Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ở cửa công ty Hàn Thị, Tĩnh Sam hai má đỏ bừng đi đến, bị Tôn Ly Ly giữ lại, kéo cô đến một góc.
"Sam, chuyện ngày hôm qua Trần Duyệt đã nói với chị hết rồi.
Giám đốc Lam cô ta ăn hiếp người quá đáng, em..." Tôn Ly Ly cực kì quan tâm nói.
Tĩnh Sam biết Tôn Ly Ly muốn nói gì, vươn tay che miệng của cô: “Chị Ly Ly, trong lòng em đã có tính toán rồi.
Nếu như cô ta hăm dọa, em cũng sẽ không để mặc cho cô ta bắt nạt, ngược lại là chị đó, đừng vì chuyện của em mà trở mặt với cô ta."
Tôn Ly Ly có thái độ làm người trượng nghĩa, nhưng mà Tĩnh Sam hoàn toàn không cần cô bênh vực cho mình.
Có một số việc, cô có thể tự mình xử lý.
Lúc hai người đến bộ phận thiết kế, những đồng nghiệp khác nhìn thấy Tĩnh Sam đều có thái độ kì lạ.
Chu Tiểu Nam và Hạ Lâm thì kẻ tung người hứng, cả hai châm chọc khiêu khích Tĩnh Sam.
Tôn Ly Ly cực kì tức giận, muốn tranh luận mấy câu, lại bị Tĩnh Sam nắm lấy lòng bàn tay ngăn lại.
"Tranh cãi với những người kém hiểu biết là hạ thấp giá trị của mình!" Tĩnh Sam khẽ trấn an Tôn Ly Ly.
Tôn Ly Ly phì cười một tiếng, sao lúc nào cô cũng quên bản chất xấu xa đằng sau vẻ bề ngoài ngây thơ của Tĩnh Sam chứ?
Hai người ngồi xuống, chẳng ai lên tiếng, Tĩnh Sam chỉ xem người khác như là không khí, ngồi trước bàn miệt mài làm việc, không bị bất cứ chuyện nào khác làm ảnh hưởng đến tâm trạng của mình
Bên kia, Chu Tiểu Nam và Hạ Lâm nói đến nỗi khô cả họng, lại chẳng thấy Tĩnh Sam chau mày lấy một cái, cảm giác cứ như đấm vào không khí vậy, tức anh ách mà chẳng cách nào xả ra được.
Hai người đều thở dài, mất đi ý chí tiếp tục châm biếm.
Mà lúc này, Lam Oánh lạnh lùng đi đến, giơ tay cầm một phần tài liệu đánh lên đầu Tĩnh Sam.
Sau đó, lớn tiếng trách mắng: “Tĩnh Sam, nhìn mấy chuyện tốt mà cô làm đi!"
Lam Oánh bị Hàn Thiên Sư chọc tức, không trút giận lên Tĩnh Sam sao được?
Chỉ cần Tĩnh Sam còn một ngày làm cấp dưới của cô ta, cô ta liền có rất nhiều biện pháp gây khó dễ cho Tĩnh Sam, khiến cho Tĩnh Sam mệt đứt hơi.
Không phải Tĩnh Sam thích mách lẻo sao? Cô ta cho cô cơ hội, cho cô cứ việc đi mách lẻo.
Tĩnh Sam nhìn nhìn thấy kẹp tài liệu rơi trên bàn, vẻ mặt mờ mịt.Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!Đang định hỏi, Lam Oánh đã lớn tiếng nói trước: "Tôi đã nhiều lần nhấn mạnh, những bản vẽ tay này nhất định phải đóng theo trật tự lớn nhỏ, nhưng cô nhìn thử xem cô đã làm thành cái dạng gì??"
"..." Tĩnh Sam trầm mặc, trong lòng hiểu rõ là Lam Oánh cố ý.
Những bản vẽ tay này quả thật là Lam Oánh kêu cô đóng lại, nhưng mà cô ta chưa từng nói phải đóng theo trật tự lớn nhỏ.
Cho nên, cô liền đóng theo phân loại của châu báu.
"Nhìn cái gì mà nhìn? Làm lại lần nữa, đóng theo trật tự lớn nhỏ, trước khi tan làm thì scan vào máy tính lưu lại, rồi gửi vào hòm thư của tôi!" Lam Oánh căn bản không cho Tĩnh Sam cơ hội nói chuyện, tức giận nói xong câu đó rồi bỏ đi.
Tôn Ly Ly nhìn Tĩnh Sam một cách đầy lo lắng, lại chỉ thấy Tĩnh Sam nhún vai tỏ vẻ không sao cả.
Buổi trưa, Tĩnh Sam scan bản vẽ tay lại, nhờ Tôn Ly Ly mua một phần cơm cho cô.
Tôn Ly Ly thấy Tĩnh Sam bận tối mắt tối mũi, trong lòng rất là khó chịu.
Sau giờ cơm trưa, Tĩnh Sam nhận được cuộc gọi của Hàn Thiên Sư, không khỏi cảm thấy vừa mừng vừa sợ.
Nhưng mà, sau khi nghe máy, lại chỉ nghe thấy Hàn Thiên Sư nói một câu: “Sau khi tan làm thì tự mình về, tối hôm nay tôi có tiệc xã giao!"
"Em..." Tĩnh Sam mới vừa mở miệng, Hàn Thiên Sư liền cúp máy.
Tĩnh Sam bĩu môi, cất điện thoại.
Từ ngày gả cho Hàn Thiên Sư, thì đã biết anh chính là một người đàn ông cuồng công việc.
Chỉ chớp mắt, đã đến giờ tan làm.
Lam Oánh mang giày cao gót đi đến, từ trên cao nhìn xuống Tĩnh Sam.
Tĩnh Sam không đợi cô mở miệng, đã giải thích trước: "Còn chưa làm xong, chậm nhất nửa tiếng sau sẽ gửi vào hòm thư cho cô!"
Lam Oánh hừ một tiếng, phất tay nói với những đồng nghiệp khác của bộ phận thiết kế đang thu dọn đồ đạc tan làm: “Tối nay tôi mời, chúng ta đi Karaoke quẩy đi!"
Đám người Chu Tiểu Nam và Hạ Lâm vừa nghe thấy lời này, phấn chấn kêu lên.
Tôn Ly Ly bất giác nhìn Tĩnh Sam, Tĩnh Sam cười trấn an cô.
Chỉ chốc lát, toàn bộ đồng nghiệp của bộ phận thiết kế đều theo Lam Oánh rời đi, chỉ còn lại một mình Tĩnh Sam ở trước máy tính bận scan hình lưu lại.
Mà lúc đó, ở lầu hai chỗ sát cửa sổ trong nhà hàng tây Mazur, Hàn Thiên Sư và Lam Vy đang ngồi đối diện nhau ăn uống say sưa.
Hàn Thiên Sư không ngờ rằng Lam Vy lại đột nhiên trở về, còn gọi điện thoại hẹn anh.
Nhìn người phụ nữ xinh đẹp ngồi đối diện mình, trong lòng Hàn Thiên Sư trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Cô trở về, nhưng mà là vì mình?
Lam Vy tán gẫu về chuyện tối hôm qua cô ta gọi cho Hàn Thiên Sư, khó tránh khỏi trong lòng cảm thấy chua xót mà khóc một hồi.
Hai người uống hơn nửa tiếng đồng hồ, Lam Vy nhận được điện thoại của người đại diện, nhưng mà nói được mấy câu, điện thoại của cô ta liền hết pin.
"Dùng của anh đi!" Hàn Thiên Sư nghe thấy là điện thoại của Lam Vy hết pin, liền đưa điện thoại của mình.
Lam Vy hí hoáy điện thoại của Hàn Thiên Sư, buồn rầu nhíu mày: “Hỏng rồi, em quên mất số điện thoại của người đại diện của em rồi!"
Hàn Thiên Sư búng tay một cái, gọi nhân viên phục vụ đến hỏi có sạc dự phòng hay không.
Sau khi nghe nói là không có, Hàn Thiên Sư đứng lên.
"Vy, trong xe anh có sạc dự phòng, anh đi lấy cho em!" Anh nói xong liền nhanh chóng rời đi.
Lam Vy nở một nụ cười thắng lợi, sau khi Hàn Thiên Sư xoay người rời đi, nhanh chóng dùng điện thoại của anh soạn một tin nhắn, gửi cho Tĩnh Sam...
Sau khi Tĩnh Sam scan xong hết từng tấm bản vẽ tay rồi lưu lại gửi vào hòm thư của Lam Oánh, lại dựa theo độ lớn nhỏ của các loại châu báu mà đóng lại thành quyển, sau đó để vào trong kẹp tài liệu rồi cất vào ngăn kéo khóa lại, lúc này mới rời khỏi bộ phận thiết kế.
"Tĩnh Sam?" Mới ra khỏi thang máy, chợt nghe thấy một giọng nói quen thuộc gọi tên cô.
Tĩnh Sam quay đầu lại, nhìn thấy Lục Minh Trác đi ra từ thang máy khác.
"Đúng là em à? Sao trễ như vậy em mới tan làm?" Lục Minh Trác nhìn Tĩnh Sam đầy nghi ngờ.
Tĩnh Sam cười: “Đàn anh Lục không phải cũng trễ như vậy mới tan làm hay sao?"
Lục Minh Trác nhún vai: “Hôm nay tăng ca mà!"
Tĩnh Sam cũng học bộ dáng của anh nhún vai: “Khéo quá, hôm nay em cũng tăng ca!"
Hai người cười nói đi ra khỏi công ty, Lục Minh Trác mở miệng dò hỏi: "Em tăng ca, Hàn Thiên Sư có đến đón em không?"
Tĩnh Sam lắc đầu: “Anh ấy hôm nay có tiệc xã giao!"
"Vậy anh chở em một đoạn!" Lục Minh Trác giơ chìa khóa xe lên, nói thêm: "Em đừng từ chối, bằng không chính là xem anh như người xa lạ!"
Tĩnh Sam cười vang nói: "Được ngồi xe miễn phí, sao em lại từ chối chứ?"
Cô biết, Lục Minh Trác là một người nói sao làm vậy.
Cho nên, cô mới không từ chối ý tốt của đối phương.
Sau khi hai người lên xe, Lục Minh Trác muốn mời Tĩnh Sam ăn bữa cơm, còn nói kêu luôn Tôn Ly Ly tới.
Tĩnh Sam vốn định từ chối, nhưng mà nghe thấy còn kêu Tôn Ly Ly đến, liền gật đầu đồng ý.
Bên này, Lục Minh Trác gọi điện thoại cho Tôn Ly Ly hẹn chỗ ăn cơm.
Bên kia, điện thoại của Tĩnh Sam ngồi ở ghế phó lái vang một hồi, có một tin nhắn được gửi tới.
Cô lấy điện thoại nhìn thoáng qua, cảm thấy hơi ngạc nhiên.
"Sao thế? Ai gửi vậy?" Lục Minh Trác cúp điện thoại, nhìn thấy Tĩnh Sam hai mắt ngạc nhiên nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, liền khó hiểu mà hỏi một câu.
Tĩnh Sam cất điện thoại, áy náy nói: "Đàn anh Lục, thật ngại quá.
Hàn Thiên Sư gửi tin nhắn cho em, kêu em đến nhà hàng tây Mazur, anh ấy đang chờ em ở đó.
Bữa cơm tối nay, anh ăn với chị Ly Ly nha!"
Điều mà cô không nói là, trong tin nhắn Hàn Thiên Sư có nói, muốn cho cô một niềm vui bất ngờ.
Lục Minh Trác ánh mắt lóe lên, tâm tình có chút cảm giác mất mác.
Anh hít sâu một hơi, nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng của mình, mặt giãn ra cười nói: "Nhà hàng tây Mazur à? Cách nơi này không xa, anh đưa em tới đó trước vậy.
Giờ này, bắt xe hơi khó."
Tĩnh Sam gật đầu đầy cảm kích, cô không muốn để Hàn Thiên Sư đợi lâu.
Cũng có thể nói, trong lòng cô vội vàng muốn biết Hàn Thiên Sư cho cô một niềm vui bất ngờ như thế nào..