Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Bao trọn… cả tầng?” An Điềm ngẩn người, sau đó cảm thấy phẫn nộ, ông trời đúng là không công bằng, người nghèo thì nghèo rớt mồng tơi, người giàu thì giàu nứt đố đổ vách, lúc trước, khi cô còn là tiểu thư của tập đoàn An Thị thì cũng không bao giờ bao trọn cái gì như thế này! Cố Thiên Tuấn năm xưa khi là thiếu gia của tập đoàn Cố Thị cũng chẳng bao giờ bao trọn cái gì như thế này!
Nhưng ngay sau đó, An Điềm lại nhận ra, năm xưa Cố Thị và An Thị gộp lại thì quy mô cũng chưa bằng được một nửa so với Cố Thị hiện giờ, Cố Thiên Tuấn là một kì tài trong giới doanh nghiệp, biết cách làm ăn kiếm tiền như vậy thì bỏ ra chút tiền bảo vệ bản thân cũng không có gì là sai!
“Đúng vậy.” Cao Lỗi trả lời An Điềm xong thì nói tiếp, “Cố tổng đang chờ cô trong phòng bệnh đấy, mời cô theo tôi.”
“Được.” An Điềm nhìn cái bình giữ nhiệt màu hồng trong tay rồi cúi đầu theo Cao Lỗi bước vào trong.
Đến trước cửa phòng bệnh của Cố Thiên Tuấn thì đến lượt Susan bước ra đón, còn Cao Lỗi thì quay lại vị trí ban đầu của mình.
“Cô An, mời vào.” Susan cúi người mở cửa cho An Điềm.
“Tôi… tôi không nên vào thì hơn.” An Điềm đưa cái bình giữ nhiệt ra cho Susan, “Hay là cô mang vào giúp tôi đi, dù sao cũng chỉ là cháo thôi.”
“Xin lỗi, cô An, nhưng tôi không có quyền làm như vậy, mời cô vào.” Susan không nhận lời An Điềm mà vẫn khom người mở cửa cho cô.
An Điềm không thể cứ để Susan cúi người giữ cửa cho mình mãi như thế được, thế nên đành phải nói cảm ơn rồi cúi đầu bước vào trong.
An Điềm vừa bước vào phòng bệnh đã trông thấy Cố Thiên Tuấn vẫn ngồi trên giường trong bộ dạng băng bó, dùng cánh tay còn cử động được của mình mà giở xem tài liệu.
Nghe tiếng An Điềm vào, Cố Thiên Tuấn ngẩng đầu dậy, khóe môi khẽ nở một nụ cười nhẹ, sau đó đặt tài liệu xuống nói: “Mới đó đã mang cháo đến rồi à?”
“Ừ.” An Điềm gật đầu, cứ cảm thấy là lạ, cô ngập ngừng để cháo lên bàn rồi quay sang hỏi Cố Thiên Tuấn, “Anh muốn ăn bây giờ luôn không?”
“Đương nhiên.” Cố Thiên Tuấn nhìn An Điềm không chút e ngại.
“Ờ.” An Điềm không nhìn Cố Thiên Tuấn, quay lại mở nắp bình giữ nhiệt, mùi thơm của ba loại cháo lập tức tỏa ra ngào ngạt, “Ăn loại nào trước?”
“Cháo rau củ trước đi.”
“Ờ.” An Điềm gật đầu, đưa bát cháo rau củ ra trước mặt Cố Thiên Tuấn, “Đây.”
“Cô đút tôi đi.” Cố Thiên Tuấn nhìn An Điềm rồi thản nhiên nói, hệt như đây là một chuyện hết sức bình thường.
“Tôi… đút anh?” An Điềm trợn tròn mắt, rồi ngay sau đó cảm thấy giận đùng đùng, Cố Thiên Tuấn, anh đang đùa bỡn với tôi đó à? Sáng nay thì bảo là tôi đã tưởng bở, bảo rằng rất yêu vợ mình, bây giờ lại vô liêm sỉ bảo tôi đút cho anh ăn?
Cố Thiên Tuấn, sao lúc trước tôi không nhận ra da mặt anh dày đến như vậy?
An Điềm căm phẫn trừng mắt nhìn Cố Thiên Tuần rồi hằn học nói: “Tôi không đút, có đút thì cũng phải là vợ anh đút chứ! Hay bây giờ tôi gọi vợ anh đến đút cho anh ăn nhé?”
Cố Thiên Tuấn nghe An Điềm nhắc đến Chu Mộng Chỉ, tuy sắc mặt không thay đổi nhưng ánh mắt thì có hơi dao động, khiến An Điềm cảm thấy khó hiểu, nhưng dù sao cô cũng chẳng muốn hiểu.
Thấy Cố Thiên Tuấn không trả lời mình, An Điềm lại nói: “Được rồi, anh không nói gì nghĩa là đã đồng ý rồi, tôi sẽ bảo Susan gọi điện cho vợ anh!”
An Điềm nói xong liền bước ra phía cửa phòng.
“Khoan đã!” Cố Thiên Tuấn chợt nắm lấy cánh tay An Điềm, ánh mắt càng trở nên phức tạp, nhưng sự phức tạp ấy cũng chỉ là thoáng qua, sau đó lại khôi phục vẻ bình lặng, “Tôi tự ăn.”
An Điềm bĩu môi, đưa bát cháo cho Cố Thiên Tuấn.
Cố Thiên Tuấn nhận bát cháo, sau đó bắt đầu ăn bằng một tư thế hết sức khó khăn, khiến An Điềm đứng bên cạnh trông thấy mà ngứa mắt.
“Cố Thiên Tuấn, anh ăn uống cho đàng hoàng có được không?” An Điềm chán ghét hỏi.
Cố Thiên Tuấn không ăn nữa, nói bằng giọng có hơi uất ức: “Tay tôi đau mà.”
An Điềm vừa nghe Cố Thiên Tuấn nói đau tay thì liền muốn bước lên xem thử, nhưng sau khi do dự một lúc lại quyết định đứng yên, chỉ nghi hoặc hỏi: “Tay đau à? Vậy tại sao vừa rồi khi tôi mới bước vào lại trông thấy anh đang xem tài liệu? Lúc ấy sao tay anh không đau?”
“Chính vì xem tài liệu lâu quá nên mới bị đau.” Vẻ mặt nhăn nhó của Cố Thiên Tuấn cộng thêm giọng điệu đáng thương khiến An Điềm cảm thấy Cố Thiên Tuấn đột nhiên trông rất đáng yêu!
“Vậy…” An Điềm thấy dáng vẻ ấy của Cố Thiên Tuấn thì thật lòng cảm thấy mình nên giúp Cố Thiên Tuấn, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được, “Thế thì anh bảo Trì Cảnh Dật trị cho anh đi!”
“Cho dù anh hai có là thần y thì cũng không thể trong thời gian ngắn như vậy mà giúp một người bị thương nặng như tôi có thể khỏe mạnh lành lặn như xưa.”
“Thế khi nào thì mới khỏe?” An Điềm nghe Cố Thiên Tuấn nói đến vết thương thì đột nhiên trở nên nghiêm túc, vì dù gì Cố Thiên Tuấn bị thương thế này là vì cứu cô.
“Không biết.” Cố Thiên Tuấn thành thật gật đầu, sau đó nói một lèo, “Nhưng anh hai tôi nói rồi, trong thời gian dưỡng thương này phải ăn uống thanh đạm một chút, cho nên sau này ngày nào cô cũng phải mang cháo đến đây cho tôi.”
“Tôi…” An Điềm há hốc miệng, cô nhìn Cố Thiên Tuấn, cảm thấy từ sau khi anh cứu cô thì trở nên không ổn, hay là đang có âm mưu gì đó?
An Điềm cau mày, sau đó khoanh tay nhìn Cố Thiên Tuấn rồi nghiêm túc hỏi: “Cố Thiên Tuấn, anh nói thật cho tôi biết đi, anh đang định làm gì?”
Cố Thiên Tuấn thừa cơ hội này mà nhìn thẳng vào mắt An Điềm một lúc lâu, sau đó mới nhìn đi nơi khác rồi thản nhiên nói: “Tôi chỉ là muốn cô ngày nào cũng đem cháo đến cho tôi thôi.”
“Nhưng tôi thấy việc này không đơn giản như vậy!” An Điềm nhìn Cố Thiên Tuấn, mong có thể nhìn ra điều khuất tất gì đó đằng sau vẻ mặt bình lặng như nước kia.
“Cô nhìn đủ chưa?” Cố Thiên Tuấn cảm thấy vẻ mặt nghiêm túc này của An Điềm trông rất buồn cười, nhưng anh không thể cười được, chỉ có thể cố nhịn.
“Cố Thiên Tuấn, anh nói thật cho tôi biết đi, mục đích của anh là gì? Nếu anh chịu nói ra thì chúng ta vẫn có thể làm bạn.” An Điềm hừ một tiếng rồi bắt đầu thương lượng với Cố Thiên Tuấn.
“Tôi với cô đâu phải bạn bè…”
Tôi không muốn chỉ là bạn bè với cô, Cố Thiên Tuấn sau khi nhủ thầm câu đó trong lòng thì nói tiếp: “Quan hệ giữa hai chúng ta là quan hệ giữa người được cứu mạng và ân nhân cứu mạng.”
“Anh…”
Cố Thiên Tuấn ngắt lời An Điềm, bình thản nói: “Cô không thể phủ nhận, cho dù mục đích có là gì thì tôi cũng đã cứu cô, nếu không phải tôi ôm lấy cô rồi né sang một bên, còn giúp cô chắn hết mảnh thủy tinh rơi xuống thì cô chắc chắn đã nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt không thể ra ngoài được rồi.”
“Tôi…”
“Cho nên bảo cô mỗi ngày mang vài bát cháo đến cho tôi cũng đâu có gì quá đáng.” Cố Thiên Tuấn nói xong liền giơ cánh tay bị thương của mình lên, tỏ vẻ rất đau đớn.
“Anh…” An Điềm không ngờ được rằng, Cố Thiên Tuấn lại có thể vô lại như vậy!
“Có ơn phải báo là việc mà bất kì ai cũng nên làm mà.” Cố Thiên Tuấn thong dong nhìn An Điềm.