Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
* Chỉ sự bí ẩn.
“Mơ mộng hão huyền, nhỡ ra là sếp nữ thì sao”.
“Cô đừng giỡn nữa, sao có thể chứ. Thà cô nói cô cả nhà họ Nam sống lại…”
“Đến rồi đến rồi! Đừng nói nữa!”
Mọi người nín thở chờ đợi, ánh mắt đều nhìn về phía cửa lớn, trong lòng chợt nổi lên cảm giác lo lắng, chỉ thấy một chiếc Rolls-Royce màu đen dừng ở trước cửa, phó tổng giám đốc đích thân bước tới mở cửa, một người từ trên xe bước xuống.
Nói chính xác là một người phụ nữ.
Đôi giày cao gót màu đen cao mười phân chạm đất trước, sau đó một người phụ nữ với mái tóc ngắn gọn gàng cùng bộ âu phục màu trắng xuống xe, từ từ đứng thẳng, trang điểm tinh tế tôn lên dung mạo xinh đẹp.
Các quản lý cấp cao của công ty, những nhân viên đã làm việc ở tập đoàn Nam Thị gần mười năm nhìn khuôn mặt quen thuộc này liền kinh ngạc thất thanh kêu lên: “Cô, cô cả…”
Nam Mẫn đứng ở cửa tập đoàn Nam Thị, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên: “Hi, lâu lắm không gặp”.
Nam Mẫn được các quản lý cấp cao vây quanh đi vào thang máy, quay đầu lại hỏi phó tổng giám đốc: “Còn có mấy người nữa chưa đến phải không?”
“Vâng”.
Phó chủ tịch Tưởng Phàm bước lại gần, thái độ cung kính, nhưng trong lời nói lại có chút tùy ý: “Mấy lão già do Nam Ninh Bách cầm đầu rất kiêu ngạo, còn muốn làm ra vẻ, dạy dỗ lại cô một chút”.
“Vậy sao?”
Vẻ mặt Nam Mẫn vẫn không thay đổi, toàn thân toát ra vẻ lạnh lùng tự nhiên: “Thói đời đã thay đổi từ lâu, sao các chú của tôi không thể thông suốt được vậy”.
Nam Ninh Bách và năm thành viên hội đồng quản trị ngồi trong phòng họp, dựa vào lưng ghế, vắt chéo chân uống trà, người nào người đấy đều giống như quý ông, bên ngoài nhìn có vẻ thờ ơ không để ý, nhưng thực tế trong lòng lại vô cùng lo lắng.
“Sao người còn chưa tới?”, Nam Ninh Bách ngồi ở ghế chủ tịch, khuôn mặt mập mạp lộ ra vẻ sốt ruột, nói với nữ thư ký phía sau: “Đi xem thế nào”.
“Anh hai, đừng vội, sớm muộn gì cũng tới. Vừa mới nhậm chức nên thể hiện chút thôi, làm ra vẻ ta đây ấy mà”.
Nam Ninh Trúc cầm một chuỗi tràng hạt trên tay, mặc bộ đồ Thái Cực Quyền, giống như sắp đắc đạo thành tiên.
Nam Ninh Bách lắc đầu: “Người trẻ tuổi bây giờ thật không đúng giờ, mọi người cũng đừng căng thẳng, lát nữa nên nói gì thì nói đó, Nam Thị dù gì cũng là sản nghiệp của nhà họ Nam chúng ta, vẫn là do tôi làm chủ”.
Đúng vào lúc đám cáo già đang bàn bạc xem ra oai phủ đầu như thế nào với đại cổ đông mới tới, nữ thư ký bước chân lảo đảo vội vàng quay lại, khuôn mặt xinh đẹp biến sắc.
“Không ổn rồi chủ tịch, tổng giám đốc mới đến triệu tập cấp quản lý đến phòng họp khác, cuộc họp sắp kết thúc rồi…”
“Cái gì?!”
Mấy ông già vốn đang ngồi vững như chuông lập tức đứng dậy, tức giận đập bàn: “Dù gì chúng ta cũng là cựu thần có nhiều đóng góp cho Nam Thị, tên nhãi mới đến này vậy mà lại coi thường chúng ta!”
Người trẻ tuổi đúng là ngông cuồng.