Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Âm mưu của Hàn Thiên Sư đã thực hiện được, hai tay ác ý nhéo hai cái lên người Tĩnh Sam, lúc này mới xoay người xuống giường.
Tĩnh Sam nhanh chóng đứng lên, dùng tốc độ của thần thánh xông vào phòng bếp, suy nghĩ món ăn buổi tối.
Hàn Thiên Sư như là đại gia ngồi trên ghế sofa, bắt chéo chân, tiếp tục xem TV.
Có thể là vì dạ dày quá rỗng, cảm giác đói làm Hàn Thiên Sư không có hứng thú với bất kỳ thứ gì.
Sau hơn hai mươi phút đồng hồ, trong phòng bếp bay ra mùi thơm của thức ăn.
Hàn Thiên Sư đứng dậy đi đến phòng bếp, quang minh chính đại tỏ vẻ phải giúp Tĩnh Sam bưng thức ăn!
Tĩnh Sam đẩy vị đại gia này ra ngoài, trở tay đóng cửa lại.
Nhưng mà, vẫn không nhanh tay bằng Hàn Thiên Sư, thành công mang một đĩa sườn xào chua ngọt ra ngoài.
Lại qua hai mươi phút, lúc Tĩnh Sam bưng mấy món ăn thơm ngào ngạt lên bàn thì Hàn Thiên Sư đã cơm nước no nê, đang hài lòng lau đi mỡ dính bên miệng.
Tĩnh Sam kinh ngạc nhìn đầu xương trên bàn, không chén đĩa, một chai rượu vang, ly rượu, toàn là vụn bánh mỳ, lúc lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.
Muốn hỏi một câu, Hàn Thiên Sư, anh là quỷ chết đói đầu thai sao?
"Anh ăn no rồi, em từ từ ăn!" Quỷ chết đói đầu thai Hàn Thiên Sư đứng lên, bay bổng ném lại một câu như vậy, phất áo rời đi, đoan chính gọi là không làm màu.
Tĩnh Sam không thể nhịn được nữa, nhưng lại phải nhịn.
Cuối cùng, một mình mạnh mẽ ăn hai chén cơm, no gần chết.
Ban đêm, sau khi tắm rửa xong, Tĩnh Sam ra khỏi phòng tắm.
Vừa mới đóng cửa lại, chỉ thấy Hàn Thiên Sư đột nhiên xuất hiện hai tay bá đạo chống lên tường bên cạnh cửa phòng tắm, đáy mắt lướt qua ánh sánh lập lòe của loài sói.
Tĩnh Sam chớp mắt, chưa kịp mở miệng hỏi thăm, chợt nghe thấy Hàn Thiên Sư cười như không cười hỏi: "Tĩnh Sam, “người nhà” của em đi chưa?"
Tĩnh Sam sững sờ, phản ứng có chút ngốc ngốc.
"Người nhà...của em?" Cô chần chừ hỏi lại một tiếng.
Muốn nói, cô nào có người nhà?
Sắc mặt Hàn Thiên Sư có chút đặc sắc, sắp bị sự ngu xuẩn của Tĩnh Sam chọc khóc."Bà dì kinh nguyệt của em!" Anh nghiến răng nghiến lợi, gằn từng chữ nhắc nhở.
Tĩnh Sam hoàn toàn tỉnh ra, hiểu được ý của Hàn Thiên Sư.
Khóe miệng không khỏi có chút run rẩy.
"Vẫn...vẫn chưa đi!" Cô đỏ mặt, trả lời rất thành thật.
Hàn Thiên Sư: "..."
Phụ nữ, đúng là phiền phức.
Trước kia đầu óc không minh mẫn, ra vẻ ôn hương noãn ngọc phiền phức không muốn đụng vào.
Bây giờ, đầu óc sáng tỏ ra, quyết định đưa đến cửa không cần phí phạm, lại không đụng vào được.
Hàn Thiên Sư không nói gì, có một cảm giác ngay cả ông trời cũng chơi anh!
Sau khi trầm mặc một lúc, Hàn Thiên Sư thất bại xoay người đi.
Tĩnh Sam: "..."
Cô có thể hiểu được trạng thái của Hàn Thiên Sư, anh nóng lòng muốn phát triển quan hệ thêm một bước với mình sao?
Hôm sau, lúc Tĩnh Sam đến công ty, phát hiện ánh mắt các đồng nghiệp trong phòng thiết kế nhìn cô là lạ, hoặc là khinh bỉ, hoặc là thống hận, giống như là cô trong một đêm trở thành tội phạm giết người không thể tha thứ được.
"Chuyện gì thế? Sao em cảm thấy ánh mắt mọi người nhìn em là lạ?" Tĩnh Sam thấp giọng hỏi thăm Tôn Ly Ly.
Tôn Ly Ly vô tư hờ hững, cũng không phát giác được chuyện này: "Không có mà, em suy nghĩ nhiều sao?"
Đang nói chuyện, Lam Oánh đi đến: "Ly Ly, cô sang xưởng lấy bản in thứ thiết kế mới một chút!"
Tôn Ly Ly dứt khoát đáp lại một tiếng, đứng dậy rời đi.
Lam Oánh sau đó lại nói tiếp: "Trước giữa trưa, mỗi người thiết kế một kim cài áo giao cho tôi."
Tĩnh Sam và mấy người đồng nghiệp đều đáp lại, toàn tâm vùi đầu vào thiết kế.
Tới gần mười một giờ, Tĩnh Sam sau khi vẽ xong bản thiết kế giấy, đến phòng giải khát rót một ly cà phê, muốn tỉnh táo lại.
Trước lúc cô bưng cà phê về lại chỗ ngồi, đồng nghiệp Chu Tiểu Nam đột nhiên đi đến đụng vào cô.
Tĩnh Sam không chút phòng bị, bị đụng một cái lảo đảo, cà phê trong tay đều rơi vãi ra bàn.
"A! Bản vẽ của tôi!" Tĩnh Sam kêu nhỏ một tiếng, vội vội vàng vàng tìm khăn tay lau bản thiết kế vẽ tay.
Bản thiết kế này, cô sau khi vẽ xong cũng không scan vào máy tính lưu lại.
Nói cách khác, tâm huyết của cô từ sáng đến trưa đều bị ném đi rồi!
"Ai nha, Tĩnh Sam, thật xin lỗi, tôi thật sự không cố ý!" Chu Tiểu Nam khoa trương la lên.
Tĩnh Sam vừa lau cà phê trên bàn, vừa lắc đầu: "Không sao!"
Chỉ trách chính cô vẽ xong bản vẽ cũng không scan lưu lại, chuyện bất ngờ như vậy chẳng ai muốn xảy ra.
Tất cả mọi người đều là đồng nghiệp, cô cũng không có ý định truy cứu trách nhiệm của Chu Tiểu Nam.
Không ngờ, Chu Tiểu Nam lại bổ sung thêm một câu: "Tôi cố ý đấy!"
"..." Tay Tĩnh Sam đang lau cà phê dừng lại, nhíu mày nhìn lại Chu Tiểu Nam, thu hết những biểu cảm khiêu khích của đối phương và mắt.
"Chu Tiểu Nam, cô có ý gì?" Tĩnh Sam bình tĩnh hỏi lại một tiếng.
Chu Tiểu Nam nhún vai: "Không phải chính là ý cô nghe được sao? Tôi nhìn cô không vừa mắt, cho nên muốn dạy dỗ cô một chút."
"Cô!" Tĩnh Sam cắn môi dưới, ánh mắt có lửa: "Tôi chọc gì đến cô sao?"
Chu Tiểu Nam lạnh giọng giễu cợt: "Ơ, tức giận sao? Có muốn đi tìm tổng giám đốc Hàn cáo trạng không, nói tôi bắt nạt cô? Phu nhân tổng giám đốc!"
Năm chữ cuối cùng, Chu Tiểu Nam nghiến răng nghiến lợi nói ra.
Tĩnh Sam cả người cứng ngắc, kinh ngạc nhìn Chu Tiểu Nam.
Cô ta gọi mình, phu nhân tổng giám đốc?
Đang kinh ngạc, chợt nghe thấy Chu Tiểu Nam khẽ nói: "Nếu muốn người không biết, trừ phi mình đừng làm.
Chuyện cô giở thủ đoạn gả vào nhà giàu, phòng thiết kế chúng ta không ai không biết, không ai không hiểu!"
Lúc ăn cơm trưa, cả phòng thiết kế chỉ còn lại Tĩnh Sam không thể nộp bản thiết kế đúng hạn vùi đầu chiến đấu hăng hái.
Đầu óc cô rất loạn, vẽ lại một bản thảo mới, nhưng mà đều không vừa ý.
Bên tai, quanh quẩn tiếng trào phúng của Chu Tiểu Nam và những đồng nghiệp khác.
Cùng với biểu cảm có chút hả hê của Lam Oánh.
Cô cũng không ngờ, Lam Oánh lại nói chuyện hôn sự ẩn của cô và Hàn Thiên Sư cho các đồng nghiệp khác, cố ý dẫn dắt các cô ấy nhắm vào cô, xa lánh cô.
"Cốc cốc cốc!" Từng tiếng gõ cửa đều đều.
Tĩnh Sam nghi ngờ ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lục Minh Trác cười nhẹ nhàng đứng ở cửa nhìn cô.
"Đàn anh Lục?" Tĩnh Sam nhìn thấy Lục Minh Trác, có chút kinh ngạc.
Bộ phận tiêu thụ cùng với phòng thiết kế không có quá nhiều điểm chung, cho nên Lục Minh Trác xuất hiện ở phòng thiết kế, Tĩnh Sam cảm thấy rất kỳ lạ.
Lục Minh Trác cất bước đi đến, đặt đồ ăn đóng gói sẵn lên bàn Tĩnh Sam.
"Vừa rồi ở nhà ăn nhân viên, không thấy em và Ly Ly qua đó, nghĩ có lẽ các em đang tăng ca, nên đóng gói hai phần thức ăn mang đến!" Anh ta cao giọng giải thích, cũng đưa tay lấy ra hộp đồ ăn nhanh.
Tĩnh Sam cong môi: "Đàn anh Lục, chị Ly Ly đi đến xưởng lấy bản in thử rồi, có lẽ không thể trở về ăn."
Lục Tử Phòng nhún vai cười: "Vậy thì càng tốt, hời cho em, em ăn được hai phần!"
"Anh cho em là heo sao?" Tĩnh Sam buồn cười lên tiếng trêu chọc.
Tiếng cười nói của hai người, bị Lam Oánh và các đồng nghiệp phòng thiết kế vừa cơm nước xong quay về nghe được.
Tĩnh Sam vừa ăn vừa thoải mái tán gẫu với Lục Minh Trác, không khí vô cùng vui vẻ.
Lục Minh Trác nhìn thấy bên miệng Tĩnh Sam dính hạt cơm, lấy giấy ăn lau cho cô.
Lam Oánh ra dấu, để người khác yên lặng, còn mình thì lấy điện thoại ra cách cửa sổ chụp lại ảnh Tĩnh Sam và Lục Minh Trác thân mật đùa giỡn.
Sau đó, cất điện thoại lại đi vào cửa.
"A A A Ah..! Đây không phải là Giám đốc Lục sao? Sao lại chạy đến phòng thiết kế của chúng tôi vậy?" Lam Oánh cười như không cười hỏi.
Lục Minh Trác thong dong giải thích: "Tôi đến gặp Tôn Ly Ly với Tĩnh Sam, các cô ấy là đàn em của tôi!"
"Đàn em sao!" Lam Oánh lặp lại lần nữa, ánh mắt nhìn về phía Tĩnh Sam quỷ dị khó hiểu..