Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Võ Đạo Tông Sư
  3. Chương 16-20
Trước /5 Sau

Võ Đạo Tông Sư

Chương 16-20

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 16: Tôn Nhạc Dương

Tống Ngữ Yên không cho là Trần Bát Hoang có bản lĩnh gì để đấu lại nhóm người Long Lôi, cho dù anh là đệ tử giỏi nhất như Tống Thiên Vũ nói thì sao chứ?

Thời thế thay đổi.

“Vợ, em đang lo cho tôi à?”, Trần Đức nhướng mày, cưỡng ép ôm cô ấy vào trong lòng một cách khoe khoang: “Em yên tâm, chồng em phúc lớn mệnh lớn, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu”.

“Anh đi ra”.

Mặt Tống Ngữ Yên đỏ như gấc. Đây là lần đầu tiên cô ấy tiếp xúc thân mật với người khác giới: “Ai là vợ anh chứ, hừ”.

Tuy nói vậy nhưng trái tim cô ấy lại đập rất nhanh.

Sao thế này?

Tống Ngữ Yên, mày chưa gặp đàn ông bao giờ chắc, đừng run, đừng run!

Tim Tống Ngữ Yên đập loạn liên hồi.

Đồng thời, cô ấy tách tay của Trần Đức ra.

Các học sinh xung quanh thấy cảnh này thì đều ngơ ngác, Tiền Bình lại tức đến trợn trừng lên. Dám ôm Tống Ngữ Yên trước mặt cậu ta, đây là không coi cậu ta ra gì, đánh vào mặt cậu ta còn gì nữa!

Cậu ta hung dữ nhìn Trần Đức: “Trần Bát Hoang, mày muốn chết đúng không thằng chó, anh Long sẽ không tha cho mày đâu!”

“Bát Hoang, chúng ta đi thôi”, Lâm Dao nói nhỏ, cô lo lắng sẽ

“Đi? Muốn đi đâu?”

Lo cái gì thì cái đấy tới liền. Lâm Dao vừa nói xong thì một giọng nói mạnh mẽ đã vang lên. Ngay sau đó, nhóm người liền nhìn về phía giọng nói kia phát ra.

Một người đàn ông có dáng người cao gầy, tóc nhuộm vàng, cắt kiểu đuôi vịt, mặc áo khoác jeans, quần jeans đi về phía này, trong tay cầm bật lửa. Tiếng tạch tạch vang lên thì lửa cũng lúc lên lúc xuống, một tay khác thì nhét vào túi quần.

“Tôn Đẹp Trai!”

“Ôi, là Tôn Đẹp Trai!”

“Tôn Nhạc Dương, nhìn bên này đi!”

Đám nữ sinh xung quanh hai mắt lóe sáng, mê mẩn nhìn người đàn ông này, không khỏi hét lên tên của người này.

“Lần này thằng nhãi kia toi đời rồi, Tôn Nhạc Dương đã tới”, đám nam sinh nhỏ giọng bàn tán.

Tôn Nhạc Dương này không chỉ là một tay chơi bóng rổ hay mà còn người của câu lạc bộ võ thuật nữa.

Câu lạc bộ võ thuật không phải ai cũng được vào, chỉ mới có mỗi thể trạng tốt thì cũng chưa thể đạt được yêu cầu đi vào mà phải là người nổi bật bên trong nhóm những người luyện võ thì mới được tham gia.

Tôn Nhạc Dương có khả năng võ đạo thấp nhất trong câu lạc bộ võ thuật, nhưng đặt ở bên ngoài thì có thể một mình chấp mấy người.

Không chỉ là năng lực đánh nhau mà vẻ ngoài cũng đẹp trai, được xưng là một trong mười hotboy của học viện Thương Mại.

“Anh Dương!!!”, Tiền Bình đau đớn gào lên: “Anh Dương, giúp em xử nó đi, báo thù cho em, mọi hậu quả cứ để em gánh!!!”

“Ôi, tôi đến muộn một bước mà cậu đã bị bắt nạt thành ra thế này rồi à. Tiền Bình, yên tâm, để anh giúp cậu”, Tôn Nhạc Dương nhìn Tiền Bình đang nằm dưới đất.

Nói thì như vậy nhưng trong lòng cậu ta thì chẳng hề coi Tiền Bình ra gì. Dù sao cậu ta cũng chỉ là chó cậy gần nhà mà thôi.

Tôn Nhạc Dương khác, anh ta là người có sức mạnh ở học viện Thương Mại.

Anh ta ra tay chỉ vì muốn tăng sức ảnh hưởng của mình mà thôi, thuận tiện biểu diễn trước mặt hai hoa khôi nữa. Cái tên Trần Bát Hoang này chính là hòn đá để anh ta giẫm chân lên.

Mà nói đến đánh nhau, không nói đến võ thuật, thì cả cái học viện này có ai là đối thủ của anh ta cơ chứ?

Anh ta đi đến trước mặt Trần Đức, lấy ra một điếu thuốc rồi châm lên hút, sau đó phả khói vào mặt Trần Đức, đánh giá Trần Đức một lượt:

“Trần Đức, tự Bát Hoang, tên cũng thú vị đấy. Nể mặt cái tên của cậu làm ánh mắt tôi sáng lên, tôi sẽ không đích thân động thủ giày vò cậu nữa”.

Tôn Nhạc Dương dạng hai chân ra: “Chui vào háng của tôi, tôi sẽ cho phép cậu rời khỏi đây”.

Xung quanh lập tức trở nên yên tĩnh lại.

Chui háng!

Tôn Nhạc Dương quả nhiên là bá đạo!

Có điều, cũng không ai dám nói câu gì.

Bởi vì, Tôn Nhạc Dương có thực lực mạnh mẽ như thế thì cũng có lý do để bá đạo thôi. Cho Trần Đức chui háng là một điều dĩ nhiên đối với anh ta!

Nếu không, hậu quả sẽ rất khó lường!

Cho dù là Lâm Dao thì cũng phải tái mặt đi mấy phần.

Trần Đức và Tôn Nhạc Dương nhìn nhau.

Ánh mắt hai người giao nhau.

“Mẹ mày, thằng vô dụng, mày trừng mắt cũng thế thôi. Haha, đối diện với anh Dương thì mày có thể làm gì hả?!”, Tiền Bình hét lớn: “Tưởng mày ghê gớm lắm mà, thử đánh cái nữa xem nào? Đệch mẹ mày!”

“Nhanh lên, tôi đây không kiên nhẫn lắm đâu, hay là cậu muốn tôi ra hay hả?!”, Tôn Nhạc Dương gào thét như cái loa phóng thanh, cực kỳ ầm ĩ.

Trần Đức bực bội.

Khóe miệng không khỏi run rẩy mấy lần.

Học sinh bây giờ đều kiêu ngạo đến thế à?

Anh im lặng là bởi vì đây là học viện Thương Mại, là nơi học tập, anh không muốn dễ dàng ra tay.

Mà lại, trong mắt Tôn Nhạc Dương, Trần Đức là đang sợ, sợ đến mức sắc mặt tái mét. Tôn Nhạc Dương nở một nụ cười đắc ý, nhưng không hề vội vã.

Anh ta tin rằng, cái loại vô dụng như Trần Đức sẽ làm ra quyết định chính xác thôi.

“Phiền thật”.

Mà sau đó, thứ anh ta chờ lại là hai chữ “phiền thật”. Cùng lúc đó, Trần Bát Hoang xòe tay ra, năm ngón tay cong lại, phảng phất như móng tay của dã thú, bắt lấy ngực của Tôn Nhạc Dương.

Roẹt!!!

Chiếc áo bò màu xanh bị Trần Đức xé cái roẹt, đến cả làn da của Tôn Nhạc Dương cũng rách ra, máu tươi đầm đìa.

Nhưng, Trần Đức không dừng lại, thuận thế nắm chặt lấy một cánh tay của Tôn Nhạc Dương.

Răng rắc!!!

Trong nháy mắt, kéo đến mức xương tay của Tôn Nhạc Dương gãy ra. Cả người Tôn Nhạc Dương bị bay ra xa ba mét, ngồi bệt xuống đất.

“Aaaaaaaaaaaaaa!!!”

Tôn Nhạc Dương không kịp phản ứng lại, liền kêu lên như heo bị chọc tiết, ngã xuống sân, sợ hãi nhìn Trần Đức.

“Trần Bát Hoang, mày…”

“Mày bảo muốn tao động thủ mà?”

Trần Đức thu tay, di chân lên điếu thuốc mà Tôn Nhạc Dương ném xuống đất, từ trên cao nhìn xuống, nói với Tôn Nhạc Dương: “Mày nghĩ mày có tư cách đánh nhau với tao à? Con mẹ mày, lại còn câu lạc bộ võ thuật cái đếch gì, chỉ có chút bản lĩnh đó thôi sao?”

Tiếng nói nhàn nhạt vang lên khiến xung quanh lập tức trở nên yên tĩnh.

Tôn Nhạc Dương thất bại?!

Chương 17: Không cho phép sự tồn tại siêu đỉnh như thế

Một chiêu bị Trần Đức đánh bại?

Cái tên nhà quê này sao lại mạnh như vậy chứ?

Trái tim Lâm Dao đập thình thịch: “Không hổ là anh hùng của mình, mạnh quá, đẹp trai quá, mình muốn trở thành người phụ nữ của anh ấy!”

Ánh mắt Tống Ngữ Yên biến đổi, không phải cô ấy chưa từng nhìn thấy người có lực chiến đấu mạnh mẽ nhưng ở tuổi này của Trần Đức mà còn đánh nhau ghê gớm như thế thì đúng là lần đầu tiên.

“Trần Bát Hoang, mày có biết tao là ai không? Tao là người của câu lạc bộ võ thuật mà mày vẫn dám đánh tao à?! Tao sẽ bắt mày phải trả giá!!!”, sắc mặt Tôn Nhạc Dương đỏ lên, anh ta khí thế bừng bừng tới đây, không ngờ lại bị Trần Đức phá hỏng, chỉ muốn chui xuống cái lỗ nào đó cho đỡ nhục.

“Câu lạc bộ võ thuật? Ghê gớm lắm à?”

“Mày không biết câu lạc bộ võ thuật à, haha, nhãi con, mày đến đây mà không tìm hiểu trước à. Nếu mày động vào người của câu lạc bộ võ thuật thì sẽ không có kết cục tốt đâu. Ở đây ai mà chẳng muốn làm tay sai cho câu lạc bộ của bọn tao!”

Nhắc đến câu lạc bộ võ thuật, Tôn Nhạc Dương giống như có thêm sức chiến đấu, sắc mặt đỏ lên.

Trần Đức đi đến trước mặt Tôn Nhạc Dương, quỳ xuống nhặt bật lửa lên, rồi lại rút một điếu thuốc từ trong túi của Tôn Nhạc Dương ra và châm lên.

Lúc ấy, Tôn Nhạc Dương không dám làm gì cả.

Giống như một con chó, bên ngoài hung dữ nhưng lại co ro sợ hãi.

Rít vào một hơi đi thẳng đến tận phổi, sau đó Trần Đức nhả khói vào mặt Tôn Nhạc Dương và nói:

“Câu lạc bộ võ thuật? 10 giờ sáng mai mày bảo người của câu lạc bộ mày chuẩn bị cho tốt vào, tao sẽ khiến cho cái câu lạc bộ siêu đỉnh của mày biến mất”.

“Trần Bát Hoang tao không cho phép sự tồn tại siêu đỉnh như thế ở trước mặt mình”.

Trần Đức nhẹ nhàng nói ra câu ấy rồi ném điếu thuốc xuống đất: “Mày nghe rõ lời tao nói chưa?”

“Rõ, rõ rồi…”, Tôn Nhạc Dương khó chịu trong lòng, nhưng nào dám nói nhiều trước mặt Trần Đức. Tay cũng đã bị bẻ rồi nên chỉ có thể ngoan ngoãn chịu đựng.

Trần Đức quay lại chỗ Tống Ngữ Yên với Lâm Dao và nói:

“Đi thôi hai người đẹp, đừng phí thời gian nữa, lát nữa còn phải đi uống rượu đây này”.

Trần Đức không được uống rượu giống như người mà không có linh hồn vậy.

Tống Ngữ Yên tỉnh táo lại từ trong kinh ngạc: “Xem ra anh cũng có chút tài năng đấy”.

“Chuyện trẻ con ấy mà”, Trần Đức cười đáp.

“Giỏi thật đấy”, tim Lâm Dao đập thình thịch, vừa định nói gì đó thì lại bị Tống Ngữ Yên kéo tới: “Ngực To, sao ban nãy cậu giúp anh ta làm gì”.

“Hì hì, Chân Dài, đám người đó suốt ngày làm phiền cậu, giúp anh ấy cũng không lỗ mà, hơn nữa tớ thấy anh ấy cũng thú vị”, Lâm Dao cười ngọt ngào đáp.

“Cái đồ vì sắc bỏ bạn”, Tống Ngữ Yên hừ nói, người vây xem ngày càng đông, cô ấy không muốn ở lại lâu, bèn kéo Lâm Dao rời đi.

Trần Đức cười nhẹ, thong thả đi theo sau.

Sau khi anh đã rời khỏi.

Ánh mắt Tôn Nhạc Dương liền tối lại:

“Đm, mày chờ đó, dám khiêu chiến câu lạc bộ võ thuật à, mày chết rồi con ạ!”

“Anh Dương”.

Tiền Bình tập tễnh đi qua, đỡ Tôn Nhạc Dương dậy: “Chúng ta vào phòng y tế nhé?”

“Đi”.

Hôm nay hai người coi như mất hết mặt mũi, dìu nhau rời đi. Chờ bọn họ đi xa, đám người vây xem mới bắt đầu bàn tán:

“Ôi đệch, cứ tưởng Tôn Nhạc Dương ghê gớm lắm cơ. xem ra cũng chỉ là chém gió”.

“Đúng vậy đó, đến thằng vô dụng cũng đánh không lại”.

“Lại còn làm hotboy cái đếch gì, yếu ớt vãi!”

“Tôn Nhạc Dương không mạnh nhưng chắc chắn là câu lạc bộ võ thuật mạnh, thằng nhãi đó khiêu chiến cả câu lạc bộ, ngày mai có kịch hay xem rồi đây”.

Nhóm học sinh cùng nhau bàn tán rồi rời đi.

Khu biệt thự Hâm Uyển là khu biệt thự duy nhất ở gần học viện Thương Mại, giá cả đắt đỏ. Tống Ngữ Yên và Lâm Dao đang ở tại nơi đây.

Biệt thự rất lớn, rộng những hơn năm trăm mét, có từ bể bơi đến phòng tập thể hình.

“Trần Bát Hoang, anh đã là vị hôn phu của tôi thì phải có biểu hiện tương xứng”, Tống Ngữ Yên hừ nói: “Đây là nhà của tôi với Dao Dao, anh vào đây ở thì cũng phải lập ra mấy cái quy tắc”.

“Em nói đi”, Trần Đức ngồi lên sô pha thì giật mình nhìn thấy một bộ đồ lót màu tím vắt vẻo ở đó, nhìn độ lớn thì chắc là của Lâm Dao.

Hiển nhiên là Lâm Dao cũng nhìn thấy nên đỏ hết mặt lên, nhưng lại ngại không dám qua lấy.

“Đầu tiên, không được tùy tiện ngồi trên sô pha, vì đây là vị trí chỉ của riêng tôi với Lâm Dao”, Tống Ngữ Yên ngang ngược nói: “Thứ hai, sau này đồ ăn trong nhà sẽ do anh nấu, để kiểm tra khả năng nấu nướng của anh. Thứ ba, anh ở tầng hai, còn tầng ba, nếu không có sự cho phép của tôi và Dao Dao thì anh sẽ không được lên”.

“Thứ tư, anh không được cởi quần áo tùy tiện ở bất kỳ nơi nào trừ phòng của anh. Thứ năm…”

Tống Ngữ Yên liệt kê ra một hàng dài quy tắc, phải mười mấy phút sau mới ngừng lại, khiến cho Lâm Dao nghe mà mắt chữ A mồm chữ O.

Tổng hợp lại thì có thể nói như sau: Anh lao động còn tôi hưởng thụ.

“Sao, nếu anh không đồng ý thì bây giờ đi vẫn kịp đấy”, Tống Ngữ Yên kiêu căng nói.

“Không thành vấn đề”.

Trần Đức đồng ý một cách dứt khoát. Nếu đã ký hợp đồng rồi thì cũng phải chấp hành thôi. Trước giờ anh luôn là người giữ lời hứa.

Nghe vậy, Tống Ngữ Yên lại hơi khó chịu.

Cái gì vậy trời.

Điều kiện vô lý như thế mà cũng đồng ý.

Còn được vui vẻ nghịch ngợm nữa không cơ chứ?

“Ơ, nhà có người hả?”

Lúc này, có một cô gái đi vào, tuổi tác tương đồng với Tống Ngữ Yên và Lâm Dao. Điều khác biệt với hai cô gái đó là cô gái này trang điểm rất đậm, ngoại hình được tầm bảy, tám điểm, thuộc loại phụ nữ thượng lưu.

“An Khê, cậu về rồi hả”, Lâm Dao mỉm cười đi lên, khoác tay cô ả và nói: “Đến gặp bạn cùng nhà mới của chúng ta nè, là chồng chưa cưới của Chân Dài đó”.

“Chồng chưa cưới?”, ánh mắt Tô An Khê lộ ra sự bất ngờ: “Chân Dài, cậu có chồng chưa cưới từ bao giờ đấy?”

“Cậu đi mà hỏi bố tớ ý”, Tống Ngữ Yên bất lực vẫy tay, kể mọi chuyện cho Tô An Khê biết.

Tô An Khê nhìn Trần Đức một lượt, ánh mắt lộ ra sự chê bai.

Bộ quần áo này cộng lại chắc chắn chưa đến hai trăm đồng.

Chương 18: Hay là giữ anh ta lại đi!

Một tên nghèo rách mồng tơi thế kia, dựa vào đâu mà có thể trở thành chồng sắp cưới của Tống Ngữ Yên?

“Hehe!”, Tô An Khê châm biếm nói: “Người thời nay càng lúc càng không biết vị trí của mình ở đâu, bản thân là người như thế nào mà cũng không biết rõ sao? Còn muốn trèo cao nữa. Haiz…”

“Ngữ Yên, cậu phải cẩn thận đấy, đừng để loại người đó lừa”.

“Không có chuyện đó đâu”. Tống Ngữ Yên tưởng rằng Tô An Khê đang giúp mình nên vội nói: “Cậu cứ yên tâm, Trần Bát Hoang, anh ngây ra đó làm gì hả? Còn không mau đi nấu cơm đi”.

Trần Đức thảng thốt, bóng dáng xinh đẹp ngày xưa lại một lần nữa xuất hiện trong đầu, anh lắc nhẹ đầu, đứng lên khỏi ghế sô pha, vào bếp nấu ăn.

Lâm Dao liền nhân cơ hội đi cất đồ lót.

“Trong ba cô gái, Lâm Dao và Tống Ngữ Yên thì đỡ, còn cái cô ả Tô An Khê đó thì lại khá toan tính”.

Trần Đức từng gặp qua rất nhiều phụ nữ nên đương nhiên có thể nhìn ra được. Lâm Dao có vẻ đối xử khá tốt với anh, tính cách cũng niềm nở nhiệt tình, còn Tống Ngữ Yên, mặc dù có hơi xem thường anh nhưng quá lắm cũng chỉ giở thói cô chiêu thôi, đứng ở góc độ của cô ấy mà suy nghĩ thì cũng không có gì khó hiểu, tự dưng xuất hiện một ông chồng sắp cưới thì ai mà vui cho được.

Tô An Khê thì lại khác, từ lần đầu tiên nhìn thấy Trần Đức thì trong mắt cô ả đã tràn đầy sự chê bai và khinh miệt, thậm chí còn có cả sự thù hằn.

Trần Đức không biết tại sao cô ả lại có ý thù hằn kia, nhưng có một điều mà anh có thể chắc chắn, đó là Tô An Khê thật sự khinh thường mình.

Trước khi đến, anh đã xem qua thông tin về ba cô gái này và đã biết trước về Tô An Khê.

Thân phận của Tô An Khê không cao quý như Lâm Dao và Tống Ngữ Yên, gia đình cô ả không có nhiều tiền, chỉ có thể nói chỉ thuộc tầng lớp trung lưu. Với thân phận có sự chênh lệch lớn như thế, cô ả có thể chơi chung với hai cô gái kia thì chỉ có thể nói do hợp tính hoặc là do mưu toan quá giỏi.

Theo cảm nhận của Trần Đức thì chuyện hợp tính là rõ ràng là không thể nào!

Nấu cơm chẳng phải chuyện khó khăn gì, Trần Đức từng đi làm nhiệm vụ ở các nước nhiều năm, đương nhiên cũng thường xuyên tự nấu ăn. Huống hồ gì trong ba năm sống trong tù, Sửu gia đã truyền thụ hết kinh nghiệm cả đời cho anh.

Có thể nói, ba năm sống trong tù đã khiến Trần Đức lột xác về chất so với con người trước đây của anh.

Trong bếp gần như đã có đầy đủ các loại nguyên liệu, Trần Đức nấu mấy món đơn giản.

Cánh gà coca, sườn chua ngọt, tôm hấp…

“Các cô ăn đi, tôi ra ngoài ăn!”

Thức ăn được dọn lên bàn xong, Trần Đức chào một tiếng rồi rời khỏi đó. Hôm nay là hai mươi mốt âm lịch, vì một số nguyên nhân đặc biệt nên anh không thể ở lại đó.

“Mau nếm thử, không biết ông chồng sắp cưới này của cậu nấu ăn thế nào”. Lâm Dao hào hứng gắp một cái cánh gà lên, cắn một miếng mà chẳng cần chú ý đến hình tượng.

“Còn có thể thế nào nữa. Nghe cậu nói thì anh ta mới từ trên núi xuống, làm gì thấy qua mấy món ngon thế này, chắc là lên mạng học cách nấu thôi”, Tô An Khê nói với vẻ coi thường.

Tống Ngữ Yên cũng gật đầu đồng tình, nói: “An Khê nói đúng đấy, nhất định là lãng phí nguyên liệu rồi”.

Cô ấy vừa dứt lời thì biểu cảm của Lâm Dao cứng đơ lại, không chút biến đổi.

“Dao Dao, sao thế hả?”, Tống Ngữ Yên thắc mắc hỏi: “Khó ăn lắm sao?”

Dù thức ăn do Trần Đức làm ra rất khó ăn nhưng cũng không đến nỗi khiến người ta phải sững ra như thế chứ?

Tô An Khê nhìn mấy món ăn trên bàn với vẻ chê bai rồi nói: “Nhìn bên ngoài cũng thấy dở rồi. Dao Dao, nếu như nuốt không nổi thì phun ra đi, đừng cố ép bản thân”.

“Ứ, ứ…”

Lâm Dao không để tâm đến hai người họ, đột nhiên cử động rồi lập tức ăn hết cánh gà, sau đó lại gắp một cái cánh to ăn ngấu nghiến, cứ như thể lâu lắm rồi chưa được ăn thịt vậy.

“Ngon, ngon quá đi, trước giờ chưa từng ăn cánh gà coca ngon thế này”, Lâm Dao cắn lấy cắn để, không thèm để tâm đến hình tượng.

Tiếp đó, cô lại gắp một con tôm lớn, ăn rất vui vẻ..

Lẽ nào thật sự ngon đến vậy sao?

Không phải chứ?

Có món ngon nào mà họ chưa từng ăn đâu, đến cả đầu bếp của khách sạn năm sao cũng đã từng được họ mời về nấu ăn, lúc đó cũng đâu có thấy Lâm Dao như thế đâu?

Tống Ngữ Yên thấy cô bạn mình không có vẻ gì là đang giả vờ.

Cô ấy gắp một cái cánh gà lên, cắn một miếng và nhai thử trong miệng.

Tiếp đó.

Biểu cảm của cô ấy đã hoàn toàn thay đổi, cũng giống như Lâm Dao, dường như đông cứng lại, sau đó thì hào hứng cắn thêm miếng thứ hai rồi miếng thứ ba…

Mẹ ơi!

Ngon quá đi thôi.

Lớn từng này rồi mà chưa từng ăn món cánh gà ngon như thế.

Tống Ngữ Yên hét lên trong lòng, béo mà không ngậy, mùi vị tươi ngon, mấy từ ngữ đó đã không đủ để mô tả về mùi vị của món cánh gà đó nữa. Từ trong món cánh gà coca, cô ấy cảm nhận được hương vị mà trước giờ mình chưa từng được nếm qua.

Chèm chẹp…

Tống Ngữ Yên ăn hết cái này rồi lại ăn cái khác.

Tô An Khê mắt chữ A mồm chữ O nhìn hai người họ rồi thầm hứ một tiếng trong lòng.

Con cái nhà giàu gì thế không biết, cứ như chưa được ăn bao giờ vậy.

Có điều, thường ngày chưa từng thấy bọn họ như thế bao giờ.

Lẽ nào ngon thật sao?

Đồ ăn do một tên nhà quê làm ra thì sao có thể ngon được chứ?

Cô ả nhìn thấy trên đĩa chỉ còn lại miếng cuối cùng thì thuận gắp lên, chậm rãi cắn một miếng nhỏ thật nhẹ nhàng với vẻ từ tốn.

Lập tức, một hương vị tươi mới lan khắp khoang miệng của cô ả qua những nụ vị giác, kích thích thần kinh.

Khi nhai, hương vị của món ăn không ngừng phảng phất trên các nụ vị giác, mặt cô ả ửng hồng lên, cứ như bị chạm vào chỗ nhạy cảm.

Sao lại ngon đến thế?

Tô An Khê vừa mới cảm nhận lại dư vị đọng lại thì sườn chua ngọt và cánh gà coca trên bàn đã hết sạch, chỉ còn lại một con tôm lớn trong tô.

Chỉ có ba con tôm lớn, mỗi người một con, Tống Ngữ Yên và Lâm Dao đã ăn rồi nên ngại không ăn của Tô An Khê nên chỉ có thể nhìn mà chảy nước bọt thôi.

Tô An Khê nhanh tay gắp lấy con tôm lớn, bắt đầu ăn, cứ như sợ bị người khác giành mất.

Chèm chèm…

“Mẹ ơi, thơm thật”.

Cô ả vừa ăn vừa thốt lên.

Lâm Dao và Tống Ngữ Yên thì nhìn chằm chằm con tôm của cô ả mà nuốt nước bọt.

Sau khi con tôm lớn được ăn hết thì ba cô gái nhìn nhau.

Họ đã ăn sạch ba đĩa thức ăn.

Họ đều không ngờ mình lại ăn được đến thế.

Ăn đến lúc này mới thấy no không chịu nỗi.

“Ngon quá, Yên Yên, chồng sắp cưới của cậu được đấy”, Lâm Dao càng lúc càng sùng bái Trần Đức: “Hay là giữ anh ta lại đi”.

“Dao Dao, cậu không thể dễ dãi như thế được, mới có một bữa cơm mà đã mua chuộc được cậu rồi à?”, Tống Ngữ Yên hứ một tiếng: “Có điều, giữ anh ta lại cũng không phải chuyện không thể, sau này có thể làm đầu bếp riêng của chúng ta”.

“Ý kiến hay đó!”, Tô An Khê nói: “Để anh ta ở lại làm đầu bếp thì đã là ơn đức lớn rồi, còn về chuyện chồng chưa cưới thì tốt nhất bảo hắn bỏ ý định đó đi”.

Chương 19: Di chứng

Đương nhiên Trần Đức không biết gì về chuyện xảy ra ở biệt thự và anh cũng không muốn biết. Anh quay về khu nhà tầm thường của mình, lấy một bình rượu đầy ở xưởng rượu rồi quay về nhà.

Anh liếc nhìn đồng hồ thì thấy đã hơn sáu giờ chiều, vẫn còn ba tiếng đồng hồ nữa thì di chứng sẽ phát tác.

Vì chuyện xảy ra ba năm về trước, Trần Đức đã trúng một loại độc kỳ lạ, đấy là một dạng độc mãn tính, trong thời gian ngắn sẽ không có chuyện gì xảy ra nhưng về lâu về dài thì gân tay, gân chân sẽ mềm nhũn rồi anh sẽ hoàn toàn trở thành một người tàn tật.

Năm xưa Trần Đức vào tù, anh cũng muốn từ từ chết đi trong đó, đến thế giới bên kia bầu bạn với những người đi trước.

Có điều, ông trời cũng không muốn lấy mạng của anh, để anh gặp được Sửu gia.

Sửu gia đã dùng y thuật thần kỳ của mình để giải độc cho anh.

Ông ta còn truyền thụ hết tất cả bản lĩnh cả đời của mình cho anh.

Sau ba năm ngồi tù, dường như Trần Đức đã được lột xác hoàn toàn.

Nhưng độc của anh vẫn còn để lại di chứng.

Ba tháng một lần, cứ đến ngày hai mươi mốt âm lịch, di chứng sẽ lại phát tác.

Có lúc sẽ phát tác sớm, có lúc sẽ phát tác muộn.

Trần Đức vừa đến nhà, mở cửa ra thì thấy ngay một người phụ nữ tầm ba mươi bốn, ba mươi lăm đang ngồi trên ghế sô pha, dáng vẻ đẫy đà, cô ta mặc một chiếc váy dài ở nhà, khá đơn giản, đôi chân thon dài đang mang một đôi sandal, mấy ngón chân khá tròn trịa, móng chân sơn màu đỏ thắm.

Đương nhiên Trần Đức quen người phụ nữ này, cô ta là chủ nhà ở đây - Diêm Thanh Nhã, tuổi tác thật là bốn mươi hai tuổi, vì chăm sóc bản thân tốt nên trông có vẻ chỉ mới ngoài ba mươi.

Diêm Thanh Nhã có làn da trắng trẻo và khuôn mặt khá thu hút, dù là mấy cô gái mới hai mươi mấy tuổi thì cũng không đẹp bằng cô ta: Một là vì cô ta có sự cuốn hút của một người phụ nữ trưởng thành, hai là vì cô ta trang điểm đơn giản nhưng trông chẳng hề tầm thường.

Đại khái Trần Đức cũng đã đoán ra được ý đồ của Diêm Thanh Nhã khi đến đây.

“Bát Hoang hả? Về rồi đấy sao?”, Diêm Thanh Nhã nhìn thấy Trần Đức quay về thì mỉm cười, đứng lên chào hỏi.

“Chị dâu, chị đến lâu chưa?”, Trần Đức mỉm cười, lịch sự hỏi.

Chị dâu là cách mà người trong khu phố này xưng hô khi gặp Diêm Thanh Nhã, vì chồng của cô ta là xã hội đen, người trong khu phố rất sợ gã nên đều gọi gã là: Đại ca.

Vợ của đại ca thì đương nhiên phải là chị dâu rồi.

Dù xưng hô rất khách sáo nhưng Trần Đức biết cuộc sống của Diêm Thanh Nhã lại không dễ dàng như vẻ ngoài của nó.

“Bát Hoang, hôm nay chị đến đây là muốn thương lượng chuyện này với cậu!”, Diêm Thanh Nhã nở nụ cười đắng chát trên khuôn mặt.

“Chị dâu, tôi biết, chị đang nói đến tiền thuê phòng đúng không? Hai ngày này nhà tôi có chút chuyện, vì vậy chưa kịp chuyển tiền cho chị. Chị yên tâm, lát nữa tôi sẽ chuyển vào thẻ cho chị”.

Vì điện thoại của Trần Bát Hoang quá cùi, không thể chuyển tiền được, trước giờ anh đều đến ngân hàng.

“Không phải! Bát Hoang, cậu hiểu lầm rồi, lần này chị đến thật sự không phải vì chuyện tiền phòng. Sống cùng ba tháng, chị biết con người của cậu, nhất định sẽ không nợ chút tiền đó đâu”. Diêm Thanh Nhã nói với vẻ xin lỗi: “Lần này chị đến, là muốn cậu trả phòng, có thể chị không thể cho cậu thuê căn phòng này được nữa. Tối nay cậu có thể dọn đi được không? Cậu yên tâm, chị sẽ trả tiền thuê!”

“Gì cơ?”

Trần Đức hơi sửng sốt, không cho thuê nữa ư?

Sao lại đột nhiên không cho thuê nữa?

Diêm Thanh Nhã không phải loại người muốn đuổi ai là đuổi, hơn nữa, phải dọn đi trong tối nay, gấp như vậy thì anh biết đi đâu tìm chỗ ở mới đây?

Trần Đức chưa kịp hỏi thì Diêm Thanh Nhã sợ anh hiểu lầm, vội giải thích, cười khổ và nói: “Trần Đức, chuyện nhà chị chắc cậu cũng biết sơ sơ, vốn dĩ chuyện xấu trong nhà không nên nói ra nhưng chị bảo cậu đi thế này thì cũng nên cho cậu lời giải thích”.

“Là người chồng đó của chị, anh ta lại về đòi tiền chị, lần này đòi năm triệu…”

“Gì cơ, năm triệu hả?”

Trần Đức cũng bất ngờ, anh cũng biết người chồng của Diêm Thanh Nhã, nói gã là xã hội đen thì thật là tâng bốc gã quá, bất quá thì gã cũng chỉ là một tên lưu manh thôi.

Trần Đức chưa từng gặp gã, nhưng nghe nói tên này không làm nổi chuyện gì đàng hoàng, chỉ giỏi ăn chơi đàn đúm, hết tiền thì lại về nhà tìm Diêm Thanh Nhã để lấy.

Chỉ là thường ngày không đòi nhiều, cũng chỉ là mấy đồng lẻ, Diêm Thanh Nhã vẫn có thể gắng gượng được.

“Đúng vậy, là năm triệu. Bát Hoang, cậu biết mà, quan hệ vợ chồng giữa chị và anh ta đã sớm biến thành có tiếng chứ không có miếng rồi, chị luôn muốn li hôn với anh ta nhưng anh ta cứ bám riết lấy chị, không chịu li hôn, vì muốn moi tiền từ chị”.

“Trong mắt anh ta, chị là một cái máy ATM”.

Dường như Diêm Thanh Nhã đã quen với điều đó từ lâu, khi nói đến những điều này, mặc dù cô ta có vẻ buồn nhưng lại rất bình tĩnh: “Lần này anh ta gây ra chuyện ở bên ngoài, cần mấy triệu để hòa giải. Anh ta nói chỉ cần chị đưa số tiền đó thì sẽ đồng ý ký tên lên thỏa thuận li hôn”.

“Một người phụ nữ như chị, không có việc làm, còn phải nuôi con gái học đại học thì lấy đâu ra mấy triệu đưa cho anh ta, vì vậy… Chị định bán căn nhà này”.

Đối với người bình thường mà nói thì mấy triệu không phải là con số nhỏ, Diêm Thanh Nhã muốn gom đủ số tiền này thì cũng chỉ có một cách là bán nhà thôi.

Hơn nữa.

Trong giai đoạn này, tình hình nhà đất không mấy khả quan, bán một căn nhà cũng không được cái giá đó, đến cả căn nhà mà cô ta đang ở thì e rằng cũng khó.

“Chị thì không sao, nhưng chị lo ảnh hưởng đến con gái, không muốn để con gái dây dưa với một người cha như thế thêm nữa”.

Diêm Thanh Nhã giải thích với Trần Đức, giọng điệu vô cùng căm ghét người chồng đó của mình, thỉnh thoảng còn thở dài thườn thượt, có thể thấy cô ta bất lực đến mức nào.

“Thế này nhé chị dâu, chị có thể gọi điện cho anh ta không? Bảo anh ta ngày mốt qua đây, ngày mốt tôi sẽ nói chuyện với anh ta, biết đâu anh ta sẽ không cần số tiền đó nữa”, Trần Đức nói, mấy chuyện thế này, không gặp thì thôi, nếu đã gặp rồi thì anh phải lo mới được.

“Ầy, Bát Hoang à, chị xin nhận ý tốt của cậu, nhưng người chồng kia của chị đã không còn là con người nữa rồi, nếu như là tên đó nổi giận thì không ai biết anh ta sẽ gây ra chuyện gì đâu”, Diêm Thanh Nhã nói: “Có thể dùng tiền để cắt đứt quan hệ với anh ta thì chị đã mãn nguyện lắm rồi”.

Chương 20: Hậu di chứng phát tác

“Chị dâu, tối nay tôi cũng không thể tìm được chỗ ở ngay, chị gọi điện thử xem, chỉ cần có tiền, người như anh ta chắc chắn sẽ đồng ý ngày kia quay lại, như vậy tôi cũng có thể ở thêm hai ngày để đi tìm chỗ khác”, Trần Đức thuyết phục: “Coi như giúp tôi một lần đi, được không?”

“Haiz, thôi được rồi, để tôi thử xem”.

Dù sao Diêm Thanh Nhã cũng là một người phụ nữ tốt bụng, cô ta biết bây giờ bảo Trần Đức đi luôn thì đêm nay anh sẽ phải ngủ đầu đường, vì thế bèn lấy điện thoại, đi ra ngoài gọi điện.

Không lâu sau Diêm Thanh Nhã quay lại, khuôn mặt hơi tái, hiển nhiên cuộc trò chuyện này không mấy vui vẻ.

“Bát Hoang à, tôi nói với anh ta rồi, anh ta đồng ý ngày kia quay lại, hai ngày nay cậu cứ ở đây đi, tìm được nhà rồi hãy chuyển đi”, Diêm Thanh Nhã nói.

“Cảm ơn chị dâu, chị không cần chuẩn bị tiền vội đâu, đến lúc đó tôi sẽ nói chuyện với anh ta”.

Chuyện này nếu đã để Trần Đức biết, vậy anh sẽ giải quyết.

Anh đã gặp quá nhiều loại người kiểu này, Diêm Thanh Nhã suy nghĩ vẫn quá đơn giản, với tính của tên kia, bây giờ cầm tiền, sau này hết tiền tiêu chắc chắn sẽ lại quay về tìm chị.

Diêm Thanh Nhã muốn nói gì đó nhưng Trần Đức đã nói tiếp: “Chị dâu, tôi biết nhà của chị là do bố mẹ chị để lại, chị cũng không nỡ bán đúng không?”

“Trần Bát Hoang này không có bản lĩnh gì khác, nhưng đối phó với côn đồ cắc ké thì cũng khá có kinh nghiệm. Còn nước còn tát, chị cứ thử đi, nếu tôi không khuyên được anh ta thì chị bán cũng chưa muộn, đúng không?”

“Vậy… Haiz, được rồi… cảm ơn cậu nhé Bát Hoang”.

Cuối cùng Diêm Thanh Nhã vẫn đồng ý, ngôi nhà này là tài sản duy nhất bố mẹ để lại, chưa đến lúc bất đắc dĩ, cô sẽ không bán.

Tất nhiên cô cũng không quá hy vọng Trần Đức có thể thuyết phục được người đàn ông kia, như Trần Đức nói, còn nước còn tát, cứ thử xem sao.

Chàng trai trước mặt đã sống ở đây ba tháng, thường xuyên giúp chị mấy việc trong nhà như sửa điện nước, đồ đạc, thân hình khoẻ mạnh, vẻ ngoài cũng khá đẹp trai.

Thành thật mà nói, ngay từ lần đầu gặp Trần Đức, trong lòng Diêm Thanh Nhã đã nảy sinh cảm giác tin tưởng, đó cũng là lý do vì sao cô kể cho Trần Đức nhiều như vậy.

Trong sâu thẳm trái tim, cô vẫn hy vọng Trần Đức có thể thuyết phục được người đàn ông kia.

Trời đã khuya, sau khi nói xong chuyện chính, Diêm Thanh Nhã rời đi, Trần Đức cũng không giữ cô ta lại. Tối nay hậu di chứng sẽ phát tác, thời gian này anh không muốn bị người khác quấy rầy.

Màn đêm buông xuống, Trần Đức ăn một vài thứ, đóng rèm cửa lại rồi về phòng, yên lặng chờ hậu di chứng phát tác.

Kim giờ chầm chậm quay.

Không bao lâu đã tới mười một giờ đêm.

Lúc này trên mặt Trần Đức cũng dần trở nên hồng hào khác thường.

Khi sự bất thường này xuất hiện, anh lập tức đứng dậy, lôi từ dưới giường ra một cuốn sách cũ ố vàng rồi mở ra.

Trên sách dày đặc những chữ cổ, còn có một số hình ảnh đi kèm.

Trong ảnh là một hình người đơn giản, có rất nhiều điểm được ký hiệu trên hình người ấy, có lẽ đó là những huyệt đạo của cơ thể người.

Cuốn sách này có tên là Âm Dương Kinh, là cuốn sách do Sửu gia truyền lại cho Trần Đức. Sửu gia nói đây là cuốn sách ông vô tình có được sau một lần nghiên cứu, ông phát hiện trong đó viết về một loại phương pháp tu hành khí công.

Tiếc là kinh mạch trong người Sửu gia đã loạn hết từ lâu nên không thể luyện tập, vì thế ông đã giao nó cho Trần Đức.

Sau này Trần Đức phát hiện mỗi lần hậu di chứng phát tác, chỉ cần vận khí công thì đau đớn sẽ giảm đi rất nhiều, vả lại anh biết càng nhiều nội dung trong Âm Dương Kinh thì cơn đau của mỗi lần hậu di chứng phát tác sẽ càng ít, sức mạnh của anh sẽ càng tăng.

Anh tin sau khi tu luyện được hết nội dung trong Âm Dương Kinh thì hậu di chứng của anh cũng sẽ biến mất hoàn toàn.

Vì vậy ba năm nay, Trần Đức chưa bao giờ từ bỏ việc tu luyện Âm Dương Kinh.

Bây giờ chỉ còn lại chín trang cuối cùng.

Một khi luyện được hết tất cả phương pháp trong sách, có lẽ hậu di chứng sẽ không còn xuất hiện nữa.

Lần theo nội dung của Âm Dương Kinh, Trần Đức cảm thấy trong cơ thể có một dòng nước ấm chạy qua, dòng nước ấm ấy chính là ‘khí’, loại khí này có thể làm dịu cơn đau của hậu di chứng.

Tiếc là hậu di chứng thực sự quá mạnh, một khi nó phát tác, dù là Trần Đức cũng khó cầm cự, chưa đầy năm phút mà gân xanh trên trán anh đã nổi lên, lông mày nhảy dựng, cắn răng nghiến lợi, toàn thân run rẩy.

Năm đó dù trúng đạn, Trần Đức cũng không lộ ra dáng vẻ đau đớn thế này, có thể thấy lúc này anh đang phải chịu cơn đau thế nào.

Giờ phút này tứ chi bách hải trong người anh, vô số kinh mạch như bị hàng nghìn con côn trùng đồng thời cắn xe, nội tạng như bị ngọn lửa thiêu đốt, cuồn cuộn nóng rực.

Da anh đỏ bừng, mồ hôi thấm ướt áo, loáng thoáng có thể thấy từng đường kinh mạch đáng sợ dưới lớp quần áo lồi lên gồ ghề như sơn nham.

“A!”

Cuối cùng Trần Đức không nhịn được mà kêu ra tiếng, anh lăn từ trên giường xuống, lăn qua lộn lại, vẻ mặt đau đớn tột độ.

Quảng cáo
Trước /5 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Huyền Thiên Long Tôn

Copyright © 2022 - MTruyện.net