?”
Tĩnh Sam u oán nhìn Hàn Thiên Sư, uể oải lắc đầu: “Không, chỉ là nhờ phúc anh ban tặng, chen lấn một đường trên xe buýt mà thôi!”
Vốn cho rằng Hàn Thiên Sư nghe xong sẽ an ủi vài câu.
Kết quả, người ta lại bật cười một tiếng, lạnh lùng ném ra hai chữ: “Đáng đời!”
Thái độ của Hàn Thiên Sư khiến Tĩnh Sam rất tức giận. Hậu quả của việc cô tức giận rất nghiêm trọng, chính là... buổi tối không chịu nấu cơm.
Cô mang theo cái túi xách bị biến hình do chen lấn, trực tiếp buồn bực không lên tiếng về phòng ngủ.
Hàn Thiên Sư đang xem tin tức trên kênh tài chính và kinh tế, không hề quan tâm đến vấn đề Tĩnh Sam có nấu cơm hay không.
Mãi cho đến khi cái bụng kháng nghị, bắt đầu 'Ục ục' kêu loạn, Hàn Thiên Sư mới cau mày nhìn vào chiếc đồng hồ trên cổ tay.
Vừa nhìn, không được rồi! Đã hơn sáu giờ.
"Tĩnh Sam!" Hàn Thiên Sư cất giọng gọi.
Không ai đáp lại!
Hàn Thiên Sư lại gọi, âm lượng của giọng nói đã cao hơn mấy lần: "Tĩnh Sam!"
Vẫn không ai đáp lại!
Hàn Thiên Sư nhíu mày, không hiểu đứng dậy, cất bước đi về phía phòng ngủ.
Anh đẩy cửa ra, tức giận gọi: "Tĩnh Sam, tôi gọi cô không nghe thấy sao?"
"Nghe không được! Nghe không được! Nghe không được!" Tĩnh Sam nằm trong chăn lấy hai tay bịt tai và lắc đầu, như để kháng nghị.
Hàn Thiên Sư đi qua, nắm lấy hay tay của Tĩnh Sam dời khỏi tai: "Trẻ con ngây thơ? Nhanh làm cơm tối đi, đã hơn sáu giờ rồi.”
Tĩnh Sam lắc đầu như trống bỏi: “Sau này nếu anh không chở tôi về nhà, tôi sẽ không làm cơm tối!”
"A! Tính tình thật tốt, còn học được cách uy hiếp người khác? Em không làm cơm, nếu tôi đói, tôi sẽ ăn em!” Lời này của Hàn Thiên Sư thật sự không phải thuận miệng nói một chút, lời nói vừa dứt đã trực tiếp áp đảo Tĩnh Sam, hoàn toàn không cho đối phương cơ hội phản kháng, bắt đầu hôn lên môi cô, tiến hành 'Cuồng ăn'.
Tĩnh Sam đỏ mặt, bị Hàn Thiên Sư tập kích hôn đến mức đầu óc choáng váng.
Đợi đến khi nụ hôn kết thúc, mặt Tĩnh Sam đã đỏ đến mức sắp rỉ máu.
Khi hai tay Hàn Thiên Sư nâng vạt áo của Tĩnh Sam lên, Tĩnh Sam trì độn lấy lại tinh thần, vội vàng đẩy Hàn Thiên Sư ra, cũng bất đắc dĩ nhận sai: "Được được, em đi làm cơm được chưa? Anh mau thả em ra!”