Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hàn Thiên Sư nhìn bộ dạng và vẻ mặt nghiêm túc của Tĩnh Sam, nhưng mà trong lòng lại không tin chút nào hết, trùng hợp tới tháng, trùng hợp gặp được người quen cũ?
Anh tà mị nâng khóe môi, cười vô cùng tàn ác: “Haha, không cần phải thề đâu, cô có nói dối hay không, tôi sẽ đích thân nghiệm chứng.”
“...” nghe nói như vậy, Tĩnh Sam im lặng nhíu chặt lông mày.
Tự mình nghiệm chứng...!là có ý gì?
Tĩnh Sam đứng hình không thể lĩnh ngộ được hàm ý sâu xa trong câu nói này của Hàn Thiên Sư.
Sau khi trở lại nhà, Hàn Thiên Sư trở tay đóng cửa bật đèn, trực tiếp đặt cô lên trên ghế sa lông.
Tĩnh Sam kinh ngạc nhìn về phía Hàn Thiên Sư, đã nhìn thấy một cái tay của anh không có ý tốt đưa tới.
“Hàn Thiên Sư, anh làm gì vậy?” Tĩnh Sam nhìn tay của Hàn Thiên Sư, lại kinh ngạc lên tiếng hỏi.
Hàn Thiên Sư ngước mắt nhìn lên, cười vô cùng sâu xa: “Tôi đang dùng thành động thực tế để nghiệm chứng những lời cô nói có phải là thật hay không, sao vậy? Cô đang sợ hả, bởi vì đang nói dối?”
“...” Tĩnh Sam không ngờ tới Hàn Thiên Sư sẽ dùng loại phương thức này để làm nhục cô, trong bụng của cô đau quặn thắt, một câu cũng nói không nên lời, chỉ có thể hung hăng đẩy tay của Hàn Thiên Sư ra, đẩy không ra thì liền dùng sức đạp anh.
Thật tình không biết bộ dạng tức giận nói không nên lời của cô, trong cái nhìn của Hàn Thiên Sư lại giống như là cô đang chột dạ.
Anh không nói lời nào, bàn tay to lớn nhẹ nhàng kiềm chế hai cổ tay trắng nõn tinh tế của Tĩnh Sam, một cái tay khác thì xuyên qua muốn thăm dò vào trong, muốn kéo quần lót của Tĩnh Sam xuống.
“Hàn Thiên Sư, anh đừng có quá đáng!” Tĩnh Sam giận dữ mắng một tiếng.
Hàn Thiên Sư lạnh giọng giễu cợt: “Ồ, là ai quá đáng, bây giờ lập tức biết ngay thôi.”
Anh vừa nói chuyện, bên cạnh đó vừa tăng thêm lực độ.
“Không.” Tĩnh Sam ra sức vùng vẫy, chỉ cảm thấy máu dâng lên đầu, có một loại cảm giác nhục nhã lan tràn từ tận đáy lòng đến toàn bộ thân thể.
Nhưng mà cô vẫn là một người phụ nữ nhỏ nhắn xinh xắn yếu đuối, ở trước mặt của Hàn Thiên Sư không chịu nổi một đòn.Một cái tay của Hàn Thiên Sư vẫn luôn chụp lấy cổ tay trắng nõn của cô, một cái tay khác thì tùy tiện giật quần lót của cô xuống.
Anh đang muốn châm chọc cô vài câu, ánh mắt đột nhiên híp lại, bởi vì khóe mắt của anh nhìn thấy miếng băng vệ sinh...
Trong lúc nhất thời cả người đều quên đi hô hấp, quên nên phản ứng như thế nào.
Anh không ngờ đến là tất cả trùng hợp giống như những gì Tĩnh Sam đã nói, cô thật sự đến tháng.
“Cô..." Hàn Thiên Sư mở miệng, lại không biết nên nói cái gì cho phải.
Tĩnh Sam lấy lại tinh thần, giơ tay lên tát Hàn Thiên Sư một bàn tay.
“Hàn Thiên Sư, anh thật vô liêm sỉ!” Vành mắt của cô đỏ bừng trừng mắt nhìn Hàn Thiên Sư, nước mắt bất lực rơi xuống.
Ấm ức! Ấm ức vì bị hiểu lầm, ấm ức bởi vì giải thích nhưng mà lại không chịu tin tưởng, ấm ức bởi vì Hàn Thiên Sư dùng loại hành vi này để làm nhục cô.
Hàn Thiên Sư là một cậu chủ kiêu ngạo lạnh lùng, chưa từng bị người nào đánh vào trong mặt?
Trong lòng của anh rất giận dữ, giơ tay lên muốn trả lại Tĩnh Sam một bàn tay.
Nhưng mà bàn tay to lớn giơ giữa không trung lại cứng đờ, ánh mắt rơi vào nước mắt chảy trên gương mặt của Tĩnh Sam, trong lòng xuất hiện một tia tự giễu.
Đánh phụ nữ thật sự không phải là phong cách của Hàn Thiên Sư anh.
“Khóc khóc khóc, khóc cái gì mà khóc? Tôi hiểu lầm cô, cô đánh tôi, chúng ta hoà nhau.” Hàn Thiên Sư nói ra lời này, đứng dậy bực bội kéo kéo cà vạt ở cổ.
Anh thật sự không có cách nào đối mặt với bộ dạng lên án của Tĩnh Sam, càng không thể đối mặt với miếng băng vệ sinh nhuộm máu.
Tha thứ cho anh, anh là một người đàn ông mắc bệnh sạch sẽ, lọai đồ vật này đập vào trong mắt anh, anh chỉ muốn xông vào phòng tắm dùng khăn rửa mắt của mình.
Mà đúng là anh cũng đã làm như vậy, anh rất thẳng thắn xoay người lại bước nhanh đi vào trong phòng tắm.
“Cạch" một tiếng, Hàn Thiên Sư đóng sập cửa phòng tắm lại.
Trong phòng khách, Tĩnh Sam nằm co người lại trên ghế sofa, im lặng rơi nước mắt, trong lòng rất ấm ức, không có chỗ để phát tiết, bị hiểu lầm, bị làm nhục, cuối cùng Hàn Thiên Sư lại nói là hòa nhau.
Cái này tính là hòa nhau chỗ nào chứ?
Tĩnh Sam cắn môi, nước mắt rơi ào ào không thể ngăn cản được.
Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy, Tĩnh Sam đứng dậy kéo cái quần lót bị Hàn Thiên Sư kéo xuống, cà nhắc đi về phòng ngủ.
Nằm trên chiếc giường lớn mềm mại, Tĩnh Sam che kín chăn, thấp giọng khóc thút thít, cô không cảm thấy mình là một người phụ nữ thích khóc, nhưng mà bị Hàn Thiên Sư bắt nạt, cô hết sức ấm ức và bực bội, cô muốn khóc một trận thật to.
Chỉ vì anh là người đàn ông mà cô yêu nhất.
Cũng không biết là khóc bao lâu, Tĩnh Sam mệt mỏi vô cùng, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Nửa đêm, Tĩnh Sam vì cơn đau đớn kịch liệt truyền đến từ mắt cá chân mà bừng tĩnh dậy.
Loại cảm giác đau đớn xé rách cùng với vết sưng tấy giống như gân muốn đứt ra.
“Xuýt.” Dưới ánh đèn mờ mờ đang chiếu sáng, Tĩnh Sam nhe răng trợn mắt ngồi dậy nhìn mắt cá chân của mình sưng thành cái bánh bao.
Nếu như cứ tiếp tục bỏ qua như thế này thì chắc chắn sẽ không được đâu, cô phải đi tìm thuốc giảm đau cùng với thuốc dán gì đó để dán nó.
Nâng mắt lên nhìn màn hình đồng hồ điện tử đang biểu hiện hai giờ mười tám phút, Tĩnh Sam cầm điện thoại di động ở đầu giường mở chức năng đèn pin, cất bước đi ra ngoài.
So sánh với buổi tối lúc về nhà, cơn đau ở mắt cá chân lại càng mãnh liệt hơn nữa, trọng lực tiếp đất liền truyền đến cơn đau tê tâm liệt phê.
Tĩnh Sam liền hít mấy ngụm khí lạnh, cắn chặt hàm răng đi ra cửa với tốc độ như rùa bò.
Nhẹ nhàng mở cửa phòng ngủ ra, Tĩnh Sam thăm dò nhìn quanh, rất tốt, trong phòng khách đen kịt một mảnh, vễnh tay lắng nghe, có thể rõ ràng nghe thấy tiếng hít thở đều đều của Hàn Thiên Sư, chứng minh anh đã ngủ say rồi.
Trong nhà có một hộp thuốc nằm ở tầng thấp nhất của cái tủ bát vừa mới bước vào cửa phòng bếp, trong gia đình nơi dễ dàng bị thương nhất đó chính là phòng bếp, cho nên hòm thuốc này được hợp lý sắp đặt trong phòng bếp.
“Tĩnh Sam, cố lên, thắng lợi đang ở ngay trước mắt.” Tĩnh Sam lại chậm rãi di chuyển mắt cá chân bị trật của mình, vừa im lặng cổ vũ động viên cho mình ở trong lòng.
Lúc cô đang đau khổ di chuyển đến cửa phòng bếp, lúc cô cho rằng mình nhẹ tay nhẹ chân đẩy cửa phòng bếp ra, đèn của phòng khách...!đột nhiên lại sáng lên.
Ánh đèn chói mắt làm Tĩnh Sam giật hết cả mình, điện thoại đang nắm chặt cũng "lạch cạch" một tiếng rơi xuống mặt đất.
“Cô lén lút muốn làm cái gì vậy?” Hàn Thiên Sư cau mày đứng ở bên cạnh công tắc điện, mặt lạnh lùng chất vấn.
Tĩnh Sam ngượng ngùng chỉ vào trong phòng bếp: “Em muốn đi lấy hòm thuốc, không phải là cố ý đánh thức anh chạy đâu.”
Hàn Thiên Sư không nói gì nữa, Tĩnh Sam khom người nhặt cái điện thoại trên mặt đất, sau đó đi cà nhắc vào trong phòng bếp.
Hàn Thiên Sư nhìn thấy dáng vẻ đi cà nhắc của Tĩnh Sam, ánh mắt thuận thế rơi xuống, rơi vào mắt cá chân của chân phải gần như là đang kéo lê của cô.
Ở chỗ đó bị sưng to đến nỗi có thể so sánh với cái miệng chén.
Trong phòng bếp, Tĩnh Sam mở tủ bát ra, lôi cái hộp thuốc ra, trong hộp thuốc có đủ thuốc, thuốc thoa, phỏng, bạch dược vân nam, i ốt khẩn cấp gì đó, rất đầy đủ, thuốc rượu, băng vải băng gạt, cái kéo gì đó, cũng đầy đủ mọi thứ.
Chỉ là thuốc giảm đau...!lại không có, miếng dán giảm đau...!cũng không có.
Khóe miệng của Tĩnh Sam co rút, xui xẻo gì vậy, cái gì cũng không có, cái này còn được coi là hòm thuốc nữa hả?
Rơi vào đường cùng, Tĩnh Sam đành phải trả hòm thuốc về chỗ cũ, mở tủ lạnh ra cầm lấy hai cây kem nước đá có thể làm giảm đau tiêu sưng, chịu đựng một chút là được rồi.
Khó khăn đi ra khỏi phòng bếp, không nhìn thấy bóng dáng của Hàn Thiên Sư đâu, chắc là đi vào nhà vệ sinh rồi, Tĩnh Sam cắn răng tốc độ như rùa bò chậm rãi đi vào trong phòng ngủ.
Nằm lên trên giường, Tĩnh Sam đặt cây kem ở mắt cá chân, cảm xúc lạnh buốt quả nhiên đã đẩy lùi cảm giác đau đớn sưng nóng rát.
“Người phụ nữ ngu ngốc lại bắt đầu tìm đường chết.” Rít lên một tiếng, âm thanh ầm ầm truyền đến.
Tĩnh Sam kinh ngạc ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy Hàn Thiên Sư đang thở hồng hộc xông vào, trên tay của anh mang theo một túi từ cửa hàng tiện lợi, phía trên rõ ràng viết cửa hàng thuốc Đồng Nhân..