Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
60506.“Mời vào!” Bên kia cửa vang lên giọng nói trong trẻo của An Điềm.
Lâm Hiểu Hiểu hít một hơi thật sâu rồi đưa tay mở cửa.
“Hiểu Hiểu, cô đến rồi!” An Điềm vẫy tay với Lâm Hiểu Hiểu, chào hỏi cô hệt như lúc họ còn là bạn.
Lâm Hiểu Hiểu ngẩn người một lúc rồi bước đến trước mặt An Điềm, mấp máy môi, định nói tiếng xin lỗi: “An Điềm…”
“Hiểu Hiểu, cảm ơn cô hôm đó đã cứu tôi.” An Điềm còn chưa đợi Lâm Hiểu Hiểu xin lỗi đã nói tiếng cảm ơn trước.
“Có gì đâu, có gì đâu!” Lâm Hiểu Hiểu vội vàng phẩy tay, thái độ này của An Điềm khiến cô có hơi bất ngờ, cảm thấy An Điềm hình như đã quên hết mọi chuyện không vui trước kia, cũng ngầm nói với cô rằng đừng nhắc lại những chuyện ấy nữa.
Phù…
Lâm Hiểu Hiểu cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, khóe môi bất giác nở nụ cười. An Điềm đã tha thứ cho mình, tảng đá đè nặng trong tim mình cuối cùng cũng được dỡ xuống rồi!
An Điềm vui vẻ cười với Lâm Hiểu Hiểu, sau đó nắm tay cô, giới thiệu với Khưu Doanh Doanh: “Hiểu Hiểu, đây là Doanh Doanh, là đồng nghiệp cùng làm với tôi trong công ty của Tô tổng.”
“Chào chị.” Khưu Doanh Doanh mở to đôi mắt vô hồn nhìn vào khoảng không trước mặt rồi cất lời chào.
Lâm Hiểu Hiểu ngẩn người, lập tức nhận ra Khưu Doanh Doanh chính là cô gái gặp nạn ấy, tuy việc Khưu Doanh Doanh bị thương hoàn toàn là do Chu Hán Khanh và Chu Mộng Chỉ gây ra, không liên quan gì đến cô cả, nhưng trong lòng Lâm Hiểu Hiểu vẫn luôn cảm thấy áy náy vô cùng.
“Chào cô.” Lâm Hiểu Hiểu nắm tay Khưu Doanh Doanh, không biết nên nói gì.
“Lúc trước em có thấy chị trên ti vi rồi, chị đẹp lắm!” Khưu Doanh Donah hoàn toàn không nhận ra vẻ khó xử của Lâm Hiểu Hiểu, cô nắm tay Lâm Hiểu Hiểu, vui vẻ nói, “Lúc trước em từng nghĩ, nếu được gặp chị thì chắc chắn sẽ hỏi chị một câu hỏi!”
“Là câu gì?”
Thấy Khưu Doanh Doanh vui vẻ, tâm trạng của Lâm Hiểu Hiểu cũng không còn quá nặng nề nữa, thế nên bắt đầu nhìn Khưu Doanh Doanh đầy kì vọng, cho dù Khưu Doanh Doanh có hỏi gì thì cô cũng đều sẽ trả lời thật tận tình!
“Em muốn hỏi là…” Khưu Doanh Doanh ngập ngừng một lát rồi kích động nói, “Da của chị được dưỡng như thế nào mà đẹp thế?”
“Hả?”
Lâm Hiểu Hiểu còn tưởng Khưu Doanh Doanh sẽ hỏi một câu hỏi gì ghê gớm lắm, thì ra chỉ hỏi về chuyện dưỡng da thôi sao?
“Chị nói cho em biết đi!” Khưu Doanh Doanh đưa gương mặt đáng thương ra rồi nắm lấy tay Lâm Hiểu Hiểu, “Lúc trước em xem tin tức giải trí rất nhiều, đã xem được hình ảnh mặt mộc của rất nhiều ngôi sao, trong đó ảnh mặt mộc của chị là đẹp nhất, da không trang điểm mà vẫn đẹp! Em cũng muốn có làn da đẹp như vậy.”
“…” An Điềm ngồi bên cạnh hạnh phúc mỉm cười, cho dù Doanh Doanh có trải qua chuyện gì thì cũng vẫn cứ lạc quan ngây thơ, như vậy là đủ rồi.
Cao Lỗi trông thấy ba cô gái trò chuyện thì cũng biết mình nên tạo không gian riêng cho họ, thế nên bèn vuốt tóc Khưu Doanh Doanh nói: “Doanh Doanh, em cứ trò chuyện với bạn đi, anh ra ngoài nhé.”
“Tạm biệt chú đẹp trai!” Khưu Doanh Doanh vẫy tay, nhưng mắt vẫn hướng về phía Lâm Hiểu Hiểu, vì dù sao bây giờ chuyện hỏi bí quyết làm đẹp vẫn là quan trọng nhất.
Cao Lỗi bất lực bật cười rồi quay người bước ra ngoài.
Đóng cửa rồi mà Cao Lỗi vẫn nghe từ trong phòng bệnh văng vẳng giọng nói bí ẩn của Lâm Hiểu Hiểu, “Thật ra, dưỡng da đúng là cần phải có bí quyết, đó là…”
“Chào chú Cao!”
An An thấy Cao Lỗi bước ta liền lập tức chạy đến.
“An An ngoan!” Cao Lỗi xoa đầu An An, trong lòng nghĩ: Đợi sau này mắt của Doanh Doanh khỏi rồi, mình và cô ấy nhất định phải sinh một đứa con đáng yêu như An An!
Không, phải là sinh hai đứa!
“Chú Cao, con đưa chú đến chơi cùng với chú Cố nhé!” An An vừa nói vừa kéo tay Cao Lỗi ra vườn hoa.
Mùa hè, tuy ánh nắng khá gắt, nhưng dưới bóng cây thì vẫn rất mát mẻ, cộng thêm từng đợt gió nhè nhẹ thổi qua xua đi cái nóng.
Cố Thiên Tuấn và Lâm Kính Trạch đang ngồi dưới đất, không giữ hình tượng nghiêm túc nữa mà trông có vẻ rất nhàn nhã thoải mái, thấy Cao Lỗi và An An đến cũng chỉ vẫy tay một cái rồi tiếp tục trò chuyện.
Cao Lỗi bước đến trước mặt hai người họ, cũng không quá chú trọng quy tắc, cứ thế bế An An ngồi xuống.
“An An, qua bên chỗ chú này!”
Cố Thiên Tuấn đưa tay ôm An An vào lòng, sau đó nhìn Cao Lỗi, vẻ mặt như muốn nói: Đây là con trai tôi mà, thích trẻ con thì tự sinh một đứa đi.
Cao Lỗi ngao ngán, nhìn lại Cố Thiên Tuấn, rõ ràng đang muốn đáp trả: Sau này tôi sẽ sinh luôn ba đứa cho anh ghen tị chết luôn!
Chỉ có Lâm Kính Trạch là trưng gương mặt đáng thương ra: Hai người một người thì có vợ có con, một người thì có bạn gái, còn phận FA như tôi thì sao đây? Người đáng thương nhất không phải là tôi sao?
Nhìn qua nhìn lại một hồi, cả Cố Thiên Tuấn và Cao Lỗi đều cảm thấy chán, cuộc cãi vã về con cái trong lòng kết thúc tại đó.
Lâm Kính Trạch cuối cùng cũng cảm thấy được giải thoát, bèn tiếp tục cuộc nói chuyện vừa rồi với Cố Thiên Tuấn: “Anh ba, nói thật lòng, khoảng thời gian này anh định giao hết mọi việc ở công ty lại cho Trương Hiển Hy và Cố Thiên Kỳ sao?”
“Cố tổng, thật ra việc này tôi cũng cảm thấy có hơi không ổn.” Cao Lỗi cũng nghe nói Cố Thiên Tuấn vì muốn ở bên An Điềm mà đã giao lại công ty cho Trương Hiển Hy và Cố Thiên Kỳ lo liệu.
Thật ra Trương Hiển Hy thì không sao, anh ấy và Cố tổng là bạn thân nhiều năm, sẽ không âm thầm làm ra chuyện xấu xa gì.
Nhưng suy cho cùng thì Trương Hiển Hy cũng chỉ là một nhà thiết kế thời trang, tuy cũng có trình độ quản lí công ty, nhưng kinh nghiệm thực tiễn thì vẫn còn khá kém.
Đồng thời, Cố Thiên Kỳ lần này quay về thành phố H chắc chắn sẽ không đơn giản như vẻ bề ngoài! Mẹ của cậu ta là Tống Mạn Nhu và bản thân cậu ta đều là những người không thể xem thường!
Cố tổng dạo này vì lo cho An Điềm mà lại giao lại một phần quyền lực công ty vào tay Cố Thiên Kỳ, lỡ như xảy ra bất trắc gì đó thì sẽ không dễ dàng mà vãn hồi được!
“Chẳng có gì là không ổn cả.” Cố Thiên Tuấn nhún vai, “Nửa đời trước của tôi hầu như đều bận chuyện kinh doanh, nhưng đến bây giờ tôi mới cảm thấy hướng đi trước đây của mình là sai rồi.”
“Anh ba, kinh tế là nền tảng của mọi việc, tuy bây giờ anh đã phát hiện ra ý nghĩa cuộc đời, nhưng cũng không thể nào từ bỏ công việc được!” Lâm Kính Trạch kinh ngạc nói.
Một con gió nhẹ thổi qua, Cố Thiên Tuấn khẽ nhắm mắt lại: “Ai bảo với cậu là tôi sẽ từ bỏ công việc?”
“Thì bây giờ không phải là anh đang…” Cao Lỗi cảm thấy thắc mắc với câu nói của Cố Thiên Tuấn.
“Yên lặng chờ thời, chuẩn bị chiến đấu.” Cố Thiên Tuấn vẫn nhắm mắt, nhẹ nhàng nói.
Còn Lâm Kính Trạch và Cao Lỗi vẫn không hiểu ý Cố Thiên Tuấn, hai người đưa mắt nhìn nhau rồi đành đồng loạt lắc đầu bất lực: Cũng phải, những điều họ nghĩ đến thì Cố Thiên Tuấn chắc chắn đã nghĩ đến từ lâu rồi.
Thậm chí những điều họ chưa nghĩ đến, có khi Cố tổng cũng đã nghĩ đến rồi, vậy nên họ không cần phải quá lo lắng, dù sao vào lúc cần thiết thì Cố tổng chắc chắn sẽ chủ động nói.
Nghĩ đến đó, cả hai đều chầm chậm nhắm mắt lại, bắt đầu tận hưởng những cơn gió mát mẻ của mùa hè.