Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 148: Bên cạnh em, chỉ cần có tôi là đủ rồi
Bên cạnh em, chỉ cần có tôi là đủ rồi
Từ đầu Tống Tử Thanh đã muốn giết tôi rồi, bây giờ đành phải trở thanh người bảo vệ tôi, chuyện này thay đổi cũng quá nhanh rồi, anh ta không chấp nhận được, tôi cũng không chấp nhận được.
Nhưng ông Tống Lăng Phong nói cái gì mà ‘sự tôn vong của nhân loại bây giờ có liên quan tôi, có Tiểu Thanh ở đây, tính mạng của tôi sẽ được an toàn.
“Ông nội, lúc ở trong mộ cổ Tiểu Thanh nhà ông muốn giết cháu đó.” Tôi mếu máo nói.
“Nó dám!” Tống Lăng Phong đánh Tống Tử Thanh một trận, sau đó nắm lấy tay tôi giao phó: “Tuy Tiểu Thanh có một chút pháp thuật, nhưng không hiểu chuyện đời, để nó bên cạnh cháu, một mặt là bảo vệ cháu, mặt khác cũng để cho nó rèn luyện, cô nhóc, cháu trai nhà ta, giao cho cháu nhé, mong cháu hãy chăm sóc nó.”
Tôi chăm sóc anh ta? Tôi chỉ hi vọng mình đừng có bị anh ta chăm sóc’ là được rồi.
“Nếu sau này nó bắt nạt cháu, cháu hãy viết thư cho lão già này, lão già này sẽ tự mình tới xử lí nó”
Tôi vẫn cứ cho rằng nhà họ Tống nhà ông Tống Lăng Phong có hơi giống những đạo gia cổ xưa, tu luyện ở trong núi, truyền thống pháp thuật cổ xưa, cái gọi là viết thư chính là để chim truyền thư giống như trong phim, mấy ngày mới gửi được một bức thư, lại không ngờ rằng, ông Tống Lăng Phong đưa cho tôi một tờ giấy, nói với tôi, bên trên là email của ông, cũng đưa cả wechat luôn, bảo tôi kết bạn với ông ấy, để sau này tiện nói chuyện.
Được rồi tôi thừa nhận, suy nghĩ của tôi quá lạc hậu.
Sau khi giao phó Tống Tử Thanh xong, ông Tống Lăng Phong lại nói riêng mấy câu với Lãnh Mạch, không để tôi và Tống Tử Thanh nghe được, tôi không biết bọn họ đang nói gì, vốn dĩ Lãnh Mạch bởi vì chuyện Tống Tử Thanh đi theo tôi mà không vui sau, khi nói chuyện xong Lãnh Mạch đã bình tĩnh lại, ông Tống Lăng Phong chào tạm biệt chúng tôi, rồi rời đi.
Trên núi chỉ còn lại tôi, Lãnh Mạch, Tống Tử Thanh.
“Đưa tay đây.’ Sắc mặt Tống Tử Thanh khó coi nói với tôi.
Tôi ngây ra, vô thức nhìn Lãnh Mạch, Lãnh Mạch đại gia gật gật đầu với tôi cho phép, tôi vẫn thấy hơi kinh ngạc, vươn tay trái không bị thương ra, Tống Tử Thanh kéo lấy tay trái tôi, dùng ngón tay anh ta vẽ lên lòng bàn tay tôi, cuối cùng nói rằng ‘được rồi, ném tay của tôi về.
Tôi quan sát tỉ mỉ một lúc, trong lòng bàn tay chẳng có gì cả, chẳng hiểu sao mà nói: “Anh làm gì với tay tôi vậy?”
“Tôi nói cho cô biết, tuy ông nội tôi bảo tôi ở bên cạnh cô, không có nghĩa một ngày 24 giờ tôi đều phải ở cạnh, ác ma trên thế giới này nhiều như vậy, Minh giới lại vô dụng, tôi không có thời gian chơi với cô.’ Tống Tử Thanh nói rồi, đi về phía trước: “Tới lúc cô gặp nguy hiểm, cắn rách ngón tay, dùng máu nhỏ lên lòng bàn tay trái của cô, tôi tự nhiên sẽ tới cứu cô.”
Thần kì như vậy? Tôi lại nhìn Lãnh Mạch, Lãnh Mạch lạnh mặt hừ hừ hai tiếng, lần này lại không ghen tuông, nắm lấy tay trái của tôi, dùng sức véo một cái, tôi bị đau mà kêu anh ta, vẻ mặt anh ta mới tốt lên chút, hừ hừ nói: “Nói cứ như tôi không tới bảo vệ em được vậy, Tống Tử Thanh là cái tên tự mình đa tình.”
Tôi buồn cười chết đi được, để anh ta nắm lấy: “Dù sao sự tồn vong của thế giới loài người cũng liên quan tới tôi, thêm một người bảo vệ là tốt, đúng không.”
“Tốt cái con khỉ! Bên cạnh em, chỉ cần có mình tôi khác giới là đủ!”
“Được được được, vâng vâng vâng.” Tôi dỗ dành anh ta, lặng lẽ, nắm chặt lấy tay anh ta.
Bên cạnh tôi, chỉ cần có Lãnh Mạch là đủ rồi.
Chúng tôi đi về từ đường cũ, đi qua sông Hoá Thủy, tôi hỏi anh ta: “Sao cha anh và Tống Tử Thanh lại kết nghĩa anh em vậy? Nhìn tuổi anh trông còn lớn hơn cha Tống Tử Thanh nữa, đây…”
Vừa nhắc tới chuyện này Lãnh Mạch liền trầm mặt: “Cái gì mà chắc tuổi tôi lớn hơn cha cậu ta?! Chỗ chúng tôi tính tuổi không giống các em, tính theo chỗ chúng tôi, tôi nhiều lắm mới có 29 tuổi thôi!”
“ồ, lớn hơn tôi mười tuổi, tôi nên gọi anh là chú, chú già.’ Tôi cố ý gọi nghiêm túc, cố ý trêu chọc anh ta.
Lãnh Nhỏ Nhen tức giận thật, kéo lấy cánh tay tôi, hung dữ với tôi: “Đồ phụ nữ đáng chết em chê ông đây già có phải không!”
“Ha ha ha!” Lãnh Nhỏ Nhen đúng là trẻ con, khiến người ta buồn cười chết mất, tôi không nhịn được lớn tiếng cười.
Anh ta nhìn nụ cười của tôi, vốn dĩ vẫn đang tức giận, đột nhiên ngây ra, tôi cười đủ rồi, anh ta vẫn đang ngây người, tôi nâng tay lắc lắc trước mắt anh ta: “Sao vậy, có phải tôi cười lên rất đáng yêu rất xinh đẹp không, anh nhìn tới ngốc rồi à?”
“Nếu tôi nói…phải thì sao?”
Lần này đến lượt tôi ngây ra.
Anh ta nghiêng người, một tay nắm lấy căm tôi, tôi không biết tôi có nên từ chối nụ hôn của anh ta không, nhưng hình như tôi cũng không có thời gian từ chối, anh ta đã hôn lên rồi.
Tôi không biết Tống Tử Thanh ở chỗ không xa phía trước có nhìn thấy không, tới tận khi Lãnh Mạch hôn đủ rồi buông tôi ra, Tống Tử Thanh cũng không tới làm phiền.
Tôi đỏ mặt không chịu được, cúi đầu, hận không thể chôn luôn đầu xuống, mình càng ngày càng vô dụng, lúc nào cũng bị Lãnh Mạch mê hoặc, lúc anh ta hôn tôi, tôi không giãy dụa chút nào cả, bị anh ta xoa ngực lúc nào cũng không biết, bực mình quá, tên thối tha kia đang đứng bên cạnh tôi cười, tôi xấu hổ quá, sửa lại quần áo cẩn thận, chạy lên phía trước.
Tống Tử Thanh ở một cái cây khô chỗ góc đợi chúng tôi, nhìn thấy tôi tới, lạnh giọng nói: “Tôi khuyên cô một câu, đến ý nghĩa thực sự của thân phận người kí hiệp ước của mình là gì cũng không biết, đã bị cậu ta câu mất hồn, thậm chí là lên giường, tới lúc đó đừng có khóc.”
Lời của anh ta khiến trái tim tôi co rụt lại, tôi gặng hỏi: “Anh có ý gì? Tống Tử Thanh anh nói rõ ra đi!”
Anh ta lại không nói nữa, đi xuống núi.
Rốt cuộc Tống Tử Thanh có ý gì?
Trước đây Dạ Minh cũng từng nói với tôi, người kí hiệp ước có ý nghĩa khác với Lãnh Mạch, mà không phải những điều tôi nghĩ.
Thân phận người khí hiệp ước này của tôi, rốt cuộc…
“Sao thế, cố tình ở đây đợi tôi à?” Giọng nói của Lãnh Mạch truyền đến từ đằng sau.
Tôi hoàn hồn lại, đè những nghi hoặc lại trong lòng, không thể hiện gì với anh ta, đổi chủ đề: “Tống Tử Thanh đi trước rồi, tôi không rõ đường, nên mới đợi anh.”
“Đồ ngốc, nếu không có tôi, thì em phải làm sao đây?” Anh ta xoa đầu tôi, không phát hiện sự kì lạ của tôi, dẫn tôi đi về phía trước, vừa nói: “Cha tôi và Tống Tử Thanh kết nghĩa anh em, là vì cha Tống Tử Thanh từng tu luyện chiến đấu cùng cha tôi, quan hệ vô cùng tốt, tuy Tống Tử Thanh chưa ra đời tôi đã quen cha cậu ta, nhưng lúc đó tính tuổi tác theo chỗ tôi, tuy rằng cha tôi sống lâu, nhưng thực ra lại nhỏ hơn cha cậu ta, trước khi cha cậu ta chết nói rằng không yên tâm về Tống Tử Thanh nhất, cha tôi vì tâm nguyện của cha cậu ta, liền kết nghĩa anh em với Tống Tử Thanh, nói cái gì mà, sau này nhà họ Tống có khó khăn, chúng tôi nhất định phải giúp đỡ.”
Hoá ra là vậy, hoá ra nhà Lãnh Mạch và nhà Tống Tử Thanh lại có mối quan hệ sâu như vậy, tuy trong đó có một số điều Lãnh Mạch không muốn nói, chỉ nói qua loa, nhưng may là tôi cũng không hứng thú lắm, cũng không hỏi anh ta, chỉ cảm khái, con người và ma của Minh giới có tình bạn sâu đậm tới mức đó, cũng là khó có được.
Nói tới ma…
“AI Tôi đột nhiên quên mất một chuyện!” Tôi lập tức dừng chân.