Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 80: Cơn thịnh nộ
Cơn thịnh nộ
Tôi vốn là nói đùa một chút, ai biết Lãnh Mạch lại vì câu này mà tức giận, mặt mày lạnh lùng nhìn tôi: ‘Không muốn có đôi mắt này à? Em ghét bỏ việc mình có thể nhìn thấy ma, ghét bỏ việc ở bên cạnh tôi, ghét bỏ việc cùng hành động với tôi? Có một người khí kế ước yếu ớt như em, tôi còn chưa nói gì thì thôi, em lại ghét bỏ tôi trước, muốn chết à?”
Lần nào Lãnh Mạch cũng hiểu nhầm ý của tôi, bây giờ phải giải thích với anh ta luôn, nói không chừng anh ta sẽ dạy dõ tôi ngay trước mặt Cố Nham Tùng mất, không thì trực tiếp biến mất bỏ tôi ở lại đây, cả hai chuyện này tôi đều không thể để nó xảy ra được, chỉ có thể cúi thấp đầu, nhỏ giọng tủi thân nói một câu: “Tôi không có ý đó.”
“Em không có ý này thì là ý gì? Tôi thấy em bây giờ ngày càng coi trời băng vung rồi đấy” Lãnh Mạch vân nổi nóng.
Tôi không cãi nữa, ngón tay xoăn vào nhau.
Cố Nham Tùng không hiểu chuyện giữa tôi và Lãnh Mạch, cười lên: “Trong đời gặp được một đôi tình nhân đặc biệt lại thú vị thế này, tôi cũng mãn nguyện rồi.”
“Tôi không liên quan gì tới cô ta hết”
Lãnh Mạch lạnh lùng trả lời: “Cô ta chỉ là một đồ vật không quan trọng mà thôi.”
Đồ vật không quan trọng…
Tuy tôi biết anh ta sẽ nói câu này, nhưng trong lòng tôi vân rất khó chịu, dù sao thì, cho dù có cãi nhau, anh ta cũng chưa từng coi tôi là một con người, mà là đồ vật, đồ vật, không quan trọng…
“Chàng trai trẻ, lời này của cậu có hơi quá đáng rồi.’ Cố Nham Tùng nói: “Sao có thể dùng từ đồ vật’ để hình dung một cô gái được?”
Lãnh Mạch hừ lạnh một tiếng, không quan tâm Cố Nham Tùng, cũng không muốn nói chuyện với ông ấy.
Cố Nham Tùng vân còn muốn nói gì đó, tôi ngắt lời ông ấy: “Chú ơi không sao đâu ạ, cháu quen rồi, tính tình anh ấy như vậy đó, hơi xấu tính, đồng nghiệp của chú sắp tỉnh rồi, mong chú có thể giữ bí mật chuyện của cháu và anh ấy, cháu không muốn gặp phiền phức không đáng có”
“Tôi biết rồi, cháu cứ yên tâm, tôi sẽ không nói ra đâu, cảm ơn hai người đã cứu lấy tính mạng của tôi”
Chú Cố Nham Tùng quá khách sáo, tôi vội vàng lắc đầu: “Chỉ là tiện tay giúp đỡ thôi ạ, chú đừng khách sáo”
“Ha, tiện tay giúp đỡ” Lãnh Mạch cười lạnh: “Em có làm gì sao? Đồ ngu ngốc vô dụng”
Tôi hít sâu một hơi, lúc này tôi không muốn cãi nhau với anh ta, tôi nhịn: “Chú ơi vậy bọn cháu đi đây ạ’ “Đi? Em quên mục đích của chúng ta à?” Lãnh Mạch trừng tôi.
“Mục đích?” Cố Nham Tùng nhìn tôi.
Người cảnh sát đang hôn mê trong phòng bệnh phát ra âm thanh, sắp tỉnh dậy rồi, bên ngoài vân còn cảnh sát Thư Chấn như hổ rình môi, bây giờ không phải lúc nói chuyện đó, tôi nghĩ một chút, nói với Cố Nham Tùng: “Là thế này, thực ra chúng cháu có chuyện muốn nhờ chú giúp, chú có thể cho cháu số điện thoại không ạ? Cháu về rồi gọi điện cho chú”
“Được: Hình như Cố Nham Tùng đã rất †in tưởng tôi và Lãnh Mạch, không chút nghi ngờ đưa số điện thoại cho tôi và Lãnh Mạch, còn nói sau này rảnh sẽ gọi điện thoại cho chúng tôi.
Đồng nghiệp của ông ấy tỉnh rồi, đang hỏi ông ấy xảy ra chuyện gì, tôi kéo lấy Lãnh Mạch, chào tạm biệt Cố Nham Tùng, rồi rời khỏi phòng bệnh.
Vừa ra khỏi phòng bệnh, Tiểu Mỹ và cảnh sát Thư Chấn đã tới hỏi tình hình, tôi nói qua loa vài câu, nói chú Cố Nham Tùng đã hỏi rõ ràng chuyện của tôi và Lãnh Mạch, đẩy vấn đề cho Cố Nham Tùng, tôi tin chú Cố Nham Tùng sẽ không bán đứng chúng tôi, ông ấy cũng rất cẩn trọng nữa, dễ nói chuyện hơn cảnh sát Thư Chấn nhiều.
Cảnh sát Thư Chấn muốn giữ tôi và Lãnh Mạch ở lại ăn cơm, tôi nói Lãnh Mạch còn có chuyện phải đi, thấy tôi kiên trì như vậy, cảnh sát Thư Chấn cũng không giữ tôi lại nữa, tôi nói mấy câu với Tiểu Mỹ, rồi cùng Lãnh Mạch rời khỏi bệnh viện, còn việc Cố Nam Tùng nói với Thư Chấn như thế nào, thì tôi không biết được.
Cả đường Lãnh Mạch chẳng nói câu nào, anh ta kiêu ngạo như vậy, sao có thể hạ mình mà nói chuyện với một con người nhỏ bé như tôi chứ?
Sau khi rời khỏi bệnh viện, tôi mới buông cánh tay Lãnh Mạch ra, bước nhanh về phía trước.
Anh ta từ phía sau đuổi tới, gõ lên ót tôi một cái: “Thái độ gì với tôi đấy, hửm?”
“Thái độ gì với anh?!” Tôi dừng bước chân, ngẩng đầu nhìn anh ta: “Lãnh Mạch, tôi nói cho anh biết, anh kiêu ngạo, anh ngạo mạn, anh ở trên cao, anh không muốn nói chuyện với chúng tôi, tôi không nói được anh, dù sao cũng là cái tính tình đại thiếu gia chết tiệt này của mấy người, tôi có thể nhịn, nhưng Lãnh Mạch anh hãy nhớ răng, tôi cũng có tôn nghiêm có tự tôn của mình, thái độ của anh đối với tôi đã thối nát như vậy, dựa vào cái gì tôi phải có thái độ tốt với anh!”
Câu cuối tôi gào thẳng vào mặt anh ta, gào xong thì tôi quay đầu bỏ chạy về phía trước.
Chạy thẳng ra ngoài bệnh viện, tôi quay đầu lại, anh ta vân đứng ở chỗ cũ, như một bức tượng vậy, không đuổi theo tôi.
Tôi càng nghĩ càng tức, cái đồ chết tiệt đại vương với chẳng đại thiếu gia, tôi không muốn gặp nữa!
Đi qua đường đối diện, vân không thấy Lão Quỷ đâu, chẳng biết là đi đâu rồi, tôi cũng không biết đi đâu bây giờ, không có mục đích mà đi bừa một con đường ở phía trước.
Một lúc sau, cánh tay tôi bị người ở phía sau kéo lại, sau đó kéo tôi về, tôi ngẩng đầu, là Lãnh Mạch, tôi hất tay anh ta ra: “Anh muốn làm cái gì?!”
Ánh mắt anh ta lạnh như dao: “Chưa từng có ai dám nói chuyện với tôi như vậy, dám hét vào mặt tôi như vậy, tôi thấy tôi chiều em quá rồi, em không biết thế nào là trên dưới nữa”
“Trên dưới?” Tôi càng phân nộ thêm, không chút sợ hãi nhìn thẳng anh ta: “Tôi không quan tâm anh là nhân vật lớn gì đấy của Minh giới, nhưng đây là thế giới loài người của xã hội hiện đại! Anh muốn xưng vương xưng bá thì vê Minh giới của anh mà xưng! Hôm nay tôi mẹ nó không muốn nhìn thấy anh nữa! Hôm nay tôi mẹ nó nhìn mặt anh đủ lắm rồi! Lãnh Mạch, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa!”
Sắc mặt của Lãnh Mạch, đột nhiên âm trầm tới mức khiến người khác giật mình, tôi chưa bao giờ thấy biểu cảm khủng bố như vậy của anh ta, trong lòng run lên.
“Được, được lắm” Anh ta phun ra mấy chữ đầy lạnh lẽo: “Gan lớn rồi, không muốn thấy tôi nữa? Ghét bỏ tôi ngay trước mặt người khác giờ lại còn không muốn thấy tôi, xem ra em không hiểu rõ bốn chữ “đồ vật cá nhân” này rồi, là lôi của tôi. Bây giờ tôi sẽ, nói thật kĩ càng tỉ mỉ cho em biết”
“Anh muốn làm cái gì!” Tôi đột nhiên thấy sự nguy hiểm loé lên trong mắt anh ta, hét lên.
Anh ta túm lấy tôi rồi đi về phía sau, nhựa đường dưới mỗi bước chân của anh ta đều nứt vỡ, khí thế lạnh lẽo như trời đông giá rét, hoa hồng đang nở rộ ở bôn hoa bên cạnh lập tức bị đóng băng.
Tôi từng thấy bộ dạng nổi giận của Lãnh Mạch, nhưng chưa từng thấy anh ta nổi cơn thịnh nộ như thế này.
Rất khủng bố, sự khủng bố này đâm thẳng vào tim, khiến tôi không có bất kì dũng khí nào đối chọi với anh ta.
Tôi bị anh ta lôi về chiếc xe đỗ ở ven đường, ném tôi vào hàng ghế sau, sau đó anh ta cũng đi vào, xoay tay khoá cửa lại, đè cả người lên người tôi.
“Lãnh Mạch!” Tư thế này, tôi cuối cùng cũng biết anh ta định làm gì tôi rồi, tôi đẩy lông ngực anh ta: “Nếu anh là đàn ông thì đừng có ức hiếp tôi!”