Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 59: Sợ ánh mặt trời
. Sợ ánh mặt trời
Đêm nay, mặc dù ngủ ở một nơi xa lạ, mặc dù nỗi sợ hãi mà con ma nhỏ mang đến vẫn chưa tan biến, nhưng vì một câu nói ngắn gọn “Có chuyện gì thì gọi tôi” của Lãnh Mạch, khiến tôi hiếm khi mới có một giấc ngủ ngon.
Ngày hôm sau, lúc tôi sửa soạn lại bản thân rồi đi ra khỏi phòng ngủ, Lãnh Mạch, Dạ Minh, Triệu Hiểu và Lão Quỷ đều ở bên ngoài ăn sáng rồi, đương nhiên, bữa sáng của họ chính là mỗi người câm một cốc sữa, tôi đoán là Lão Quỷ đã phục vụ bọn họ.
Vừa nhìn thấy tôi bước ra, Lãnh Mạch và Dạ Minh đều quay sang nhìn tôi, Dạ Minh lại bắt đâu nói đùa: “Xem ra tối qua Lãnh Mạch làm việc không hiệu quả rồi, không khiến cô thảm hại lắm, cô gái nhỏ vẫn có thể đi được, sắc mặt cũng không tồi, hay là thử với tôi xem, tôi bảo đảm cô sẽ không thể xuống giường trong một tuần”
Tôi tròn mắt, tự động phớt lờ anh ta.
Lãnh Mạch cũng đang nhìn tôi, đôi mắt sáng ngời, mang theo ý cười như có như không, điều này lại khiến tôi nhớ đến chuyện tối qua dùng tay nắm cái đó cho anh ta, mặt tôi nhất thời đỏ ửng lên, tôi cúi đầu xuống không dám nhìn anh ta, tôi đi đến bên cạnh bàn ăn rót một cốc sữa rồi uống một hơi hết sạch, lúc này nhịp tim đã chậm lại một chút, Lãnh Mạch vẫn đang nhìn tôi, xấu hổ chết mất, người đàn ông này xấu xa quá thể, tôi ho khan hai tiếng: “Cái đó, nếu đã, ừm, mọi người đều đã chuẩn bị xong rồi thì chúng ta xuất phát thôi, chuyện này giải quyết sớm một chút thì Triệu Hiểu cũng sớm được giải tỏa”
“Cảm ơn chị Đồng” Triệu Hiểu cảm động nhìn tôi.
Tôi cười với cậu ta.
Lãnh Mạch liền đứng dậy đi đến trước mặt tôi, một tay kéo tôi lôi ra ngoài, tôi không hiểu vì sao lại bị anh ta kéo ra khỏi biệt thự, Lão Quỷ, Triệu Hiểu Và Dạ Minh cũng chậm rãi đi theo ra.
Khi ra đến sân anh ta mới thả tôi ra, tôi hoàn toàn không hiểu gì, tôi lại làm gì chọc giận vị đại gia này sao? Tôi vội vàng hỏi anh ta: “Anh sao thế?
Xảy ra chuyện gì sao?”
“Buổi sáng không thèm nhìn mặt tôi mà đi cười với người đàn ông khác sao?” Anh ta lạnh lùng, nhìn tôi một cách hung dữ.
“…… Thì ra là anh ta đang ghen tôi và Triệu Hiểu? Tôi thật sự là cạn lời với anh ta: “Cái này có sao đâu, tôi nói anh nghe Lãnh Mạch đại nhân, tôi cười với Triệu Hiểu là thể hiện phép lịch sự, anh ghen hơi thái quá rồi đó, anh cũng không thể bắt tôi giống anh, đối với ai cũng lạnh như băng được?”
Anh ta hừ hai tiếng rồi sải bước về phía trước.
Tôi suýt nữa thì không thể nhịn được mà cười thành tiếng, hành vi của đứa trẻ này hoàn toàn trái ngược với hình tượng của Lãnh Mạch đại nhân.
Chúng tôi ra khỏi ngôi biệt thự, định đi dò hỏi mấy người dân xung quanh về tung tích của gia đình này, bây giờ trời đã sáng rồi, mặt trời cũng đã lên cao, nhưng không có nhiều ánh nắng chiếu vào ngôi biệt thự này, hai cây cổ thụ to lớn đã hoàn toàn che kín ngôi biệt thự, tôi khẽ thì thầm: “Tôi thực sự không biết là họ cố tình xây ngôi biệt thự ở đây, hay là họ cố tình trồng hai cây cổ thụ này để che ánh mặt trời, là vì con ma nhỏ kia không nhìn được ánh sáng sao?”
“Cô sai rồi cô gái nhỏ” Dạ Minh đuổi theo đi bên cạnh tôi: “Hai cây cổ thụ này là họ chuyển tới, còn về tiểu tà tiên kia, ngay cả ma cũng không sợ ánh mặt trời, sao tà tiên có thể sợ chứ”
“Thật kỳ lạ.” Chúng tôi đã rời khỏi khu biệt thự, đi được vài bước tôi liền quay đầu lại nhìn vào hai cây đại thụ: “Nếu như con ma nhỏ mà họ nuôi không sợ ánh mặt trời, vậy tại sao họ lại chuyển hai cây đại thụ đến đây để che ánh mặt trời? Lẽ nào là họ sợ sao?”
“Chắc chắn sẽ có thứ sợ ánh mặt trời ở trong căn nhà đó” Dạ Minh nhún nhún vai.
Tôi nhìn Dạ Minh: “Thứ gì vậy?”
“Muốn biết sao?” Dạ Minh nghiêng người về phía tôi, hạ giọng nói: “Hôn tôi một cái, tôi sẽ nói cho cô biết.”
“Anh!” Tôi thực sự muốn tát lên mặt anh ta.
Tôi làm ra vẻ muốn đánh anh ta, nhưng cổ áo đột nhiên bị Lãnh Mạch xách lên, kéo tôi ra khỏi chỗ Dạ Minh, sau đó tự mình đi vào giữa, ngăn cách tôi và Dạ Minh, thật là ấu trĩ, nhưng anh ta ăn giấm chua của tôi, trong lòng tôi lại có chút ngọt ngào, tôi cười thầm hai tiếng.
Một người tai thính như Lãnh Mạch lập tức nghe thấy, anh ta lườm tôi, dáng vẻ rất hung dữ, khiến tôi sợ đến nỗi vội vàng ngậm miệng lại, như vậy sắc mặt anh ta mới dịu đi một chút, sau đó nói một cách khó chịu: “Trên thế giới này có rất nhiều thứ sợ ánh mặt trời của thế giới loài người các em, có hai loại sinh vật phổ biết nhất, một là ma cà rồng, hai là cương thi.
“Ma cà rồng? Cương thi?” Ma cà rồng thì không phải nói, trong mấy bộ phim đều là những gương mặt đẹp trai, nhưng cương thi….cả người tôi đều ớn lạnh: “Không phải chứ, anh đừng nói với tôi hai loài này thực sự tồn tại đấy nhé?”
Lãnh Mạch nhìn tôi, gật gật đầu trước sự sợ hãi của tôi.
“Hahaha! Không phải chứ!” Tôi ôm đầu: “Chỉ là tôi nhìn thấy Triệu Hiểu cắn người không thể khoanh tay đứng nhìn nên mới chen chân vào, tại sao đẳng sau nó lại có nhiều chuyện như vậy! Chỉ một con ma nhỏ đã suýt giết chết tôi rồi, bây giờ lại lại xuất hiện thêm một con quái vật không biết là ma cà rồng hay cương thi! Nếu như cuộc sống có thể bắt đầu lại, tôi nhất định sẽ không xen vào chuyện của Triệu Hiểu đâu huhuhu!”
“Haha, cái này thì chưa chắc” Lãnh Mạch cười lạnh: “Với loại đức hạnh này của em, nếu như có thể bắt đầu lại, em chắc chắn vẫn sẽ đưa ra quyết định như hiện tại”
Có lẽ anh ta nói đúng, bây giờ tôi cũng không còn hơi sức đâu mà nghĩ đến mấy triết lý sống ở đời nữa rồi, tôi sắp khóc đến nơi rồi: “Cặp vợ chồng kia sẽ không mang theo ma cà rồng hay cương thi bên mình đấy chứ?”
“Sợ gì chứ” Dạ Minh lò đầu ra khỏi Lãnh Mạch nhìn tôi: “Có Lãnh Mạch đại nhân một đêm bảy lần, mỗi lần ba giây nhà cô ở đây, và cả một nhân vật lớn một đêm bảy mươi lần, một lần ba ngày như tôi nữa, chỉ là một con ma cà rồng và cương thi thôi mà.
Những gì mà Dạ Minh nói đều là muốn hơn thua với Lãnh Mạch, thôi đủ rồi, tôi cũng không còn tâm trí đâu mà quan tâm đến anh ta nữa, tôi kéo tay áo Lãnh Mạch: “Ma cà rồng và cương thi…hẳn là thuộc sự quản lý của Minh giới các anh nhỉ? Các anh chắc là có thể đối phó với nó chứ?”
Lúc đợi Lãnh Mạch trả lời tôi cực kỳ hồi hộp, chỉ sợ lại không thuộc sự quản lý của Minh giới, rồi lại bắt tôi đi làm mồi nhử gì đó, hay đi phá hủy bài vị gì đó, nếu như vậy tôi sẽ khóc thật đó!
Nhưng may mắn thay, dưới sự mong đợi của tôi, Lãnh Mạch gật gật đầu rồi thốt ra hai chữ: “Có thuộc”
A, tôi lập tức cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt”
Chỉ cần Lãnh Mạch có thể giết, có lẽ sẽ không có vấn đề gì lớn.
Nhưng tôi nhìn dáng vẻ của Lãnh Mạch hoàn toàn không thoải mái như tôi, thậm chí còn có chút nghiêm túc, anh ta mím môi, không biết anh ta đang nghĩ cái gì.
Lúc này Lão Quỷ đột nhiên chỉ vào một nơi nào đó: “Cô Đồng, vừa nấy tôi đã đến ngôi nhà này xem, có người đó, cô đi hỏi đi”
Nơi mà Lão Quỷ chỉ là một gia đình nông dân cách ngôi biệt thự không xa, tôi đi lên trước gõ cửa, Lãnh Mạch và Dạ Minh khoanh tay đứng một bên dường như đang giễu cợt đối phương, còn Lão Quỷ và Triệu Hiểu thì đứng bên cạnh tôi.
Rất nhanh có người đến mở cửa, là một người phụ nữ trung niên, sau khi nhìn thấy tôi thì cứ nhìn tôi với ánh mắt thận trọng: “Cô là…”
“Thật xin lỗi, tôi đến đây để tìm người” Tôi chỉ vào ngôi biệt thự: “Xin hỏi bác có biết người sống trong ngôi biệt thự đó đã đi đâu không? Tôi tìm họ..”
“Tôi không biết, không biết, không biết!” Tôi còn chưa nói hết, người phụ nữ đã đóng sầm cửa lại.