Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Giờ phút này, Tĩnh Sam đang nằm rạp trên mặt đất, hình tượng chật vật không có cách nào nhìn thấy, nhận phải sự chỉ trỏ và chế giễu của vô số người, nhưng mà trong lòng của cô lại cảm thấy may mắn.
May mắn là mọi người không nhìn thấy Hàn Thiên Sư với Lục Minh Trác đang đánh nhau, mất mặt...!chỉ cần cô là được rồi! May mắn, may mắn quá!
“Tĩnh Sam, em sao rồi?” Lục Minh Trác phản ứng nhanh nhạy lập tức cất bước đi đến dìu Tĩnh Sam đứng dậy.
“A.” Tĩnh Sam đứng thẳng người dậy, mới nhận ra mắt cá chân của mình truyền đến cơn đau dữ dội, không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.
Lục Minh Trác vội vàng lo lắng hỏi: “Em bị thương ở chỗ nào rồi, để anh đưa em đi bác sĩ.”
“Không làm phiền anh xen vào việc của người khác.” Hàn Thiên Sư bước lên, bàn tay to kéo một cái bá đạo kéo Tĩnh Sam vào trong ngực của mình...
Không thể tránh né, mắt cá chân bị trật của Tĩnh Sam bởi vì hành động dã man này của Hàn Thiên Sư mà bị đau một lần nữa.
Cô cố gắng kiềm chế không kêu đau thành tiếng, nhưng mà lông mày...!lại nhíu chặt lại với nhau.
“Tĩnh Sam.” Lục Minh Trác nhìn thấy biểu cảm kiềm chế cơn đau ở trên mặt của Tĩnh Sam, anh ta lo lắng gọi.
Lời nói vừa mới dứt, anh ta đã lấn rồi lên muốn kéo Tĩnh Sam từ trong tay của Hàn Thiên Sư ra.
Nhưng mà Tĩnh Sam lại mở miệng nói với anh ta: “Đàn anh Lục, em không sao đâu, lúc nãy em thật sự cảm ơn anh, em đến đây cùng với anh ấy, cho nên em cũng phải đi với anh ấy.”
Anh ấy đương nhiên là Hàn Thiên Sư.
Lục Minh Trác sắp đảm nhiệm vị trí giám đốc bộ phận tiêu thụ công ty châu báu Hàn thị, đến lúc đó sẽ là cấp dưới của Hàn Thiên Sư, Tĩnh Sam không hi vọng anh bởi vì cô mà có mâu thuẫn với Hàn Thiên Sư.
Ở chỗ làm việc, điều kiêng kỵ nhất đó chính là không thể đắc tội với cấp trên mà mình lệ thuộc.
Lục Minh Trác nghe thấy lời nói này của Tĩnh Sam, sửng sốt một chút, không kịp hoàn hồn, Hàn Thiên Sư đã bá đạo kéo Tĩnh Sam ra khỏi câu lạc bộ.
Ở bên ngoài câu lạc bộ Thành Nam, khuôn mặt của Hàn Thiên Sư bình tĩnh, bàn tay gắt gao nắm chặt lấy cổ tay trắng nõn của Tĩnh Sam, một đường lôi cô đến bãi đỗ xe.
Mỗi một bước đi, mắt cá chân của Tĩnh Sam liền đau nhức đến tận tim.
Bất đắc dĩ, cô lên tiếng gọi: “Hàn Thiên Sư, anh đi chậm một chút, chân của em trật rồi, anh đi nhanh quá em theo không kịp.” “Chân bị trật khớp rồi à?” Hàn Thiên Sư dừng chân lại, mỉa mai chế giễu: “Ha ha, còn có thể lên giường, có thể khiêu vũ với người đàn ông khác nữa không?”
Sắc mặt của Tĩnh Sam cứng đờ, cô vô thức lên tiếng phủ nhận: “Không có, em...!a!”
Lời giải thích còn chưa nói ra khỏi miệng, hàm dưới đã bị Hàn Thiên Sư nắm chặt lấy, lực đạo quá nặng làm Tĩnh Sam đau phải hít vào một ngụm khí lạnh.
“Phụ nữ đều là những người nói dối.” Hàn Thiên Sư đột nhiên nói ra một câu nói như vậy.
Tĩnh Sam cố gắng nhịn đau muốn giải thích, đã nhìn thấy gương mặt đẹp trai của Hàn Thiên Sư lại đột nhiên phóng đại trước mắt anh, cúi đầu xuống chiếm lấy đôi môi của cô, bá đạo mà mạnh mẽ, lực đạo vô cùng nặng nề.
“Ưm!” Tĩnh Sam nhíu mày, hai tay chống ở trước ngực của Hàn Thiên Sư, muốn đẩy anh ra.
Hàn Thiên Sư cảm nhận được Tĩnh Sam đang đẩy mình, bất mãn ôm chặt cái eo nhỏ nhắn của cô vào trong ngực, kiềm chế nó lại.
Người phụ nữ mà anh hôn là Tĩnh Sam, nhưng mà trong đầu anh lại nhớ đến Lam Vy tuyệt tình rời khỏi.
Hai người bọn họ khác nhau, nhưng mà cũng giống nhau.
Lam Vy nói yêu anh nhưng mà lại vì sự nghiệp diễn xuất của cô ta, cô ta bỏ rơi anh mà đầu cũng không thèm quay lại.
Tĩnh Sam nói là sẽ cố gắng làm người vợ của anh, kết quả là vừa quay người thì lại vùi đầu vào trong lồng ngực của người đàn ông xa lạ.
Bọn họ đều là người nói dối.
“Tĩnh Sam, cô đừng có quên cô là vợ của tôi, là cô đã trêu chọc tôi trước.” Hàn Thiên Sư hung dữ tuyên bố thân phận của mình.
Cuối cùng anh lại chiếm lấy đôi môi của Tĩnh Sam lần nữa, không hề lưu tình chút nào mà cắn xuống.
Anh trở thành chồng của Tĩnh Sam dưới tình huống mình không tình nguyện, anh không có quyền lợi để trách tội Lam Vy, nhưng mà đối với Tĩnh Sam, anh có quyền lợi để trách tội cô.
Tĩnh Sam thân là vợ của anh, lại có hành vi phóng đãng, có những cử chỉ mập mờ với người đàn ông xa lạ sau lưng anh, đây là đang muốn cắm sừng anh đó hả?
Anh muốn để cho cô biết không có cửa đâu, nghĩ cũng đừng có nghĩ!
“Ưm! Hàn Thiên Sư, anh làm em đau quá, thả em ra đi!” Tĩnh Sam bị cắn, cả người run lên, quay đầu sang nơi khác, hoảng hốt lên tiếng.
Hai tay của cô đẩy Hàn Thiên Sư ra, muốn rời khỏi anh.
Cô với Hàn Thiên Sư là vợ chồng, cô không ngại hôn đối phương, nhưng mà cô không thể chấp nhận Hàn Thiên Sư đối xử tàn bạo với cô như thế, cái này sao lại là hôn cơ chứ? Rõ ràng là đang gặm cắn cô mà.
Cô đã nếm được một mùi vị tanh mặn tràn ra giữa răng môi, môi của cô đã bị Hàn Thiên Sư cán nát, rất đau...
Đối mặt với sự kháng cự của Tĩnh Sam, cơn giận ở trong đáy lòng của Hàn Thiên Sư lại nồng đậm hơn.
Anh là chồng của cô, cô không cho phép anh chạm vào cô, lại tùy tiện ôm nhau với một người đàn ông xa lạ...
Hàn Thiên Sư càng nghĩ, trong lòng lại càng tức giận.
Mà Tĩnh Sam thì lại càng từ chối kịch liệt hơn nữa.
Kết quả một tay của Hàn Thiên Sư nắm chặt lấy cái ót của Tĩnh Sam, một cái tay khác thì ôm chặt cái eo nhỏ của cô, tăng thêm lực đạo của nụ hôn tàn nhẫn.
“Đau quá!” Hai tay của Tĩnh Sam siết chặt thành quyền, đánh lên trên người của Hàn Thiên Sư.
Loại thân mật đau đớn như thế này làm cho cô luống cuống.
Cô cũng chỉ có thể ép phải tiếp nhận nó, căn bản không có sức lực để phản kháng, cũng không thể phản kháng được.
Dần dần cảm giác đau đớn ở phần môi đã trở nên chết lặng, hai tay của Tĩnh Sam nắm chặt lấy quần áo của Hàn Thiên Sư, thân thể từ từ xụi lơ.
“Ha!” Hàn Thiên Sư nhận ra Tĩnh Sam đang rúc vào trong ngực của anh, mềm mại thành một vũng nước, trong cổ họng lại phát ra một tiếng cười mỉa mai.
Anh dừng lại động tác môi lưỡi dây dưa, trực tiếp ôm ngang Tĩnh Sam lên, nhanh chân đi về phía xe của mình.
Toàn bộ quá trình Tĩnh Sam không nói một câu nào, chỉ là cuộn tròn trong ngực của anh, hai mắt nhắm lại, bộ dáng này lọt vào trong mắt của Hàn Thiên Sư giống như là cô tùy ý muốn để anh làm gì thì làm.
Anh ném Tĩnh Sam ra chỗ ngồi sau xe, đang muốn lấn người tới, lại nghe thấy một trận âm thanh ồn ào truyền đến từ phía sau, anh nhíu mày nâng mắt nhìn qua.
Một đám trai gái cười nói đi về phía bãi đỗ xe, xem ra là bữa tiệc từ thiện đã kết thúc rồi.
Hai mắt của anh lặng im nhìn Tĩnh Sam đang cuộn tròn một cục nằm ở ghế sau xe, bỏ đi, suy nghĩ sự trừng trị của anh, hung hăng đóng cửa xe lại.
Lái xe về nhà rồi trừng trị cô, lúc này không cần phải vội vàng.
Chiếc xe màu đen nhanh chóng chạy trên con đường lớn, Tĩnh Sam nằm ở chỗ ngồi đằng sau xe, từ đầu đến cuối hai mắt đều nhắm chặt lại không mở ra.
Cả người của cô rất khó chịu, cơn đau ở bụng dưới, mắt cá chân đau như sắp nứt ra, các loại đau đớn đan xen lại với nhau, làm cho cô cảm thấy rất mệt mỏi.
Cô chỉ muốn tìm kiếm một nơi ấm áp ngủ một giấc, chỉ một lát thôi...
“Rầm" một tiếng làm cho Tĩnh Sam bừng tĩnh trong mơ hồ.
Cô mở mắt ra phát hiện là âm thanh Hàn Thiên Sư nặng nề đóng cửa xe lại.
Cô ngồi dậy, dưới ánh đèn chiếu xuống, nhìn thấy bãi đỗ xe chung cư quen thuộc ở bên ngoài, bọn họ đã về nhà rồi hả?
Trong lúc mờ mịt, cửa xe bị Hàn Thiên Sư mở ra.
Không đợi Tĩnh Sam hoàng hồn liền bị Hàn Thiên Sư thô lỗ kéo xuống xe.
Trong đầu của cô tràn ngập hành vi thô bạo lúc nãy của Hàn Thiên Sư, Tĩnh Sam biết là hiểu lầm của Hàn Thiên Sư đối với cô rất sâu sắc, cô cần phải cho anh một lời giải thích.
Cố nén cơn đau mãnh liệt truyền đến từ mắt cá chân, Tĩnh Sam bị Hàn Thiên Sư xách một đường đi vào trong thang máy.
Trong thang máy không có người nào khác.
Hai tay của Tĩnh Sam trở ngược cầm lại bàn tay to lớn của Hàn Thiên Sư, giọng nói gấp gáp: “Hàn Thiên Sư, trước đó em đột nhiên lại đến tháng ở câu lạc bộ làm váy bị bẩn, anh không có ở đó, là đàn anh Lục đã mua váy mới và băng vệ sinh giúp cho em..."
“...” Hàn Thiên Sư nghe lời giải thích này của Tĩnh Sam, không đáp lời lại.
Tĩnh Sam lại tiếp tục nói thêm: “Về phần khiêu vũ, vốn dĩ em chỉ muốn biểu đạt lòng biết ơn của em với anh ấy, không có ý gì khác hết, chúng em không xảy ra chuyện gì hết Hàn Thiên Sư em xin thề, những gì em nói đều là thật!”
Cô vừa nói vừa coi là thật mà giơ tay phải lên như đang thề thốt, biểu cảm muốn có bao nhiêu nghiêm túc thì có bấy nhiêu nghiêm túc, muốn bao nhiêu...!ngốc nghếch thì có bấy nhiêu ngốc nghếch..