Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trong bệnh viện…
Cố Thiên Tuấn đã hoàn toàn hôn mê được các bác sĩ y tá nhanh chóng đẩy vào phòng mổ. Trì Cảnh Dật cũng đã thay áo xong, chuẩn bị sẵn sàng tất cả để đợi Cố Thiên Tuấn được đẩy vào.
Mặt An Điềm đầy máu và nước mắt, trên quần áo của cô cũng dính đầy máu của Cố Thiên Tuấn. Từ hiện trường vụ tai nạn cho đến bệnh viện, cô đều nắm thật chặt tay của Cố Thiên Tuấn.
Cho đến khi Cố Thiên Tuấn được đẩy vào phòng mổ, bàn tay đang nắm chặt tay Cố Thiên Tuấn của An Điềm đã bị các cô y tá giật ra đẩy sang một bên.
Khoảnh khắc khi bàn tay của An Điềm trống rỗng đó, cánh cửa lớn của phòng mổ phát ra tiếng đóng cửa chói tai, ba chữ “đang phẫu thuật” trên cánh cửa cũng lập tức sáng lên, giống như đã nhuốm máu, đỏ tươi và chói mắt.
Cùng đưa Cố Thiên Tuấn đến bệnh viện, ngoài An Điềm ra còn có Lâm Kính Trạch, Tô Thanh Dương và Lâm Hiểu Hiểu.
Mặt họ trông cũng rất nghiêm trọng, đang lo lắng nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng mổ.
Không biết sau bao lâu, Lâm Kính Trạch là người đầu tiên có phản ứng. Anh nhìn vào cánh cửa phòng mổ vẫn đang đóng chặt rồi lấy điện thoại ra: Anh ba hiện đang bị thương, bố mẹ và người thân của anh ấy đều đang ở Mỹ. Bây giờ người gần gũi nhất với anh ba cũng chỉ có chị ba thôi. Về tình về lý, anh đều cảm thấy mình cần phải nói cho chị ba biết việc này.
Điện thoại của Chu Mộng Chỉ đổ chuông rất lâu mới được kết nối, giọng nói nghi ngại của cô vang lên từ đầu bên kia: “Kính Trạch? Sao cậu lại gọi cho tôi? Thiên Tuấn đâu?”
Lâm Kính Trạch suy nghĩ một lúc, cố gắng không để giọng mình hoảng sợ: “Chị ba, em nói với chị việc này, chị đừng kích động ha.”
“Có chuyện gì vậy? Không lẽ Thiên Tuấn đã xảy ra chuyện gì sao?” Chu Mộng Chỉ nghe thấy vậy, giọng nói lập tức trở nên nghiêm túc.
Lâm Kính Trạch vừa nghe Chu Mộng Chỉ nói vậy liền thầm cảm thán Chu Mộng Chỉ rất tỉ mỉ và nhạy cảm, anh còn chưa nói gì, cô đã đoán ra được tám chín phần.
“Chị ba, anh ba đã gặp chút sự cố ở nơi quay hình, bây giờ đang được phẫu thuật. Chị có thể đến đây nhanh nhất có thể không?” Lâm Kính Trạch suy nghĩ một lúc, tính chị ba vốn hay lo nghĩ, sức khỏe lại ốm yếu, nên anh nghĩ không nên nói mọi việc quá mức nghiêm trọng, để tránh chị ba xúc động rồi lại xảy ra chuyện.
“Cậu nói gì?” Cùng với câu chất vấn lớn tiếng của Chu Mộng Chỉ, Lâm Kính Trạch nghe thấy một âm thanh chói tai vang lên từ đầu bên kia điện thoại, tiếp theo đó điện thoại bị ngắt kết nối.
“A lô? A lô? A lô?” Lâm Kính Trạch nhìn vào màn hình điện thoại đã tối đen rồi thở dài: Chắc là chị ba nghe được tin này nên xúc động quá, trượt tay làm rơi điện thoại xuống đất thôi. Hy vọng anh họ của chị ba, Chu Hán Khanh, có thể bình tĩnh hơn và đưa chị ba đến đây an toàn.
Lâm Kính Trạch sắp xếp lại những suy nghĩ của mình rồi cất điện thoại vào. Anh lại nhìn về phía Tô Thanh Dương đang an ủi Hiểu Hiểu và An Điềm rồi nhấc chân đi đến.
“Tô tổng!” Lâm Kính Trạch đi đến trước mặt Tô Thanh Dương rồi nói thẳng, “Tô tổng, dù gì anh ba của tôi cũng là nhân vật quan trọng ở thành phố H, tôi nghĩ việc anh ấy bị thương không nên để cho bất kỳ ai biết, càng không nên để cho giới truyền thông biết, nếu không sẽ gây ra rắc rối không cần thiết. Vụ tai nạn xảy ra trong dự án của anh, tôi hy vọng anh sẽ xử lý thỏa đáng.”
Tô Thanh Dương nhìn Lâm Kính Trạch gật đầu: “Những việc này tôi đã căn dặn trợ lý xử lý rồi. Vả lại, chủ của showroom thời trang đó, Lucy, cũng sẽ giữ kín việc này.”
Tô Thanh Dương nói xong lại nhìn Lâm Kính Trạch: “Chỉ là, Lâm Tổng à, tôi không biết cách liên lạc với gia đình của Cố tổng. Bây giờ Cố tổng đã bị thương nặng như vậy, tôi nghĩ nên nhanh chóng thông báo cho gia đình anh ấy.”
“Việc này, tôi đã làm xong rồi.” Lâm Kính Trạch không ngờ mình và Tô Thanh Dương lại có suy nghĩ giống nhau, làm anh không thể không tăng thêm vài phần ngưỡng mộ Tô Thanh Dương.
Lúc này, bên tai Lâm Kính Trạch và Tô Thanh Dương vang lên giọng nói lo lắng của Lâm Hiểu Hiểu: “An Điềm, cô nói gì đi được không?”
Tô Thanh Dương và Lâm Kính Trạch quay đầu lại cùng một lúc, thấy An Điềm đang ngồi ngây ra trên ghế, mắt cô trống rỗng nhìn về phía trước, không nói gì.
Tô Thanh Dương nhìn thấy, mặc dù An Điềm được Cố Thiên Tuấn nằm đè lên để bảo vệ, nhưng khuỷu tay cô vẫn bị trầy xước, bây giờ đang chảy máu, nhưng An Điềm dường như không cảm thấy đau, vẫn ngây người ra nhìn về phía trước.
Lúc này, Lâm Kính Trạch đang đứng bên cạnh Tô Thanh Dương bỗng thở dài rồi đi đến cạnh Lâm Hiểu Hiểu: “Hiểu Hiểu à, vừa nãy em cũng bị ngã, đầu gối bị trầy xước, theo anh đi tìm y tá để băng bó vết thương nào.”
Lâm Kính Trạch nói rồi nhìn vào An Điềm: “Cô An, cô cũng đi với chúng tôi đi.”
Tuy nhiên, An Điềm dường như không nghe thấy lời Lâm Kính Trạch nói, vẫn ngồi ngây ra đó nhìn chằm chằm về phía trước, không nói lời nào.
“Lâm tổng, anh cứ đưa Hiểu Hiểu đi băng bó vết thương trước đi, để An Điềm được yên tĩnh một lúc.” Tô Thanh Dương thấy vậy, trong đầu liền xuất hiện cảnh Cố Thiên Tuấn ôm An Điềm vào lòng và cảnh An Điềm ôm chặt Cố Thiên Tuấn đang hôn mê và bật khóc ở nơi chụp ảnh.
“Vậy cũng được.” Lâm Kính Trạch lại liếc nhìn An Điềm một lần nữa, sau đó kéo Lâm Hiểu Hiểu rời đi.
Tô Thanh Dương đi đến trước mặt An Điềm, ngồi xổm xuống nhìn cô hỏi: “An Điềm, cô không sao chứ?”
An Điềm cuối cùng đã hồi phục được chút thính lực, cô đảo mắt nhìn vào Tô Thanh Dương: “Tô tổng, liệu Cố Thiên Tuấn có ổn không?”
Nhìn thấy khuôn mặt của lo âu và tiều tụy của An Điềm, lồng ngực của Tô Thanh Dương đau đớn vô cùng. Ngay khi chùm đèn thủy tinh rơi xuống, anh cũng đã chạy qua, nhưng tốc độ của anh quá chậm, nên anh không kịp chạy đến trước mặt An Điềm.
Còn Cố Thiên Tuấn, sao trong một khoảng thời gian ngắn như vậy mà đã cứu được An Điềm?
Tại sao, người cứu An Điềm không phải là mình? Rõ ràng anh cũng rất muốn bảo vệ cho An Điềm mà!
“Không sao đâu, anh Cố nhất định sẽ ổn thôi!” Tô Thanh Dương lắc đầu với An Điềm, cố gắng cho cô một chút sức mạnh.
Song, An Điềm dường như không tin vào lời anh nói. Cô tự lẩm bẩm: “Cố Thiên Tuấn đã chảy rất nhiều máu, rất nhiều máu, bởi vì cứu tôi. Anh ấy vốn đang đứng ở rất xa tôi, anh ấy hoàn toàn có thể vờ như không thấy, anh ấy hoàn toàn có thể không cứu tôi mà!”
Người đàn ông mà cô đã yêu trong một năm và oán hận bốn năm, rốt cuộc là một người như thế nào? Anh có thể yêu mình một cách lịch sự nhưng xa cách, cũng có thể cưới mình trong thờ ơ lãnh đạm, lại có thể làm tổn thương mình một cách tàn nhẫn, và sau đó buộc mình phải ly hôn.
Nhưng hôm nay, vào khoảnh khắc mình sắp mất đi tính mạng, anh lại liều mạng bảo vệ cô!
“Cố Thiên Tuấn…, Cố Thiên Tuấn…” An Điềm thầm gọi tên Cố Thiên Tuấn. Cô nhận ra đối với Cố Thiên Tuấn, mình yêu cũng không phải, hận cũng không phải, cũng không thể hoàn toàn không dây dưa với anh. Bây giờ trong đầu óc cô chỉ vang vọng câu nói của Cố Thiên Tuấn trước lúc bất tỉnh. “Cô không sao chứ?”
Cố Thiên Tuấn, anh thật ngốc. Anh ấy đã ôm mình vào lòng rồi, người bị thương là anh ấy, sao anh ấy còn hỏi mình có bị gì không!
An Điềm cứ nghĩ mãi, nghĩ mãi. Đưa hai bàn tay bị trầy xước lên che mặt lại, cô nấc nghẹn trong im lặng, mũi cô cay xè, nước mắt cô tuôn ra, hòa lẫn với máu và chảy xuống mặt sàn trắng tinh của bệnh viện.
“An Điềm, em đừng như vậy.” Tô Thanh Dương đau lòng đặt tay lên vai An Điềm.
Tô Thanh Dương rất thất vọng, tại sao người đầu tiên xông lên cứu An Điềm lại không phải là mình. Tại sao mình luôn chậm một bước?
Anh không được may mắn quen biết với An Điềm trước, lại bỏ lỡ một cơ hội tốt để bày tỏ với An Điềm trước đó. Và ngay cả khi An Điềm gặp nguy hiểm, anh cũng không phải là người đầu tiên giúp đỡ cô!
Anh thật sự phải bỏ lỡ An Điềm cả đời như thế sao?