Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Không có!" Giọng của Lam Vy vẫn nghẹn ngào như trước: "Gần đây làm cái gì, cũng không suôn sẻ.
Rất nhớ anh, muốn nghe giọng của anh!"
Ngực Hàn Thiên Sư thả lỏng: "Vy, em không cần phải liều như vậy.
Nếu như cảm thấy mệt, quay về đi!"
Lam Vy từ chối: "Không thể!"
Ý thức được giọng điệu của mình quá lớn, vội vàng nghẹn ngào mềm giọng lại: "Thiên Sư, em còn chưa hoàn thành giấc mộng của mình.
Cứ như vậy quay về, em không cam lòng!"
"..." Khóe môi Hàn Thiên Sư nhấc lên một nụ cười khổ.
Lời nói như vậy! Giấc mộng, giấc mộng, giấc mộng của cô ấy, vĩnh viễn nằm ở vị trí đầu tiên, so với anh...quan trọng hơn.
Lam Vy không nghe thấy Hàn Thiên Sư đáp lời, biết là trong lòng anh có thể không vui, cô ta nghẹn ngào thổ lộ hết nỗi nhớ với anh, khóc nức nở.
Nước mắt, là vũ khí ngụy trang tốt nhất của phụ nữ, có thể làm đàn ông mềm lòng thương tiếc.
Cô ta là diễn viên như vậy, nước mắt đương nhiên nói đến là đến, rẻ tiền nhất!
Quả nhiên, Hàn Thiên Sư nghe thấy Lam Vy không nói thêm gì nữa, chỉ ở đầu bên kia điện thoại khóc, thỏa hiệp mở miệng, trấn an dỗ dành cô ta đủ loại.
Hàn Thiên Sư là người đàn ông ăn nói vụng về, cái này Lam Vy biết rõ.
Nhưng mà, cô vẫn khóc không ngừng, vẫn luôn trò chuyện với Hàn Thiên Sư, cho đến khi điện thoại nhắc nhở hết pin...
Sau khi cúp điện toại, hai mắt sưng đỏ của Lam Vy lộ ra ánh sáng lạnh lẽo.
Đêm nay, lần đầu tiên cô ta gọi điện thoại cho Hàn Thiên Sư, đối phương không nhận.
Lúc đó, cô ta thầm kêu không ổn.
Khôn khéo như cô ta, trong tiếng quát lên của Tĩnh Sam, Lam Vy có thể đoán được Hàn Thiên Sư muốn làm chuyện gì với Tĩnh Sam.
May là, cô ta kịp thời gọi cú điện thoại này.
Chỉ là...
"Thiên Sư, mười năm rồi, anh cuối cùng...vẫn là không chịu nổi cô đơn sao?" Lam Vy mấp máy môi, trong lòng…quyết định.
Bên này, Hàn Thiên Sư sau khi cúp điện thoại, thở dài nhẹ nhõm một hơi, không biết bản thân gần đây quá đè nén, hay là thế nào, thậm chí có một loại cảm giác ứng phó mệt mỏi với Lam Vy.
Anh nhìn đồng hồ, gần mười giờ.
Không biết từ lúc nào, anh và Lam Vy đã nói chuyện được hai tiếng.Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!Lúc đẩy cửa phòng ngủ trở lại, Hàn Thiên Sư nhìn thấy Tĩnh Sam nằm sấp trong chăn, hay tay ôm chặt gối đầu của anh ngủ vô cùng ngon, như là...một con heo!
Anh đưa tay, kéo gối ra ngoài, Tĩnh Sam vẫn ngủ say.
Hàn Thiên Sư hít sâu một hơi, nằm thẳng bên người cô, nhắm mắt lại.
Một giây sau, Tĩnh Sam giống như là một con bạch tuộc ôm chặt lấy anh.
Hàn Thiên Sư vô phúc cảm nhận sự yêu thương nhung nhớ của người đẹp, trước anh cũng muốn làm gì đó với Tĩnh Sam.
Nhưng một cuộc điện thoại cảu Lam Vy gọi đến dập tắt hết tình cảm, bây giờ, Tĩnh Sam ngủ như một con cá chết, anh lại càng không đụng vào cô một chút nào.
Một đêm, trong vòng tay của Tĩnh Sam, cũng xem như là ngủ yên!
Sáng sớm hôm sau, Hàn Thiên Sư mơ mơ màng màng ngủ thì phát hiện có cái gì đang đè anh...
Hàn Thiên Sư muốn ngồi dậy xem, cả người lại bị Tĩnh Sam ôm vô cùng chặt, không thể động đậy.
Cái trán Hàn Thiên Sư nổi gân xanh, lại tách Tĩnh Sam ra.
Nhưng mà Tĩnh Sam lại lần nữa vòng lại, như thế mấy lần.
"Á!" Tĩnh Sam đột nhiên hét một tiếng chói tai, thình lình mở hai mắt ra ngồi dậy.
Cô đưa tay vén chăn lên, không ngoài ý muốn nhìn thấy trên đùi mình vì sao bị nhéo thành một mảng rực rỡ rồi.
"Hàn Thiên Sư, sao anh lại nhéo em?" Tĩnh Sam ôm chăn trước người, uất ức nhìn Hàn Thiên Sư, giống như là đối phương làm ra tội ác không thể tha thứ được.
Hàn Thiên Sư lạnh lùng trừng cô: "Không nhéo em, em có biết mình làm được một chuyện tốt?"
"Em làm cái gì?" Tĩnh Sam bĩu môi, tức giận hỏi lại.
Hàn Nghị Hiên híp hai con mắt lại, cười lạnh: "Ha ha, em ngấp nghé anh, ôm anh không buông, còn dùng chân đè lên…cái chân thứ ba của anh!"
Lời này, Hàn Thiên Sư nói thẳng ra, hoàn toàn không biết hai chữ "uyển chuyển" viết thế nào.
"Ách ách ách!” Tĩnh Sam không bình tĩnh xấu hổ đỏ mặt, con mắt nhìn qua cái gọi là chân thứ ba của Hàn Thiên Sư.
Trong đầu, nhảy ra một số hình ảnh quen thuộc.
"Thật xin lỗi! Vừa rồi em nằm mơ, mơ em tham gia cuộc thi leo núi, sau đó..." Tĩnh Sam nhíu mày, cảm thấy hình ảnh đó thật đẹp, cô thật khó có thể mở miệng.
Hàn Thiên Sư híp con ngươi hẹp dài, cười như không cười mà thúc giục: "Ừ hử, tiếp tục!"
Tĩnh Sam trầm mặc, lấy dũng khí bổ sung: "Em mơ thấy một tảng đá, chỉ cần em leo lên nó là có thể leo lên đến đỉnh rồi.
Nhưng mà em leo leo leo leo, đuổi theo giẫm, nhưng mà giẫm không được.
Vì vậy em không từ bỏ, không ngừng giẫm..."
"Rồi sau đó?" Khóe môi Hàn Thiên Sư vui vẻ, càng sâu.
Tĩnh Sam gục đầu xuống, giống như là đứa bé phạm lỗi: "Rồi sau đó, em bị anh nhéo tỉnh!"
"Rất tốt!" Hàn Thiên Sư cười: "Anh là một tảng đá, là đá kê chân của em!"
Tĩnh Sam "ừ" một tiếng, ngốc làm cho người ta muốn khóc: "là như vậy không sai!"
"..." Cái mũi Hàn Thiên Sư lập tức lệch đi.
Cái người phụ nữ ngu xuẩn này, có ngốc cũng đừng có phát rồ như vậy chứ? Cô lại dám thừa nhận mình là đá kê chân?
Đưa tay, kéo cô ôm vào trong lòng, thành công đè xuống dưới người.
"Ừm? Anh làm gì?" Tĩnh Sam trừng hai mắt mơ màng, ngu ngốc lên tiếng hỏi thăm.
Hàn Thiên Sư tà mị cười: "Không làm gì, chỉ là muốn nói rõ cho em biết, em đốt lửa, thì phải phụ trách dập nó!"
Dập lửa? Tĩnh Sam cho dù ngu ngốc, cũng hiểu được thâm ý trong lời nói của Hàn Thiên Sư.
Cô và Hàn Thiên Sư kết hôn đến nay, vẫn chưa từng xảy ra quan hệ vợ chồng.
Trước từng có một cơ hội tốt, lại bị chính cô phá hỏng.
Lúc đó, cô từng âm thầm thề, nếu như có thể cho cô cơ hội một lần nữa, cô nhất định sẽ nắm thật chắc!
Mà bây giờ, cơ hội...đến rồi! Ahaha!!!
Ánh mắt Tĩnh Sam sáng loáng nhìn Hàn Thiên Sư, nặng nề gật đầu đáp: "Được! Em dập tắt cho anh!"
Vừa nghĩ qua hôm nay, chính mình sẽ chân chính trở thành người phụ nữ của Hàn Thiên Sư, dây dưa hơn một bước với anh, Tĩnh Sam vừa phấn khởi vừa kích động.
Đương nhiên, càng nhiều hơn là...là chờ mong và khẩn trương!
Hàn Thiên Sư đối với sự phối hợp của Tĩnh Sam, tỏ vẻ rất hài lòng.
Anh chỉ thích, là sự mềm mại và ngoan ngoãn của người phụ nữ này!
Bốn mắt nhìn nhau, đáy mắt Hàn Thiên Sư có ngọn lửa nóng bỏng đang lóe lên.
Tĩnh Sam nháy hai mắt, một đôi tay nhỏ bé mềm mại không xương, chủ động bò lên hai vai Hàn Thiên Sư.
Đã để cho cô dập lửa, vậy...cô có phải nên chủ động một chút hay không?
Trong lòng vô cùng xấu hổ, rất căng thẳng.
Nhưng mà cô vẫn đang làm ra hành động tự nhân là can đảm nhất.
Cô ngẩng đầu, đặt đôi môi lên môi mỏng của Hàn Thiên Sư, nhẹ nhàng hôn, nhưng lại là kiểu kín không kẽ hở.
Sau đó, lại quỷ dị dừng lại...
"..." Khóe miệng Hàn Thiên Sư có chút run rẩy.
Như vậy đã gọi là dập tắt lửa sao? Cảm xúc qua loa như vậy, cũng quá rõ ràng đi?
Đảo khách thành chủ, là chiều hướng phát triển.
Hàn Thiên Sư chủ động đưa ra, hôn lên đôi môi của Tĩnh Sam...
"Ưm!" Tĩnh Sam phụ trách dập lửa này, bi thống phát hiện mình không dập được lửa trên người Hàn Thiên Sư lại còn bị đối phương đốt lên một ngọn lửa lan ra khắp tứ chi.
Lúc Hàn Thiên Sư chuẩn bị công thành đoạt đất thì Tĩnh Sam căng thẳng đỏ mặt lên, yếu ớt nói: "Hàn Thiên Sư, anh...anh nhẹ chút!"
Cô sợ đau! Nghe nói, lần đầu tiên rất đau.
Cô muốn làm người phụ nữ của Hàn Thiên Sư, phải trải qua sự đau đớn đó.
Nhưng mà, trong tiềm thức, vẫn sợ....