Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 24: Tôi đến từ Minh giới
. Tôi đến từ Minh giới
Tất cả đèn trong con hẻm nhỏ đột nhiên tất lim, chỉ có một tia sáng từ ánh trăng rọi xuống mặt người đàn ông đang đứng trước mặt tôi, lông mày sắc sảo, đường nét tinh tế, trên khuôn mặt tỏa ra một loại khí chất mạnh mẽ.
Vốn dĩ tôi cho rằng ngoại hình của Lãnh Mạch đã được coi là cực phẩm rồi, trên đời này sẽ không còn người đàn ông nào có ngoại hình xuất sắc như Lãnh Mạch nữa, nhưng không ngờ răng bây giờ lại xuất hiện thêm một người không thua kém gì anh ta, không đúng, không phải người.
Thời điểm tôi sắp ngất đi, áp lực trên cổ đột nhiên biến mất.
“Người ký khế ước của Lãnh Mạch lại vô dụng thế này sao?” Một giọng nói từ tính vang lên trên đầu tôi, anh ta từ trên cao nhìn xuống Tôi.
Tôi quỳ dưới đất ho một cách dữ dội, thở hổn hển một lúc lâu mới bình ổn trở lại, tôi ngẩng đầu nhìn anh ta: “Anh là người hay là ma?”
“Ma hay người cũng không thể phân biệt được thật nực cười” Anh ta nhướn mày, bộ dạng vừa xấu xa vừa điên cuồng.
“Tại sao tôi phải phân biệt người hay là ma? Tôi là một người bình thường, ngay cả bản thân mình cũng không lo nổi làm gì có thời gian mà đi phân biệt các người” Cả một ngày toàn là những chuyện tồi tệ! Khó khăn lăm mới được ra ngoài đi dạo, trên đường thì gặp phải tên chủ quầy vô lại, đến quán bar lại gặp phải gã đàn ông thô tục kia. Tôi đã chọc giận ai vậy?
“Người bình thường?” Người đàn ông đó như thể nghe thấy một câu chuyện hài liền phá lên cười Tôn trợn tròn mắt không thèm quan tâm đến anh ta, cảm giác như anh ta không phải người muốn giết tôi nên tôi cũng thấy nhẹ nhõm hơn một chút, tôi từ dưới đất đứng dậy dùng hai tay ôm lấy vai, cảm thấy hơi lạnh, anh ta thì vẫn đang cười, tôi không nhịn được nữa: “Anh cười đủ chưa?”
Anh ta bị tiếng hét của tôi làm cho giật mình đơ ra một lúc, nghiên nghiêng đầu: “Từ trước đến nay chưa có ai dám dùng ngữ khí này nói chuyện với tôi, cô chính là người đầu tiên”
“Haha, có phải lời mở đầu của tất cả những con ma trong ma giới của các người đều như vậy? Chẳng có tính sáng tạo nào hết”
Tôi không sợ anh ta một chút nào, cách nói chuyện của anh ta giống y hệt cách nói chuyện của Lãnh Mạch, lúc nào cũng cao cao tại thượng.
“Ma giới? Haha, tôi thì không phải” Anh ta nheo mắt quan sát tôi t lúc rồi cởi chiếc áo khoác từ trên người xuống ném sang cho tôi: “Tôi tên Dạ Minh, đến từ Minh giới”
Dạ Minh, đến từ Minh giới?
Tôi còn nhớ trước đây Lão Quỷ nói Lãnh Mạch cũng đến từ Minh giới, nói như vậy, anh ta có biết Lãnh Mạch không?
“Anh và Lãnh Mạch có quan hệ gì?” Tôi bắt lấy chiếc áo mà anh ta ném cho tôi sau đó gặng hỏi.
“Cô không cần biết”
Thôi bỏ đi, tôi cũng không muốn biết, tôi hiểu rõ cái đạo lý biết càng nhiều chết càng nhanh này. Mặc chiếc áo của anh ta vào liền cảm thấy ấm hơn hẳn, áo khoác của anh ta có mùi khói thuốc bạc hà nhàn nhạt, ngửi một chút cũng không thấy phản cảm, tôi không ngờ ma cũng hút thuốc lá.
“Tôi và Lãnh Mạch đều không phải ma”
Anh ta dường như nhìn thấu tâm tư của tôi: “Xét theo một góc độ mà nói, chúng tôi cũng là người, chỉ là mạnh hơn các người mà thôi”
Được rồi được rồi, các người mạnh nhất, các người mạnh nhất, tôi cũng không muốn phản bác anh ta nữa liền nói thầm trong lòng.
“Sao, vẫn không muốn rời khỏi đây à, hay là đợi tôi vô lễ với cô?” Anh ta ôm lấy cánh tay, nhìn tôi đầy thích thú: “Người ký khế ước của Lãnh Mạch, tôi cũng muốn nếm thử một chút”
Ánh mắt này khiến tôi toàn thân ớn lạnh vội vàng nói: “Tôi không biết người ký khế ước gì gì đó, coi như tôi cầu xin anh và Lãnh Mạch đừng bao giờ xuất hiện nữa, tôi rất muốn trở về với cuộc sống trước đây!”
“Trở về cuộc sống trước đây?” Anh ta cười khẩy: “Từ lúc cô được sinh ra đã định sẵn mang thân phận này rồi, những ngày tháng trước đây là do cô chưa giác ngộ ra thôi, bây giờ cô đã giác ngộ ra rồi, trên người cũng mang dấn ấn của Lãnh Mạch, cô đã thuộc người ký khế ước của Lãnh Mạch rồi “Người ký khế ước rốt cuộc là cái gì vậy?
Tôi không muốn tiếp tục ở lại con hẻm này nữa, tôi vừa hỏi vừa đi theo Dạ Minh ra khỏi con hẻm nhỏ ăn biết sao?” Dạ Minh đi bên cạnh khẽ liếc tôi một cái.
Tôi gật gật đầu.
“Nếu như cô muốn biết thì hãy hôn tôi đi”
# Coi như tôi chưa nói gì vậy!
Dường như anh ta cảm thấy trêu chọc tôi rất thú vị, anh ta khẽ cười một tiếng và đưa tay ra xoa. đầu tôi: “Cô rất thú vị đó”
Tôi nhanh chóng né tránh bàn tay của anh ta, trên đầu vẫn còn lưu lại hơi ấm từ tay của anh ta, nhiệt độ của người đàn ông này quả nhiên không phải là ma.
Vậy thì, Lãnh Mạch cũng không phải là ma sao?
“Nếu giải thích người ký khế ước là gì thì rất phức tạp, tóm lại, không phải nó được viết trong các cuốn tiểu thuyết của con người hay sao, một số người có dị năng đặc biệt khác so với những người bình thường, đó chính là người ký khế ước” Sau khi trêu đùa xong thì anh ta cũng giải thích cho tôi, cũng nói nhiều hơn so với con ma không cảm xúc Lãnh Mạch kia.
“Dị năng sao? Nhưng tôi làm gì có chút dị năng nào?” Tôi nhìn hai bàn tay của mình, tôi ghét cái sự yếu đuối của tôi hiện tại.
Anh ta không lên tiếng, tôi cảm thấy có chút nghỉ ngờ liền ngẩng đầu lên nhìn anh ta, anh ta đột nhiên cúi xuống nhân lúc tôi không để ý chưa kịp phản ứng lại liền dùng tay chạm vào ngực trái của tôi, thì thầm bên tai tôi: “Dấu ấn của Lãnh Mạch đã phong ấn khả năng của “Anh!” mặt tôi thoáng chốc đỏ bừng lên, tôi giơ tay lên định đánh thì anh ta đã cách xa tôi rồi, dáng vẻ lưu manh của anh ta khiến tôi tức chết, tôi trừng mắt nhìn: “Không cho phép anh động tay động chân với tôi!”
Anh ta nhún vai, trưng ra vẻ mặt ‘nếu tôi còn ra tay với cô thì cô cũng chẳng làm gì được tôi, mẹ kiếp! Bây giờ ma quỷ đều vô lại như vậy sao?!
Đưa tôi đến bên ngoài khu trọ, Dạ Minh lại xoa đầu tôi một lần nữa, trong khoảnh khắc tôi tức điên lên thì anh ta quay người rời đi còn vẫy tay với tôi: “Lần sau chúng ta sẽ còn gặp lại, à đúng rồi, có lúc tôi sẽ dùng hạc giấy để liên lạc với cô.”
“Tôi không muốn dính líu đến anh nữa” Tôi hét lớn sau lưng anh ta.
Người đàn ông đó đã dần dần bước vào bóng tối rồi cùng với bóng tối hòa làm một, tôi không còn nhìn thấy anh ta nữa.
Tôi tức giận đá một hòn đá bên cạnh, tôi thực sự đã gặp phải một nhóm ma quỷ lưu manh rồi!
Đợi đến lúc tôi về đến phòng trọ Lão Quỷ mới vội vàng xuất hiện, lão liên tục xin lỗi tôi “Cô Đồng tôi thật sự xin lỗi, hôm nay tôi có chút chuyện nên không thể ở bên cạnh cô được, cô….cái áo khoác này là của ai vậy? Cô Đồng lẽ nào cô đã cùng người đàn ông khác….sao có thể như thế được! Lãnh Mạch đại nhân sẽ giết chết cô đó, Cô Đồng cô…..
“im ngay!” Đầu tôi sắp nổ tung rồi: “Cái áo này không giống như những gì ông nghĩ đâu, hôm nay tôi đã gặp một người”
Tôi đại khái đem chuyện ngày hôm nay kể cho lão nghe, còn về Dạ Minh tôi không nói, tôi chỉ đơn giản nói với Lão Qủy có người cứu tôi mà thôi.
Lão Quỷ tự trách liên tục tự tát vào mặt mình, cơ bản là tôi không khuyên được ông ấy, dứt khoát liền trở về phòng.
Lại một lần nữa trải nghiệm cuộc gặp gỡ định mệnh, bây giờ tôi vô cùng ghét cái sự vô năng của bản thân, cũng càng muốn nhanh chóng giúp Ác Quỷ báo thù để nhận được kỹ năng đặc biệt mà cô ta đã nói!
Sau đó tôi ngủ thiếp đi và mơ một giấc mø, trong giấc mơ dường như tôi đang nói gì đó hai dáng người cách tôi không xa, bắt tôi phải nghe không rõ và hình như tôi nhìn thấy lựa chọn một trong hai người đó…
Rốt cuộc tôi phải chọn cái gì?
“Cô Đồng” Là tiếng nói của Lão Quỷ khiến tôi bất chợt tỉnh dậy.