Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hàn Thiên Sư gọi điện thoại xong, từ trong nhà vệ sinh đi ra, Tĩnh Sam đã cuộn mình trong chăn, nhắm mắt lại, dáng vẻ giống như đang ngủ.
Anh tắt đèn, đi đến trước giường bệnh nằm ngửa xuống.
Một đêm, cứ như vậy trôi qua!
Ngày hôm sau, tình trạng của Tĩnh Sam đã ổn định lại.
Bụng dưới không còn đau nữa, lượng máu đã khôi phục lại bình thường.
Tình trạng sưng đỏ ở mắt cá chân rõ ràng đã giảm đi.
Ăn cơm sáng xong, Hàn Thiên Sư bày tỏ từ ngày hôm nay anh không thể ở bên cạnh Tĩnh Sam nữa, phải đi đến công ty giải quyết công việc.
“Vậy sau khi tan làm anh có qua không?” Tĩnh Sam mong chờ hỏi.
Hàn Thiên Sư khẽ lắc đầu: “Tối nay sẽ không đến! Có chuyện kinh doanh cần xã giao rất muộn.”
“.…” Tĩnh Sam “ồ” một tiếng, trong lòng có chút thất vọng.
Vì vậy, bây giờ cô bị Hàn Thiên Sư vứt bỏ ở bệnh viện sao?
Trong lòng đột nhiên trùng xuống, thì nghe thấy Hàn Thiên Sư nói: “Đương nhiên, tôi sẽ thuê một nhân viên điều dưỡng đến chăm sóc em, nấu cơm cho cô! Có lẽ, 8h30 họ sẽ đến!”
Tĩnh Sam gật đầu trả lời, không nói gì.
Đến tận khi Hàn Thiên Sư đã rời đi, cô cũng không nói gì.
Lúc gần đến 8h, điện thoại của Tĩnh Sam vang lên, là Tôn Ly Ly gọi điện thoại cho cô.
“Sam, em đang ở đâu? Sắp 8h rồi, sao em vẫn chưa đến điểm danh!” Vừa ấn nút nghe, giọng nói khoa trương của Tôn Ly Ly đã truyền đến.
Tĩnh Sam bất giác nhớ ra, sáng sớm hôm qua mình chỉ nhờ Tôn Ly Ly xin nghỉ cho một ngày.
Lúc đó, cô cho là hôm nay có thể đi làm bình thường….
“Chị Ly Ly, làm phiền chị giúp em xin nghỉ hai ngày được không!” Tĩnh Sam dứt khoát xin nghỉ thêm ngày mai.
ngôn tình ngược
Ở bên đầu bên kia điện thoại, Tôn Ly Ly hoài nghi hỏi: “Em xin nghỉ nhiều như vậy, chắc chắn phải có lý do, nếu không không biết Giám đốc Lam có chấp nhận hay không! Phải biết là, mấy ngày trước em đã xin nghỉ mấy ngày phép rồi!”
Tĩnh Sam “ừ” một tiếng, biết rõ tính tình của sếp Lam Oánh ghét nhất là người xin nghỉ phép.
Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!Suy nghĩ một lúc, cô quyết định nói thật: “Em bị thương, bây giờ đang ở bệnh viện.
Chị xin nghỉ bệnh với chị ấy, giấy chứng nhận bệnh án trở về em sẽ photo một bản gửi cho chị ấy!”
Tôn Ly Ly ngạc nhiên thốt lên: “Cái gì? Em bị thương? Sao lại bị thương? Bây giờ em đang ở đâu? Có người chăm sóc em không? Nếu không chị xin nghỉ đến để chăm sóc em….”
“Không cần, không cần! Chị Ly Ly, chị cứ yên tâm đi làm đi, em chỉ bị trẹo chân thôi, bây giờ đang ở bệnh viện điều trị giảm sưng, bên này có nhân viên điều dưỡng chăm sóc em rồi…” Tĩnh Sam an ủi Tôn Ly Ly đang kích động xong thì cúp điện thoại.
Trên thế giới này, cô không có người thân cũng quan hệ huyết thống.
Nhưng cô lại có một người bạn thân giống như chị em ruột, khiến thế giới cô độc của cô lưu lại được một chút ấm áp!
Một ngày vô cùng buồn chán cứ trôi qua như vậy.
Buổi chiều, cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Hàn Thiên Sư sải bước đi vào.
“Sao anh…” Tĩnh Sam đang muốn hỏi tại sao Hàn Thiên Sư lại đến đây, nhưng lại nhìn thấy ba Hàn cùng đi vào phòng bệnh.
“Sam, tốt hơn chút nào chưa?” Ba Hàn vừa đi vào cửa, đã quan tâm vội vàng đi đến đầu giường, thăm hỏi tình trạng của Tĩnh Sam.
Tĩnh Sam vừa trả lời mình khỏe hơn rất nhiều rồi, vừa ngước mắt lên nhìn Hàn Thiên Sư.
Nhưng lại thấy khuôn mặt anh tràn đầy sự u ám, đáy mắt đang đè nén sự buồn bực và không tình nguyện.
Rất rõ ràng, anh…bị ba Hàn ép buộc đến đây!
Quả nhiên, nghe thấy ba Hàn lạnh lùng nói: “Tiểu tử thối, chân của Sam bị thương như thế này, con không an phận ở đây chăm sóc con bé, còn giống như người không có chuyện gì đi đến công ty làm việc, con có một chút trách nhiệm của người làm chồng nào không vậy?”
Tĩnh Sam muốn lên tiếng giải thích, nhưng lại nghe thấy Hàn Thiên Sư cười chế giễu nói: “Hừ, trên thế giới này người không có tư cách đứng trước mặt con nhắc đến trách nhiệm của người làm chồng nhất chính là ba!”
Lời nói trách nhiệm của người chồng trong miệng của ba Hàn giống như một thùng xăng, dội thẳng lên nội tâm đang tràn đầy tức giận của Hàn Thiên Sư.
“Con nói cái gì?” Ba Hàn không ngờ Hàn Thiên Sư lại hậm hừ với ông ta, tức giận đứng dậy hét lên.
Đáy mắt Hàn Thiên Sư tràn đầy sự chế giễu: “Con nói gì, ba không hiểu sao? Thử hỏi trong lòng của ba, nhiều năm như vậy, ba đã có một chút trách nhiệm của một người chồng với mẹ con chưa?”
“Láo xược! Hàn Thiên Sư, con dám nói chuyện với ba như vậy.” Ba Hàn đã hoàn toàn tức giận, khuôn mặt đỏ bừng bừng.
Ngược lại, Hàn Thiên Sư lại giống như một đấu sĩ bị cơn lửa giận làm cho bốc cháy, càng nói càng kịch liệt: “Nếu như nói ba không có tình cảm với mẹ của con chính là lý do ba không có chút trách nhiệm gì với bà ấy.
Vậy thì con nói rõ cho ba biết, con với Tĩnh Sam cũng như vậy!”
Tĩnh Sam thấy sắc mặt của ba Hàn ngày càng khó coi, vội vàng đưa tay ra kéo tay áo của Hàn Thiên Sư, thấp giọng khuyên bảo nói: “Hàn Thiên Sư, anh bớt nói đi.”
Dừng một lúc, quay đầu lại giải thích với ba Hàn, nói: “Ba, hôm nay Thiên Sư đi đến công ty làm việc là ý của con, con…”
“Tránh ra!” Không đợi Tĩnh Sam nói xong, Hàn Thiên Sư đã khó chịu vung tay ra, tức giận quát: “Tĩnh Sam, cô bớt ở đây giả vờ giả vịt nữa đi! Nếu không không phải cô tâm cơ, Hàn Thiên Sư tôi tại sao phải cưới một người phụ nữ như cô chứ!”
Tĩnh Sam không đề phòng, sau khi bị Hàn Thiên Sư dùng lực đẩy về sau một cái thì lại ngã xuống gối.
“Khốn nạn!” Đột nhiên, ba Hàn nhìn thấy cảnh tượng như vậy lập tức nổi giận, giơ tay lên tát Hàn Thiên Sư một cái.
Cùng lúc này cửa phòng bệnh lại bị đẩy ra, một giọng nói vui vẻ truyền đến…
“Tèn tén ten! Sam thân yêu của chị, em xem chị đưa ai đến gặp em nè!” Đây là tiếng của Tôn Ly Ly.
Sam ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa phòng bệnh, lại thấy Tôn Ly Ly và Lục Minh Trác cùng đi vào, xách túi to túi nhỏ đều là hoa quả, ôm theo một bó hoa.
Lúc này, hai người tỏ ra vô cùng ngạc nhiên, trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm vào…hai người đàn ông đứng bên cạnh giường của Tĩnh Sam!
“Chủ…Chủ tịch? Hàn Hàn Hàn…Hàn tổng?” Tôn Ly Ly lắp bắp, cảm thấy lưỡi của mình thắt lại.
Trời ơi! Ai nói cho cô ta biết, đây là tình huống gì? Tại sao cô ta chỉ xin nghỉ có nửa ngày đến thăm bạn thân Tĩnh Sam lại có thể gặp mặt chủ tịch và tổng giám đốc đại nhân chứ?
Không đúng, không đúng! Đây không phải là trọng điểm! Trọng điểm là, tại sao nhân vật lớn như chủ tịch và tổng giám đốc đại nhân lại xuất hiện trong phòng bệnh của Tĩnh Sam chứ?
Sao cô lại không biết, lãnh đạo của công ty Hàn thị sao lại đáng yêu như vậy chứ, ngay cả một nhân viên bình thường bị trẹo chân nhập viện lại có thể được đích thân đại boss đến hỏi thăm?
So với sự kinh ngạc của Tôn Ly Ly, ba Hàn chỉ sững sờ trong khoảng thời gian ngắn, sau đó lại khôi phục lại như bình thường.
Ngược lại Hàn Thiên Sư tức giận quay người, cả người mang theo một luồng khí lạnh sải bước rời đi.
Lúc đi đến gần cửa, Tôn Ly Ly giống như con thỏ nhanh chóng nhảy qua một bên nhường đường.
Hàn Thiên Sư không thèm liếc nhìn cô ta, chỉ lạnh lùng nhìn Lục Minh Trác, đáy mắt lóe lên một tia thù địch không rõ ràng.
Sau đó, quay người sải bước rời đi!
Trong phòng bệnh, rơi vào sự yên tĩnh kỳ lạ.
Chốc lát, ba Hàn lên tiếng phá vỡ bầu không khí trầm lặng trước.
Ông ta khẽ gật đầu với Lục Minh Trác, trầm giọng nói: “Không ngờ, giám đốc Lục lại quen Sam của chúng tôi!”
Sam…của chúng tôi?
Lục Minh Trác và Tôn Ly Ly nghe thấy câu nói này của ba Hàn, cả hai đều sững sờ.
Cuối cùng vẫn là Lục Minh Trác phản ứng nhanh, hoàn hồn lại trước trả lời: “Đúng vậy, chủ tịch, Tĩnh Sam là đàn em trong trường đại học của tôi?”
“Lại có chuyện này? Trùng hợp như vậy sao!” Ba Hàn cười vui vẻ.
Lục Minh Trác sững sờ, cuối cùng hỏi ra sự nghi ngờ trong lòng: “Chủ tịch, ông với Sam là...”
Ba Hàn hoàn toàn không có ý định giấu diếm, trực tiếp giải thích: “Tĩnh Sam là con dâu của tôi!”
Trong phòng bệnh, yên tĩnh đến bất thường!.