Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Buổi sáng ngày hôm sau, khi Phi Tuyết Ninh tỉnh dậy.
Cả một buổi cô chỉ đứng mơ màng nhìn về một hướng.
Tiểu Lạc Lạc đã chuẩn bị xong mọi thứ để xuất phát đi đến lễ hội.
Miệng cô bé vừa gặm một cái bánh mì vừa ngó ngó nghiêng nghiêng nhìn biểu cảm vô thần của bà chị mình.
" Chị làm sao thế..
Tối qua mơ kịch liệt quá nhỉ.."
Phi Tuyết Ninh như chợt tỉnh mộng lại quay sang khó hiểu nhìn cô em :
" Em nên học lại cách dùng từ đi ...!mất mặt quá " ai mà đi dùng từ ngủ nằm mơ " kịch liệt " chứ.
Nói dễ gây hiểu lầm lắm có biết không.
Tiểu Lạc Lạc biểu môi, cô bé tự cảm thấy lời mình nói ra chẳng có vấn đề gì.
Vấn đề bảo đảm nằm trong cái suy nghĩ của vị thiếu nữ nào kia, đúng là có tật rụt rịch đây mà.
Tại khu triển lãm thú cưng lớn nhất thành phố A
Phi Tuyết Ninh vừa đi vừa quan sát xung quanh một lượt.
Sau đó thì không thể khống chế nổi cảm giác hưng phấn
" mua mua mua .." quá nhiều đồ dành cho thú cưng đáng yêu và mới lạ trước đây cô chưa từng thấy.
Cô lại đứng trước một món đồ chơi dành cho mèo trông khá thú vị.
Đang mải miết nhìn thì cảm nhận có người đang nhìn mình chằm chằm.
Phi Tuyết Ninh cảnh giác nhìn về hướng đó thì thấy hai gã đàn ông đang giả vờ làm tỉnh.
Cô suy nghĩ trong đầu không biết hai tên này đang có ý đồ gì đây.
Phi Tuyết Ninh giả vờ làm ngơ, rồi lấy tay ra hiệu cho cô em gái.
Nhưng quay sang thì thấy tiểu Lạc Lạc đang nghe điện thoại rất chăm chú, mặt quay về hướng khác.
Tiểu Lạc Lạc đang thông báo tình hình cho A Đế sư huynh, do khu vực xung quanh triển lãm rất ồn nên cô bé phải đi ra xa một tí mới trao đổi rõ được.
Cũng vào lúc này Phi Tuyết Ninh mất cảnh giác vì quan sát Lạc Lạc.
Hai người phụ nữ chen lấn vào xem những món đồ trưng bài nên hơi đẩy nhẹ cô một tí.
Cô nhíu mày tránh ra rồi quan sát về hướng hai người lúc nãy.
Bỗng không thấy đâu nữa..
Đột nhiên cô động thủ chớp lấy một cánh tay rất nhanh, nhưng chưa kịp thì tên bịp bợm đã móc được túi của cô.
Phi Tuyết Ninh chửi bậy một câu
" Đệch..!!! " Rồi nhanh chóng đuổi theo.
Thủ pháp cách tiếp cận của những tên móc túi này rất tinh vi lại am hiểu địa hình khu vực, nên việc tóm chúng có chút khó khăn.
Nhưng cô là ai chứ, công phu học không phải chỉ để bắt mèo dọa chó đâu..
" Dám trộm đồ của bà mày hả, chúng bây xem bà lật tung ổ chuột của bọn bay như thế nào .."
Vừa nói vừa xoắn tay áo lần theo dấu vết, quên bẵng cô em gái đi cùng.
Tiểu Lạc Lạc sau khi nghe điện thoại xong quay lại thì giữa đám đông nhiều nhiều màu sắc bà chị cô cứ thế biến mất.
Nhìn mặt cô bé lúc này từ vui vẻ chuyển sang kinh ngạc rồi sang khó chịu sau đó là đần mặt ra.
Tiểu Lạc Lạc cố gắng tìm kiếm lại lần nữa, lấy điện thoại gọi " tút tút " không liên lạc được.
Tay cô nắm chặt điện thoại chân mày chau lại :
" Tiểu Ninh..
chị lại gây ra chuyện gì đây .." Trong lòng thầm nhũ : chị không phải là chị của em, chị ruột của cô bị người ta đánh tráo rồi huhu
Cô bé muốn khóc to như một đứa trẻ 7 tuổi rồi đi báo cảnh sát như thường lệ lắm luôn.
Tiểu Lạc nhanh chóng mở laptop xách tay luôn đem theo bên mình ra, cô xâm nhập vào hệ thống bảo an và camera khu vực.
Cô bé quan sát một lúc nhanh chóng hiểu ra hết vấn đề.
Bà chị hiếu thắng nhà cô đi bắt trộm rồi.
Hay nói cách khác, hai tên trộm vặt đã trộm luôn bà chị nào đó đi theo rồi.
Thật phiền phức mà, cô chỉ vừa đi khỏi có chưa đầy 5 phút.
Cô cầm điện thoại gọi lại cho A Đế :
" mất tích rồi..
tìm không thấy đâu..
không liên lạc được " Cô bé nói một hơi dài trong bực tức.
A Đế nghe xong tính hỏi ai mất tích thì đột nhiên nhảy dựng lên :
" Cái gì ..!!! Làm sao mất tích..
mất tích ở đâu .."
Tiểu Lạc Lạc sau khi hít một hơi khí lạnh trên mặt cô cũng hòa hoãn đi chút ít đi..
Cô bé lên tiếng :
" A Đế ca ca điều thêm người qua thành phố A giúp em, khi em tìm gặp chị ấy, cũng có thể nhanh chóng hỗ trợ, chị ấy lúc nào cũng nghĩ cái thế giới này dễ sống như ở nhà sao ấy ..
Hừ ..."
A Đế không nói gì nhanh chóng điều người cho Tiểu Lạc.
A rất tin tưởng Tiểu Lạc.
Mặc dù nhỏ tuổi nhưng khí chất và cách ứng biến đã hơn người thường rồi.
Hai vị chủ nhân của anh cũng rất tự hào về tiểu nha đầu nhà họ.
Còn Tiểu Ninh thì khác, tuy cô ấy cũng rất giỏi, nhưng quá khứ của cô đã trải qua không ít đau thương, cô lớn lên trong lúc gia tộc còn hỗn loạn tranh giành, trong mùi máu tanh của nhiệm vụ giết chóc, cô cũng chỉ là cô gái bình thường thôi, đặc biệt quá trọng tình nghĩa, mà cuộc sống lạnh lẽo không tình người đó cũng không thương tiếc làm tổn thương cô hết lần này đến lần khác.
Thứ cô được nhận bây giờ chỉ nên là tình yêu và sự bảo bọc, và một thế giới thiện lương tươi đẹp thôi.
Mọi người trong Phi Gia kể cả anh hay Tiểu Lạc nhỏ tuổi cũng hiểu điều đó.
Họ sẽ giúp cô sống hạnh phúc bằng hết mọi khả năng của mình.