Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Suốt vài ngày, Hương Ly chỉ ngồi thừ ra một chỗ trên giường bệnh. Cô muốn tự cười chính mình khi đã ngu ngốc và chấp nhận lời đề nghị của bà Hòa một cách vô tội vạ, nhưng đến cả cười cô cũng không làm nổi. Cơ mặt cứng nhắc và những cơn đau buốt chẳng biết đến bao giờ mới chịu dừng lại, thôi không hành hạ cô nữa.
Bà Hòa để một vài quyển sách dạy nấu ăn lên giường.
- Đọc nó đi, học thuộc công thức, ít nữa khi hồi phục con sẽ phải luyện tập và chuyển đến làm ở một nhà hàng.
Ngay sau hôm cô tỉnh lại, bà Hòa đã thay đổi cách xưng hô với cô. Hương Ly vẫn chẳng có phản ứng gì, đôi mắt vô hồn nhìn về phía trước. Thân xác hiện tại thì rỗng tuếch còn hồn vía đã bay lên mây.
- Nhung!
Bà Hòa khẽ gọi, lay bắp chân cô. Hương Ly không trả lời. Bà sốt ruột, gọi thêm mấy lần, kết quả vẫn như vậy. Bà nắm lấy vai cô, lắc mạnh để lôi kéo sự tỉnh táo của cô quay trở lại.
- Nhung! Con bây giờ là Nhung, Hương Ly đã bị tai nạn chết rồi! Đừng ngơ ngẩn ra như thế nữa mà hãy tập trung vào đây!
Hương Ly bừng tỉnh. Đúng thế, Hương Ly đã chết vì tai nạn ô tô rồi còn đâu. Ai cũng biết điều đó. Bây giờ chỉ còn Nhung thôi.
Hương Ly với lấy chiếc gương, nhìn toàn bộ khuôn mặt mình bị quấn băng trắng xóa, đôi mắt lộ ra cũng sung húp và đầy vết cắt cùng đường chỉ. Gương mặt này là thật, tất cả những gì cô đang nhìn thấy là minh chứng cho những việc mà cô đã làm, và cô không thể quay đầu lại được nữa. Người ta bảo đâm lao thì phải theo lao. Cô phải sẵn sàng cho vai diễn để đời này đi thôi.
Hương Ly gật đầu với bà Hòa.
- Đúng vậy. Từ giờ con là Nhung.
Suốt khoảng thời gian sau đó, trong khi chờ cho gương mặt bình phục lại, Hương Ly ở tại nhà bà Hòa và chăm chỉ học cách nấu ăn, cố gắng trở thành Nhung một cách hoàn hảo nhất.
Vợ của chồng tôi (Phần 4)-1
Ông Hùng thò cổ ra khỏi con hẻm, xác định được mình đã an toàn. Lúc này ông mới đi về phía căn nhà đối diện, lén lút gõ cửa nhà của một tay thám tử chợ đen.
***
Bà Hòa đã đưa Nhung đến một bệnh viện ở khá xa thành phố, nằm ở một khu hẻo lánh và cử người chăm sóc đặc biệt.
Điện thoại của Nhung lại rung lên bần bật. Bố của Nhung gọi đến. Sao bà có thể quên mất nhân vật này chứ? Ông Trương cưng con gái nhất trên đời, hầu như ngày nào cũng gọi điện cho Nhung để hỏi thăm dù rằng cô ta đã về nhà chồng. Hiện tại vài ngày không liên lạc được, hẳn là ông sẽ lo lắng sốt vó cả lên.
Bà Hòa càng không thể nói dối ông Trương, vì ông không ngốc như Tuấn, cũng nắm rõ lịch tình làm việc của con gái ông chứ không thờ ơ như Tuấn.
Bà Hòa nghiến răng, đầu óc nhanh nhẹn hoạt động để nghĩ ra lời nói dối, tay thì bấm tắt điện thoại. Cuối cùng bà gửi lại một tin nhắn cho ông Trương.
“Con mới đi thẩm mỹ lại mũi một chút, quên mất không nói với bố. Đợi hết tháng hồi phục hẳn con sẽ về, nhân tiện đi du lịch một chút luôn ạ. Yêu bố!”
Ông Trương gửi thêm vài câu mắng mỏ, nhưng rồi cũng tin.
Bà Hòa thở phào. Cũng may, nếu như gương mặt của Hương Ly mà có vấn đề gì, bà cũng có thể đổ lỗi cho vụ sửa mũi này.
Bà tự cho là mình làm việc chu toàn lắm, nhưng không. Làm chuyện khuất tất ắt có dấu vết. Sự việc rồi cũng sẽ bị lộ ra theo một cách nào đó mà thôi. Bà Hòa đứng trước giường, nhìn xuống Nhung, hi vọng cô đừng bao giờ tỉnh lại, như vậy thì bà sẽ bớt đi một mối lo.
***
Một tháng sau.
Ông Hùng trốn vào một con hẻm, tránh khỏi sự truy đuổi gắt gao của mấy tên côn đồ. Từ cái đêm ấy, khi nghe lỏm được tin Hương Ly đã chết ở nhà Lão Tam, ông không thể trở về nhà. Đám côn đồ của Lão Tam cứ như chó béc giê, lùng sục khắp mọi ngõ ngách đề tìm ông.
Suốt một tháng trời, ông Hùng chỉ có thể chốn chui chốn nhủi ở những nơi tạm bợ.
Ông trời như muốn diệt mọi đường sống của ông vậy. Nhưng ông không muốn chấp nhận điều đó. Ngay cả cháu gái mình ông cũng có thể bán, vậy thì còn điều gì có thể ngăn cản ông được nữa chứ? Càng bị dồn đến đường cùng, con người ta càng liều mạng hơn.
Hương Ly chưa chết. Ông đã nhặt được chiếc vòng tay mà con bé đánh rơi ở nhà.
Ông Hùng thò cổ ra khỏi con hẻm, xác định được mình đã an toàn. Lúc này ông mới đi về phía căn nhà đối diện, lén lút gõ cửa nhà của một tay thám tử chợ đen.
Thạch mở cửa, gãi mái đầu xù lên như tổ quạ của mình và vươn vai ngáp dài. Ông Hùng vội nhảy vào trong nhà. Thạch cũng chẳng tỏ vẻ gì là ngạc nhiên cả, dường như điều này đã xảy ra rất nhiều lần.
Ông có muốn uống chút trà không?
- Có. Tôi đã chạy như chó mấy ngày nay rồi.
Ông Hùng ngồi xuống cái ghế tồi tàn, nhìn một lượt xung quanh căn nhà rách nát của Thạch. Giấy dán tường ẩm mốc gần như đã bong hết cả, quần áo vứt mỗi nơi một chiếc, thậm chí quạt trần còn có dấu hiệu sắp rụng cả xuống. Nhà của một tay thám tử đệ nhất chợ đen đây ư? Thật không đáng tin.
- Đồ che mắt thiên hạ cả đấy. Tôi gây thù chuốc oán khắp nơi mà.
Thạch nhún vai khi nhận ra lo lắng của ông Hùng.
- Trông cái nhà này còn gây chú ý hơn đấy. Cậu không có tiền thì có.
- Rõ ràng rồi. Thế nên tôi mới cần đến những vị khách giàu sụ, hoặc là bất chấp tất cả, như ông đây. Sao nào, ông muốn gì ở tôi?
- Tôi muốn tìm một người.
Khổ lắm, tìm người thì mới đến đây chứ? Ông muốn tìm ai?
- Cháu gái tôi. Nó bỏ trốn khỏi đám cưới của Lão Tam.
Thạch trố mắt ra nhìn ông Hùng. Ra là vậy, ông Hùng chính là người mà Lão Tam lùng sục suốt mấy ngày nay. Anh ta xoa cằm, suy ngẫm một chút.
- Nghe nói cô ta chết rồi.
- Nó chưa chết. Đây là cái vòng mà Lão Tam cho nó. Con bé đã từng về nhà và làm rơi chiếc vòng này ở nhà. – Ông hùng lấy ra cái vòng mà Hương Ly đánh rơi.
Anh không muốn nhận vụ này cho lắm, vì Thạch chẳng muốn dây dưa gì đến với Lão Tam. Ai cũng biết lão ta khét tiếng lắm.
Ông Hùng dúi vào tay Thạch chiếc vòng.
- Cái này là tiền trả cho cậu, có đủ không?
Thạch giơ cái vòng lên, ngắm nghía hồi lâu, chẹp miệng. Đó hẳn là chiếc vòng đắt đỏ nhất của Cartier, hơn chục triệu đô chứ chẳng ít gì. Có lẽ ông Hùng cũng chẳng biết giá trị của nó, nếu không đã bán lấy tiền mà trốn tiệt đi rồi.
Thạch giả bộ suy nghĩ một chút rồi gật đầu.
- Được thôi. Cho tôi ba ngày.
Ông Hùng thở phào. Chỉ cần tìm được Hương Ly, mọi chuyện sẽ lại đâu vào đấy cả thôi.
***
Tuấn tan làm và trở về nhà. Quãng thời gian vừa rồi Nhung không ở nhà khiến anh thoải mái hẳn lên, chẳng còn ai xét nét anh đi sớm về muộn, cũng không còn cái đuôi đeo bám nữa.
Chấp nhận kết hôn dường như là quyết định mà Tuấn hối hận nhất. Anh cứ nghĩ rằng nó sẽ ổn, thế nhưng lại chẳng ổn chút nào, vì Nhung là một cô gái dai dẳng và ồn ào nhất mà anh biết.
Cất xe vào garage, Tuấn bước vào nhà.
- Anh về rồi đó à?
Tuấn hơi giật mình. Thì ra Nhung đã về. Anh ngán ngẩm đưa tay lên chỉnh cà vạt, rồi gật đầu ậm ừ.
- Ừ, về rồi. Em cũng quay lại rồi, chào mừng em.
Nhung chẳng có động thái gì mấy, cô ngồi yên trên ghế sô pha, tiếp tục xem ti vi. Tuấn đi về phòng mình, tự dưng lại cảm thấy không khí có chút quái lạ. Nhung hình như có gì đó khang khác.
Anh ngoái lại nhìn cô một lúc, khiến cô ngượng ngùng quay mặt đi. Tuấn nhún vai và đi lên nhà. Chắc là do anh đã quen với một tháng ở riêng rồi, bây giờ lại ở chung nên thấy lạ.
Hương Ly chờ cho Tuấn đi khuất hẳn, nhô vai ra khỏi ghế để nhìn về phía anh. Cô thở phào một hơi, chắc mẩm anh không nhận ra điều gì sai sót. Hóa ra đây là tâm trạng của kẻ dối trá, cũng chẳng dễ dàng gì cho cam. Cô không hiểu sao nữ phụ trong phim truyền hình lại thích nói dối và gây chuyện đến vậy. Nhưng rồi cô nhận ra chính mình cũng đang dần biến thành một nhân vật nữ phụ xấu xa, Hương Ly bật cười.
Lúc nào cũng vậy. Tất cả mọi thứ mà chúng ta tin tưởng, dần dần đều sẽ biến mất hết thôi. Chúng ta tự tin vào điều gì, thứ đó sẽ khiến chúng ta bẽ mặt, hoặc đau khổ. Cho nên tốt nhất là đừng bao giờ tin tưởng một điều gì hết.
Hương Ly đứng dậy, đi vào nhà bếp và chuẩn bị bữa tối.
Vợ của chồng tôi (Phần 4)-2
Hương Ly bồn chồn. Có phải anh đã phát hiện ra điều gì rồi không? Sao lại nhìn cô chằm chằm như vậy chứ?
Tuấn ngâm mình trong bồn tắm. Anh cứ nghĩ mãi, trong đầu luẩn quần câu hỏi về Nhung. Cô ấy sao vậy nhỉ? Có gì đó rất lạ mà anh chẳng thể nhận ra được. Bình thường, mỗi khi anh về nhà, Nhung sẽ đón anh ở cửa và cầm cặp giúp anh. Cô ấy đã chuẩn bị sẵn bữa tối chứ không ngồi xem ti vi, sẽ đon đả và bám riết lấy anh, thậm chí còn đòi tắm chung. Nhưng Nhung hôm nay lại không thế.
Tuấn đứng dậy, mặc đồ và xuống nhà. Thấy Nhung đã chờ sẵn ở bàn ăn, anh phủi tay, tự cho là mình đa nghi. Tuấn ngồi xuống bàn.
- Em mới học được món này, anh nếm thử xem ngon không?
- Để đó, lát anh ăn.
Tuấn gắp tất cả những món khác trước, vị thức ăn nhạt thếch chứ chẳng ngon như mọi khi cô hay làm. Tuấn nhíu mày, cô nhai hết đống thức ăn trong miệng.
- Không ngon sao?
Tuấn ngẩng lên, anh để ý thấy tay cô quấn đầy băng urgo. Nhung chưa bao giờ bị thương khi nấu ăn. Cô thậm chí nhắm mắt cũng có thể cạo sạch vảy của một con cá.
Tuấn săm soi gương mặt Hương Ly. Đây rồi, chính là nó, chiếc mũi hơi cao hơn thường ngày và vết sẹo ở cánh mũi.
- Cái này là sao?
- Cái này….
Hương Ly bồn chồn. Có phải anh đã phát hiện ra điều gì rồi không? Sao lại nhìn cô chằm chằm như vậy chứ?
- Hôm nay em sao vậy? Lạ lắm!
Tuấn nói, chỉ vào những ngón tay bị thương của Hương Ly và vết sẹo dưới cánh mũi của cô.
☘️☘️☘️☘️
Ông Hùng đã tìm đến thám tử để tìm Hương Ly. Liệu rằng trong ba ngày anh ta có thể tìm được cô không? Không chỉ Thạch mà Tuấn cũng đang dấy lên nghi ngờ về cô. Liệu rằng Hương Ly có gặp nguy hiểm? Về phần bà Hòa, bà có thể giấu được Nhung đến bao giờ đây?