Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
60393.Điện thoại bất giác rơi thẳng xuống đất, Cao Lỗi như nghe thấy có một tiếng sét vang lên bên tai, cả người như chìm vào một đợt sóng đau đớn.
Anh đứng ngẩn người một giây rồi chạy như điên ra khỏi cửa.
Tất cả mọi người thấy cảnh ấy đều ngơ ngác, bởi họ chưa bao giờ trông thấy Cao Lỗi lại thất thần đến thế, nhất thời không hiểu chuyện gì đã xảy ra.
“Susan!” Cố Thiên Tuấn cau mày nhìn theo hướng Cao Lỗi vừa chạy đi rồi gọi tên của Susan.
“Cố tổng.” Susan vội vàng đi đến trước mặt Cố Thiên Tuấn.
“Mau đi xem xem Cao Lỗi đã gặp phải chuyện gì, nếu cần thì cứ điều động hết nguồn lực của tập đoàn Cố Thị.” Tuy không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng Cố Thiên Tuấn đã cảm nhận được tối nay chắc chắn sẽ không bình lặng.
“Vâng.” Susan ngẩng đầu nhìn Cố Thiên Tuấn rồi vội vàng ra ngoài.
Lúc này, Trương Hiển Hy bước đến bên cạnh Cố Thiên Tuấn, đưa tay vỗ vào vai anh rồi nói: “Mấy việc anh vừa dặn dò Cao Lỗi làm, cứ để cho tôi xử lí, anh cứ ở đây chờ Chu Mộng Chỉ đi.”
Trương Hiển Hy nói đến đó thì ngừng một chút, rồi phá lệ nói ra một câu rất tình nghĩa, cho dù nó chỉ có tác dụng an ủi: “An Điềm sẽ không sao đâu.”
Cố Thiên Tuấn nhìn Trương Hiển Hy, không nói gì, chỉ quay người đi nhìn màn đêm của thành phố H: An Điềm, em đang ở đâu? Em rốt cuộc đang ở đâu?
Trong khi đó…
“Chu Hán Khanh, khốn kiếp! Có phải anh điên rồi không?” Chu Mộng Chỉ nhìn cái điện thoại vỡ tan tành dưới đất mà gào lên.
Vừa rồi khi cô ta vừa nói sẽ đến Cố Thị tìm Cố Thiên Tuấn thì Chu Hán Khanh đột nhiên không biết từ đâu lao ra giật lấy cái điện thoại trong tay cô ta rồi ném xuống đất!
Không biết mình cúp máy ngang như thế có làm cho Thiên Tuấn giận không nữa! Chu Mộng Chỉ lo lắng nghĩ.
“Mộng Chỉ, bây giờ người ta có một kĩ thuật gọi là dò tìm định vị! Anh lo Cố Thiên Tuấn sẽ dùng kĩ thuật này để xác định vị trí của chúng ta! Vậy nên em không thể nói chuyện quá lâu với Cố Thiên Tuấn được!” Chu Hán Khanh thở phào nhẹ nhõm, cũng may mình đã kịp thời ngắt máy của Mộng Chỉ.
Tôi thấy anh chính là vì lo Thiên Tuấn sẽ vạch mặt anh cho nên mới sợ hãi mà giật điện thoại của tôi như vậy! Chu Mộng Chỉ nhìn Chu Hán Khanh đầy khinh miệt, nét mặt hiện rõ sự chán ghét.
“Mộng Chỉ, sao em lại nhìn anh bằng vẻ mặt đó? Còn nữa, Cố Thiên Tuấn đã nói gì với em?” Chu Hán Khanh thần sắc có hơi hốt hoảng, anh ta rất lo Mộng Chỉ sẽ lại bị Cố Thiên Tuấn gạt.
“Em…” Chu Mộng Chỉ do dự một lúc, cuối cùng quyết định không trở mặt với Chu Hán Khanh, vì lỡ như anh ta nổi điên lên mà không cho mình đi thì sẽ phiền phức to, “Cố Thiên Tuấn không nói gì với em cả. Bây giờ em thấy hơi mệt, muốn về nhà nghỉ ngơi!”
Chu Mộng Chỉ nói xong liền đi ngang qua mặt Chu Hán Khanh.
“Mộng Chỉ…” Chu Hán Khanh nắm lấy cổ tay Chu Mộng Chỉ, dưới màn đêm, vẻ biểu cảm trên mặt anh ta có hơi khó nhận ra, “Sao vậy? Em không đi trừng phạt An Điềm nữa à?”
Nghe đến cái tên của An Điềm, nét mặt Chu Mộng Chỉ lập tức sắc lại: Không trừng phạt An Điềm nữa à? Sao có thể chứ? Tuy Thiên Tuấn không có quan hệ gì với con An Điềm ấy nữa, nhưng chỉ nội việc cô ta là vợ cũ của Thiên Tuấn thôi thì cũng đã không thể nào tha thứ được rồi!
“An Điềm đương nhiên phải tiếp tục bị trừng phạt!” Chu Mộng Chỉ cao giọng nói, “Bảo đàn em của anh tiếp tục đánh nó, đánh đến khi nào nó chết mới thôi!”
“Vậy còn em?” Chu Hán Khanh dùng ánh mắt thăm dò nhìn Chu Mộng Chỉ, “Em định đi đâu?”
“Không phải em nói với anh rồi sao?” Chu Mộng Chỉ khó chịu hất tay Chu Hán Khanh ra, “Em đã nói là em mệt, em muốn về nghỉ ngơi!”
“Mộng Chỉ, em không được đi!” Chu Hán Khanh ôm chặt Chu Mộng Chỉ vào lòng. Anh ta ôm cô ta bằng tất cả sức lực của mình, giọng nói có hơi run rẩy, “Có phải Cố Thiên Tuấn đã nói gì với em không? Em đang muốn đi tìm anh ta đúng không?”
“Chu Hán Khanh!” Chu Mộng Chỉ đẩy Chu Hán Khanh ra, lùi lại một bước, sa sầm nét mặt, “Nếu anh đã biết rồi thì tôi nói thật cho anh biết, tôi đúng là muốn về với anh ấy!”
“Mộng Chỉ, anh phải nói bao nhiêu lần thì em mới hiểu? Cố Thiên Tuấn không còn yêu em nữa!” Chu Hán Khanh kích động lắc vai Chu Mộng Chỉ, “Em đừng có u mê không tỉnh như vậy nữa!”
“Bốp” một tiếng, Chu Mộng Chỉ vung tay tát vào mặt Chu Hán Khanh.
Chu Hán Hanh đưa tay sờ lên cái má sưng vù của mình, không tin được mà nhìn Chu Mộng Chỉ: Mộng Chỉ… sao có thể dễ dàng ra tay với mình như vậy?
Còn Chu Mộng Chỉ thì hoàn toàn không vì vẻ mặt thất thần của Chu Hán Khanh mà tỏ ra áy náy, cô ta trừng mắt quát: “Chu Hán Khanh, nể tình trước đây anh đã từng làm rất nhiều việc cho tôi, tôi sẽ không tính sổ chuyện anh phá hoại tình cảm của tôi và Thiên Tuấn, nhưng anh cũng đừng vì thế mà lấn tới!”
“Mộng Chỉ! Em đang nói gì vậy?” Chu Hán Khanh ngơ ngác nhìn Chu Mộng Chỉ, “Anh phá hoại tình cảm của em và Cố Thiên Tuấn? Sao em lại nói như vậy?”
“Chuyện anh đã làm thì tự trong lòng anh biết rõ!” Chu Mộng Chỉ không muốn giải thích nhiều với Chu Hán Khanh, cô ta lạnh lùng hừ một tiếng rồi bước thẳng đi, bây giờ cô ta chỉ muốn trang điểm thật đẹp rồi đi tìm Cố Thiên Tuấn!
Chu Hán Khanh nhìn theo bóng dáng tuyệt tình của Chu Mộng Chỉ, nỗi đau trong lòng càng lúc càng dữ dội: Tại sao? Tại sao? Tất cả sự nhẫn nhịn và hi sinh mình bỏ ra bao nhiêu năm nay lại không bằng một cú điện thoại của Cố Thiên Tuấn sao? Mộng Chỉ, tại sao em lại u mê đến như vậy, tại sao?
Bóng Chu Mộng Chỉ càng lúc càng rời xa, ánh trăng trên cao chiếu rọi xuống bóng dáng yêu kiều ấy, càng làm cho nó thêm xa vời.
Chu Hán Khanh hít một hơi thật sâu, ánh mắt dần dần quắc lại: Bây giờ nếu Chu Mộng Chỉ mà đến chỗ của Cố Thiên Tuấn thì sẽ như rơi vào vực sâu vạn kiếp bất phục! Vậy nên, cho dù có bị Mộng Chỉ hiểu lầm thì anh ta cũng tuyệt đối không thể để cô ta phạm tiếp sai lầm nữa!
Chu Hán Khanh trừng mắt nhìn theo bóng Chu Mộng Chỉ rồi vừa yêu vừa hận mà bước nhanh về phía trước.
“Á!” Chu Mộng Chỉ vừa bước đến cửa thì chợt cảm thấy hai chân không còn chạm đất nữa, liền hốt hoảng kêu lên, khi phản ứng lại thì mới biết Chu Hán Khanh đã ôm cô ta từ phía sau mà nhấc lên.
“Chu Hán Khanh, có phải anh bị điên không? Mau thả tôi xuống! Thả tôi xuống!” Chu Mộng Chỉ vừa đánh vừa đá, tóc đuôi ngựa sau đầu do vùng vẫy quá mạnh mà bung cả ra.
Chu Hán Khanh vẫn lạnh lùng ôm Chu Mộng Chỉ vào phòng khách, lướt mắt nhìn một lượt trong phòng rồi không nể nang gì mà ném phịch Chu Mộng Chỉ lên ghế sofa!
Chu Mộng Chỉ vội vàng đứng dậy, đầu tóc rũ rượi, trỏ ngón tay thẳng vào mặt Chu Hán Khanh mà quát: “Chu Hán Khanh, anh dám đối xử với tôi như vậy, anh đi chết đi!”
“Bịch” một tiếng, cánh tay rắn chắc của Chu Hán Khanh đẩy Chu Mộng Chỉ ngã xuống ghế sofa.
“Anh đi chết sao?” Trên mặt Chu Hán Khanh hiện lên nụ cười thất vọng phẫn nộ, “Nếu không nhờ anh liều mạng bảo vệ em thì em đã chết mấy lần từ lâu rồi!”
“Đó là do anh tự nguyện!” Chu Mộng Chỉ không hề biết điều, “Sao hả? Bây giờ muốn kể công với tôi sao? Tôi cho anh biết, đừng hòng!”
“Đừng hòng?” Chu Hán Khanh cười chua chát, “Anh phải lấy lại hết từ em!”
“Chu Hán Khanh, anh dám sao?” Chu Mộng Chỉ nghiến răng, không tin được một Chu Hán Khanh luôn nghe lời mình bây giờ lại dám đối xử với mình như vậy!
“Em nghĩ anh có dám không?” Chu Hán Khanh vừa dứt lời lập tức đưa tay kềm hai tay Chu Mộng Chỉ lại, sau đó đưa tay còn lại kéo dây kéo áo da của Chu Mộng Chỉ.
Chu Mộng Chỉ căm phẫn gào lên: “Chu Hán Khanh, anh mau dừng lại, có nghe thấy không?”
Nhưng Chu Hán Khanh hoàn toàn không để tâm đến lời uy hiếp của Chu Mộng Chỉ.
“Tên khốn kiếp!” Chu Mộng Chỉ vừa mắng chửi vừa kẹp chặt hai chân giữ tay của Chu Hán Khanh lại, không cho anh ta động đậy.
Quá đáng, thật sự quá đáng!
Từ lúc quen Chu Hán Khanh đến nay, anh ta chưa bao giờ to gan thế này với mình! Chắc chắn là do thái độ của mình với anh ta quá tốt mới khiến anh ta to gan như vậy!
Chu Mộng Chỉ thở phì phò rồi giơ đôi chân mang giày cao gót bảy phân của mình đá thẳng vào hạ bộ của Chu Hán Khanh!