Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 21: Tuý Sinh Mộng Tử
Trần Đức từng được mệnh danh là quân thần, thậm chí còn có cái danh mỹ miều là chiến thần, mười mấy năm nay anh đã trải qua biết bao cuộc chiến, dù dao đâm vào cơ thể, anh cũng không chớp mắt.
Nhưng hậu di chứng phát tác lại khiến anh đau đến mức phải rên thành tiếng, không ngừng lăn qua lộn lại, có thể thấy anh đang phải chịu nỗi đau lớn nhường nào.
“A!”
Toàn thân Trần Đức co quắp, người đỏ bừng, trong mắt đầy tơ máu, dưới tình huống này, anh vẫn không quên luyện theo Âm Dương Kinh.
Bất chợt.
Anh cảm thấy mắt mình nóng lên, sau đó cơn đau giảm đi một chút, nhưng dù vậy vẫn khiến anh đau đớn không muốn sống.
Cứ như vậy, hơn hai tiếng sau cơn đau mới dần biến mất.
Lúc này quần áo trên người Trần Đức ướt đẫm mồ hôi, anh đã hơi suy sụp, nằm im dưới đất không nhúc nhích, một lúc lâu sau anh mới bò dậy, đi vào phòng tắm tắm rửa.
Sau khi đi ra, ngoại trừ sắc mặt hơi tái ra thì không còn điều gì bất thường nữa.
Mà thân thể Trần Đức vẫn như lúc trước, gần như đã trở về trạng thái ban đầu, không còn đau đớn, chỉ có điều kỳ lạ là hai mắt hơi nóng.
Sau khi quan sát mắt mình nhưng lại không phát hiện điều gì, Trần Đức cũng không biết rốt cuộc là thế nào.
Anh ngồi ở mép giường, lấy một tấm vải trắng từ trong túi áo ra, trên tấm vải có hoa văn màu đỏ tươi, hình giống như một con sư tử.
Trần Đức ngây người nhìn bức hình này, trong đầu hiện lên hình bóng những người anh em trong quá khứ, bây giờ họ đều đã ra đi, mà kẻ gây ra điều này chính là kẻ đã hạ độc anh năm đó, để lại hậu di chứng bây giờ!
Tuy lúc đầu anh đã từng điều tra, giết cả một gia tộc ở nước ngoài, nhưng anh biết đó không phải kẻ đứng sau thực sự, hung thủ vẫn đang ở Hoa Hạ.
Nhưng khi manh mối đến gia tộc ở nước ngoài thì hoàn toàn bị chặn mất.
Mà tấm vải trên tay anh chính là manh mối cuối cùng.
Đây là hình Trương Phàm dùng máu vẽ lại trước khi chết!
Anh tin hình này chắc chắn có liên quan đến hung thủ phía sau!
“Dù mày là ai, ở đâu, một ngày nào đó tao sẽ tìm được chúng mày, giết hết chúng mày!”, giọng điệu Trần Đức trầm thấp, sát khí tản ra tứ phía, trong lòng đau không thở nổi.
“Ù ù”.
Đột nhiên chiếc Nokia cũ trên tủ đầu giường rung lên, màn hình sáng lên ánh sáng nhẹ.
Trên màn hình xuất hiện ba chữ Hạ Thiên Tuyết.
“Đã một giờ sáng rồi, sao lại gọi giờ này chứ?”, Trần Đức thấy hơi kỳ lạ bèn nhấn nút nghe.
“Anh Bát Hoang, anh mau đến quán bar đi, bà chủ xảy ra chuyện rồi!”
Trần Đức còn chưa lên tiếng, đầu dây bên kia đã truyền tới giọng nói hơi lo lắng, giọng nói này rất quen, là người của quán bar Thiên Tuyết.
“Được, chờ tôi ở cửa quán bar, tôi sẽ tới ngay”.
Vừa nghe tin Hạ Thiên Tuyết gặp chuyện, Trần Đức không hỏi thêm gì nữa, thuận tay cầm theo lon rượu rồi đến quán bar Thiên Tuyết, chưa tới mười phút anh đã xuất hiện trước cửa quán bar.
Quán bar trông không có gì bất thường, bên trong vẫn sôi động, những người đàn ông và phụ nữ đang điên cuồng hát ca, lắc lư cơ thể duyên dáng trong tiếng nhạc heavy metal, biểu cảm của họ say sưa mê ly.
Ở cửa quán bar, một chàng trai mặc quần áo nhân viên đang đi tới đi tui, thấy Trần Đức tới, cậu ta gọi từ xa: “Anh Bát Hoang”.
“Đã xảy ra chuyện gì?”, Trần Đức hỏi ngay.
“Bà chủ bị một nhóm người gọi vào phòng riêng, đại ca nhóm người đó có ý đồ với bà chủ từ lâu rồi, trước kia đều bị bà chủ từ chối khéo, nhưng hôm nay có vẻ tâm trạng anh ta không tốt nên cho người thẳng thừng kéo bà chủ vào luôn”.
“Trước khi vào cô ấy đưa điện thoại cho tôi, bên trong chỉ có số của anh nên tôi mới gọi cho anh”.
“Phòng nào?”, Trần Đức hỏi.
“Tuý Sinh Mộng Tử!”
Trần Đức không nói gì nữa, đi thẳng tới phòng Tuý Sinh Mộng Tử.
Còn chưa đến gần, Trần Đức đã thấy hơn chục tên mặc đồ đen canh gác lối đi bên ngoài phòng Tuý Sinh Mộng Tử, nhìn thấy những người này, Trần Đức thở dài bất lực.
“Xem ra muốn gặp được Hạ Thiên Tuyết cũng khá phiền đây…”
Giờ phút này.
Trong phòng Tuý Sinh Mộng Tử chỉ có năm người.
Bốn người đàn ông, một người phụ nữ.
Người phụ nữ đương nhiên là Hạ Thiên Tuyết.
Bốn người đàn ông, trong đó có một người đang ngồi trên ghế sofa, hai người đứng nghiêm chỉnh sau lưng anh ta.
Người còn lại mặt mũi sưng vù đứng trước Phì Tứ, cúi gằm mặt.
Người đàn ông ngồi trên sofa cực kỳ béo, hơn bốn mươi tuổi, giống như bức tường chắn ngang sofa, mọi người gọi anh ta là Phì Tứ, là đại ca thế giới ngầm của con phố quán bar Thiên Hương này, tất cả các quán bar trên dãy phố đều nằm trong tầm kiểm soát của anh ta, bình thường anh ta thu “phí an ninh” trên con phố này để kiếm sống.
Muốn mở quán bar ở đường Thiên Hương phải được anh ta đồng ý, nếu không đừng hòng được an ổn.
“Hạ Thiên Tuyết, cô biết đấy, Phì Tứ tôi đây không thích nhiều lời, bình thường tôi muốn ngủ với cô nhưng cô từ chối thì cũng thôi, hôm nay cô còn động đến người của tôi, cô có ý gì hả?”, Phì Tứ chỉ vào người đàn ông mặt mũi sưng vù phía trước.
“Cậu ta chỉ bán thuốc kích thích trong quán bar của cô rồi chơi một người phụ nữ thôi, như vậy có gì sai mà cô gọi người tới đánh cậu ta hả?”
“Tứ gia, anh nên rõ quán bar của tôi không cho phép bán những thứ này, mỗi tháng tôi đều trả cho anh phí an ninh gấp đôi quán khác, chỉ để ngăn những thứ này xuất hiện”.
Hạ Thiên Tuyết quanh năm kinh doanh quán bar, đã gặp rất nhiều chuyện lớn, đối mặt với Phì Tứ tuy hơi căng thẳng một chút nhưng vẫn được coi là bình tĩnh.
Chương 22: Rất hung dữ
Nếu là phụ nữ bình thường chắc đã sợ Phì Tứ đến mức hai chân mềm nhũn từ lâu rồi.
“Tứ gia, hơn nữa tôi thật sự không biết anh ta là đàn em của anh, nhân viên của tôi bảo anh ta đi nhưng anh ta chẳng những không đi còn kéo vợ người ta tới, cợt nhả ngay trước mặt chồng cô ấy”.
“Anh phân tích đúng sai giúp tôi đi. Dưới tình huống như vậy, nếu tôi nhịn thì sau này còn kinh doanh quán bar thế nào nữa? Còn ai dám tuân thủ quy định của quán tôi nữa?”
Ánh mắt Phì Tứ âm trầm, loé lên tia ác độc: “Hạ Thiên Tuyết, cô ăn gan hùm mật gấu đúng không? Người của ông đây làm chút chuyện này mà cũng không được?”
“Quy tắc của quán cô? Ở con phố này, lời của ông đây chính là quy tắc, người của ông đây cũng là quy tắc, là người mà cô có thể động vào à?”
Phì Tứ lên mặt nạt người, tức giận mắng to: “Trước khi tôi nổi điên, tốt nhất hãy giao người đánh cậu ta ra đây, nếu không cô không gánh nổi hậu quả đâu!”
“Tứ gia, tôi luôn làm theo quy tắc mà Hạng gia đặt ra, không phải trước nay anh luôn tuân thủ đó ư? Sao hôm nay lại làm ầm ĩ lên vậy?”
Hạ Thiên Tuyết không thể giao người, nếu không sau này còn ai chịu tới làm việc cho cô, còn ai dám tới quán bar Thiên Tuyết nữa? Một khi cô giao người ra thì quán bar Thiên Tuyết sẽ đối mặt với vấn đề dư luận, từ đó dẫn tới đóng cửa.
“Hạng gia? Ha ha, Hạ Thiên Tuyết, cô vẫn chưa biết à? Tối qua Hạng Thông bị người ta chém chết rồi, đến giờ vẫn chưa tìm ra hung thủ. Sao, cô vẫn mong chờ hắn ta tới nói giúp cô à?”, Phì Tứ cười đắc ý, tự rót cho mình một ly bia, uống một hớp rồi tặc lưỡi.
Lòng Hạ Thiên Tuyết chùng xuống.
Chẳng trách.
Chẳng trách Phì Tứ lại dám ngang nhiên không tuân thủ quy tắc, đến quán bar của cô gây chuyện như thế.
Hạng Thông là người quản lý chính nhiệm kỳ trước của Thiên Hương Kiều, quan hệ của anh ta với Hạ Thiên Tuyết khá tốt, nhờ có anh ta mà Phì Tứ dù đã nhậm chức một năm nay cũng không dám làm xằng làm bậy.
Không ngờ người đi trà nguội.
Hạng Thông vừa mới mất, Phì Tứ đã tìm tới cửa.
Tình hình hiện tại đã quá rõ ràng, Phì Tứ cố ý tới gây chuyện.
Chuyện hôm nay có lẽ còn dụng ý khác, người Phì Tứ muốn không phải người đánh đàn em anh ta mà sợ rằng chính là cô.
“Hạ Thiên Tuyết, tôi cũng không lòng vòng với cô nữa, hôm nay hoặc là cô giao người, hoặc là để tôi chơi một lần ở đây. Hờ hờ, cô cũng biết tôi thèm muốn thân thể cô không phải ngày một ngày hai, tôi làm xong thì chuyện này cũng sẽ cho qua”.
“Hơn nữa tôi bảo đảm sau này quán bar Thiên Tuyết của cô ở con phố Thiên Hương Kiều này sẽ kinh doanh tốt nhất”.
“Tôi không ép cô, lựa chọn thế nào do cô quyết định”.
Lúc đầu Phì Tứ rất dữ tợn, chủ yếu là để doạ Hạ Thiên Tuyết, bây giờ đã nói thẳng nên hắn ta ung dung, bình tĩnh ngồi trên sofa, đôi mắt híp quan sát Hạ Thiên Tuyết.
Tối nay Hạ Thiên Tuyết mặc một chiếc váy dạ hội màu xanh nhạt kiểu quán bar, chiếc váy hở nửa vai bó sát dài đến nửa đùi, đôi chân dài thướt tha, thân hình duyên dáng được quần áo mỏng ôm sát, vẻ quyến rũ của phái nữ được thể hiện rất rõ.
Dưới ánh đèn, hàng mi dài của cô chuyển động cùng với đôi mắt to, mái tóc xoăn sóng kiểu Mỹ, kết hợp với khuôn mặt chữ V khiến cô tựa nàng công chúa ám dạ, kiêu sa xinh đẹp, không gì sánh bằng.
Phì Tứ bất giác liếm môi, người phụ nữ xinh đẹp như vậy khiến hắn ta khó kìm được lòng, trước đây e ngại Hạng Thông nên hắn ta không dám làm gì, bây giờ cuối cùng Hạng Thông cũng chết, hắn ta tin Hạ Thiên Tuyết sẽ đưa ra lựa chọn đúng đắn.
“Tứ gia”, sau khi im lặng một lúc, Hạ Thiên Tuyết nói với vẻ mặt kiên định: “Người của anh bán hàng cấm trong quán bar của tôi, động tay động chân với khách hàng nữ, không thực hiện theo quy định bị nhân viên của tôi đánh là lẽ đương nhiên, nhưng…”
Dừng lại một lúc, Hạ Thiên Tuyết nói tiếp:
“Nếu là người của Tứ gia, tôi có thể cho anh ta đến quán bar chơi miễn phí một năm, đồng thời tôi sẽ chân thành xin lỗi anh ta”.
Đây đã là nhượng bộ lớn nhất mà Hạ Thiên Tuyết có thể đưa ra, vì e ngại thế lực của Phì Tứ nên cô không thể không thương lượng như vậy.
“Hờ hờ, vậy phải hỏi xem đàn em của tôi có đồng ý không đã. Tiểu Ngũ, cậu thấy bà chủ đây nói có hợp lý không?”, Phì Tứ nhìn thuộc hạ mặt mũi sưng vù đang đứng bên cạnh.
Thấy Phì Tứ nói vậy, lòng Hạ Thiên Tuyết hơi chùng xuống.
Lúc này cô dám khẳng định thế cục hiện tại là do Phì Tứ cố ý sắp xếp cho cô!
Bởi vì, với uy tín của Phì Tứ, hắn ta không cần nghe ý kiến của đàn em, có được hay không đều do hắn ta tự quyết định.
Quả nhiên, tên kia sững người.
Sau đó anh ta lắc đầu: “Không được, đại ca không thể dễ dàng bỏ qua cho cô ta như vậy, anh phải giải quyết giúp em!”
Phì Tứ lại đưa mắt nhìn về phía Hạ Thiên Tuyết: “Nghe thấy rồi chứ? Hôm nay cô buộc phải giao người ra, nếu không thì làm theo lời tôi vừa nói, cô khiến tôi thoải mái thì người anh em của tôi sẽ vui, cậu ta vui, biết đâu sẽ bỏ qua cho cô”.
Hạ Thiên Tuyết khẽ cắn răng, nhìn chằm chằm Phì Tứ: “Anh đừng mơ!”
“Ha ha, cứng rắn đấy”, Phì Tứ bóp nát ly rượu đang cầm trong tay, giây tiếp theo, giọng điệu hắn ta trở nên u ám:
“Cô nghĩ hôm nay cô còn có lựa chọn sao? Không chịu giao người thì cô phải làm người của ông đây!”
Lời hắn ta vừa dứt, hai tên thuộc hạ phía sau đã đi về phía Hạ Thiên Tuyết.
“Tôi vốn không định ép buộc cô, dù sao dưa cố hái thì không ngọt, nhưng bây giờ cô lại cứng rắn như vậy, cũng không trông chờ có ngọt hay không, chỉ cần làm dịu cơn khát là được”.
Phì Tứ đứng dậy, cởi áo trên người ra: “Tôi tin khi cô biết sự lợi hại của Tứ gia đây, sau này không cần tôi gọi, cô cũng sẽ tự tới”.
Khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Thiên Tuyết trở nên khó coi, bước chân khẽ di chuyển rồi lùi lại, cảnh giác nhìn hai tên đàn em của hắn ta, sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào.
“Bà chủ, cô nghe theo Tứ gia của chúng tôi đi, hôm nay cô không còn sự lựa chọn nào khác đâu”, một tên thuộc hạ cười châm chọc: “Giả vờ trong sáng cái gì nữa? Mở quán bar, có được mấy người phụ nữ không phóng đãng?”
“Đúng thế, nếu cô tự nguyện thì chúng tôi cũng đỡ phải ra tay làm cô đau”, tên còn lại lên tiếng.
Mặt Hạ Thiên Tuyết càng lúc càng tái, cô vô thức liếc nhìn cánh cửa đang đóng chặt.
Bát Hoang, anh vẫn chưa đến sao…
Bây giờ chỉ Trần Bát Hoang mới có thể cứu cô, cũng chỉ Trần Bát Hoang mới có khả năng cứu được cô.
Nhưng đến giờ.
Anh cũng chưa đến.
Trong lòng Hạ Thiên Tuyết đã bắt đầu thấy hơi tuyệt vọng.
Chương 23: Người phụ nữ của tôi
“Bà chủ, nếu cô không tự đi thì đừng trách anh em chúng tôi đấy, sau này thành người phụ nữ của Tứ gia thì đừng trả thù chúng tôi”.
Đàn em của Phì Tứ thấy Hạ Thiên Tuyết vẫn luôn lui về phía sau, đã tới mép cửa thì nháy mắt, ra hiệu cho tên còn lại tóm lấy Hạ Thiên Tuyết.
Hạ Thiên Tuyết tuyệt vọng, chuẩn bị phản kháng đến cùng.
“Rầm!”
Đột nhiên có tiếng động lớn vang lên.
Cánh cửa gỗ mà Hạ Thiên Tuyết đang dựa đột nhiên bị đấm thủng tạo thành một lỗ hổng.
Cảnh tượng này khiến mọi người vô cùng kinh ngạc.
Hai vệ sĩ của Phì Tứ cũng khựng lại, vô thức nhìn về phía lỗ hổng.
Một bàn tay đưa vào từ bên ngoài cái lỗ, mở cánh cửa đang khoá.
Ngay sau đó, một bóng người mở cửa bước vào.
Đây là một người đàn ông khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu, để kiểu đầu vuông, ăn mặc đơn giản, cao khoảng một mét bảy mươi tám, vẻ mặt bất cần đời.
Sau khi bước vào phòng, anh nhìn lướt qua một lượt những người bên trong.
Cuối cùng, anh ôm Hạ Thiên Tuyết vào lòng, khóe miệng nhếch lên tạo thành một vòng cung:
“Xin lỗi, tôi đến muộn”.
Nhìn thấy người đến là ai, Hạ Thiên Tuyết cũng không phản kháng, ngược lại còn vòng tay qua eo anh, nhón chân lên hôn anh: “Chỉ cần tôi chưa xảy ra chuyện gì thì vẫn chưa muộn”.
“Bát Hoang, tôi biết anh sẽ tới”.
Trần Đức khẽ mỉm cười, cánh mũi hơi phập phồng, ngửi mùi hương trên cơ thể cô: “Cô gặp chuyện, đương nhiên tôi sẽ tới”.
“Cảm ơn Bát Hoang, đêm nay tôi sẽ phục vụ anh tận tình”.
“…”
Trong phòng, hai người anh một câu tôi một câu, hoàn toàn không để ý đến Phì Tứ và đàn em của hắn ta.
Sắc mặt Phì Tứ trở nên vô cùng khó coi.
Người phụ nữ hắn ta ưng ý hơn một năm.
Người phụ nữ mà hắn ta nhiều lần tán tỉnh nhưng không thành.
Người phụ nữ mà hắn ta hao hết tâm sức, dùng mọi thủ đoạn vẫn bị từ chối.
Bây giờ lại chủ động ôm tên ăn mặc rách rưới, không chỉ vậy còn hôn hắn, nói tối nay sẽ hầu hạ hắn ngay trước mặt hắn ta?
!!!
Phì Tứ thở hổn hển vì tức giận, cảm thấy đầu váng mắt hoa, huyết áp không ổn định, vội vàng lấy trong túi ra vài viên thuốc cao huyết áp, sau đó mới từ từ trấn tĩnh lại.
“Rầm!”
Phì Tứ đập mạnh lên bàn cà phê, rượu bắn tung toé ra đất, hắn ta phẫn nộ trừng mắt: “Ức hiếp người quá đáng, Hạ Thiên Tuyết, cô ức hiếp người quá đáng!”
“Thằng ranh, tao cho mày ba giây lập tức buông cô ta ra, quỳ xuống trước mặt tao, tự chặt một cánh tay, nếu không hôm nay tao sẽ khiến mày không thể ra khỏi căn phòng này!”
“Thiên Tuyết, đừng thể hiện tình cảm nữa, có người sắp không chịu nổi rồi”, Trần Đức nhướng mày, buông Hạ Thiên Tuyết ra, nâng mắt nhìn Phì Tứ: “Anh chính là người định động đến người phụ nữ của tôi?”
“Ha ha, người phụ nữ của mày? Người phụ nữ mà Phì Tứ tao thích, bây giờ chính là người phụ nữ của tao!”, Phì Tứ hung dữ nói: “Thời gian ba giây đã hết, hai đứa mày chặt cái tay ôm Hạ Thiên Tuyết của nó cho tao!”
“Vâng, đại ca!”
Hai tên đàn em của Phì Tứ cười gằn, phất vạt áo, rút hai con dao sáng bóng từ phía sau ra, vung thẳng về phía Trần Đức.
Trần Đức chẳng buồn chớp mắt, người anh hơi di chuyển, dễ dàng tránh được, sau đó anh trở tay, đồng thời bắt được tay của cả hai tên.
“Rắc rắc!”
Hai tiếng xương gãy vang lên, sau đó năm ngón tay của hai tên kia buông ra, mã tấu trong tay rơi xuống đất.
Trần Đức thản nhiên đỡ lấy, hai con dao nằm trong lòng bàn tay anh.
“Thiên Tuyết, cầm lấy”.
Trần Đức đưa cho Hạ Thiên Tuyết một con dao, mình cầm một con, khoé miệng cong lên cười thật tươi đi về phía Phì Tứ.
“Mày… Mày định làm gì?”
Phì Tứ nhìn Trần Đức đang đi về phía mình, vẻ mặt hãi hùng sợ sệt.
Lúc này hắn ta mới hoàn toàn tỉnh táo.
Trần Đức có thể vào được phòng này nghĩa là hơn mười tên đàn em canh gác ở ngoài đã bị hạ gục!
Người này quả không đơn giản!
“Người anh em, có gì từ từ nói, nhiều bạn nhiều cơ hội mà, không cần phải chém tận giết tuyệt như thế”, Phì Tứ đứng dậy, buộc mình phải bình tĩnh, không được mất mặt trước đàn em.
“Xem ra anh cũng biết có gì từ từ nói”, Trần Đức đặt con dao trong tay lên bàn, ngồi xuống ghế sofa: “Hay là bảo người của anh ra ngoài trước đi, rồi chúng ta nói chuyện?”
“Được, được”.
Phì Tứ biết người trước mặt đã nói là làm, vì thế không định phản kháng: “Hai cậu ra ngoài trước đi, nhớ không được thông báo cho bất luận kẻ nào”.
“Vâng, đại ca”.
Ba tên đàn em mở cửa vội vã bước ra, vừa ra bọn họ đã chết lặng.
Chỉ thấy trên lối đi người nằm la liệt dưới đất.
Hơn chục tên đàn em Phì Tứ đưa tới đã bị đánh ngất, nằm ngổn ngang trên đất như xác chết, ai cũng bị đánh mặt mũi sưng vù, không còn hình người.
Cả ba nhìn nhau, bất giác rùng mình.
Xem ra kết cục của họ tốt hơn nhiều…
Trong phòng Tuý Sinh Mộng Tử.
Phì Tứ rất thông minh, thấy Trần Đức đã bỏ dao xuống liền biết anh sẽ không làm khó mình, vì thế đích thân rót rượu cho anh: “Người anh em, không biết tôi nên gọi cậu là gì?”
“Trần Bát Hoang”, Trần Đức hờ hững đáp.
“Được, Bát Hoang à, chuyện hôm nay là tôi sai, Phì Tứ tôi nhận sai, đồng thời tôi cũng là người tôn trọng anh hùng, biết phân biệt hảo hán”.
“Chúng ta cạn ly rượu này, chuyện hôm nay kết thúc ở đây, sau này cậu đi theo tôi được không? Tôi đảm bảo tương lai của cậu sẽ rộng mở!”
Phì Tứ nói đều là sự thật, so với phụ nữ, hắn ta thích có thêm cánh tay đắc lực hơn, kỹ năng tốt như Trần Đức, nếu đi theo hắn ta chắc chắn tương lai sẽ tiếng tăm vang xa.
“Đi theo anh, anh nghĩ anh có tư cách sao?”, Trần Đức lạnh lùng nhìn hắn ta, tên này thật sự coi anh là côn đồ cắc ké đấy à?
“Hờ hờ…”, Phì Tứ cười ngượng: “Không biết cậu Bát Hoang đây có lai lịch thế nào?”
“Tôi không có lai lịch gì, chỉ muốn nói với anh là sau này đừng có ý đồ với quán bar Thiên Tuyết nữa, đồng thời dạy cho anh một bài học”, Trần Đức nhẹ giọng nói.
Anh không đối xử tàn nhẫn với Phì Tứ chủ yếu là vì anh không thể lúc nào cũng ở đây canh chừng bảo vệ quán bar Thiên Tuyết, mà Phì Tứ lại là người phụ trách thế giới ngầm của Thiên Hương Kiều.
Nếu đối phương chó cùng rứt giậu, anh cũng không thể đề phòng kịp.
Chương 24: Thân thiết tựa anh em
Thế nên anh định dùng cách khác.
“Dạy dỗ?”, Phì Tứ vô thức lùi về sau hai bước: “Người anh em Bát Hoang, không cần phải vậy chứ, tôi đảm bảo sau này sẽ không gây rắc rối cho Thiên Tuyết nữa, lấy danh dự ra đảm bảo”.
“Phì Tứ, tôi có thể thấy được anh là người thông minh từ hành động vừa rồi. Hơn nữa anh còn rất nhanh nhạy, bước ra khỏi cánh cửa này, lời anh nói có uy tín hay không thì chắc chỉ anh biết thôi”.
Phì Tứ sửng sốt.
Xem ra người trẻ tuổi bây giờ không dễ lừa gạt.
Quả thật…
Giang hồ hiện giờ đã không còn là giang hồ khi trước nữa, mấy người bọn họ không phải không chú trọng quy tắc và nghĩa khí.
Nhưng còn phải xem tình huống và người.
Nếu Phì Tứ bước ra khỏi cánh cửa này, Trần Đức không trở thành đàn em của hắn ta thì… Thật xin lỗi, hắn ta sẽ báo thù!
Hắn ta sẽ báo thù cho đến khi Hạ Thiên Tuyết không thể tự lo cho cuộc sống của mình, đến khi quán bar Thiên Tuyết đóng cửa mới thôi, nếu không thì sau này Phì Tứ hắn ta còn lăn lộn ở cầu Thiên Hương thế nào được?
“Không biết người anh em Bát Hoang muốn giải quyết thế nào?”, Phì Tứ hỏi.
“Tôi không muốn thế nào cả, chỉ muốn giúp anh chụp một tấm hình kỷ niệm thôi”.
Trần Đức đảo mắt nhìn Phì Tứ từ trên xuống: “Tứ gia là người thông minh, chắc hẳn anh biết tôi muốn chụp ảnh gì nhỉ”.
Phì Tứ vô thức giật mình: “Người anh em Bát Hoang, không cần phải thế chứ?”
“Tôi nghĩ rất cần thiết!”, Trần Đức nói: “Thiên Tuyết, cô bảo người lấy máy ảnh đến cho tôi, chính tôi sẽ đích thân chụp”.
“Được”.
Hạ Thiên Tuyết khẽ cười, có Trần Đức ở đây nên cô ấy không hề sợ, rất có cảm giác an toàn. Cô ấy vừa bước ra khỏi phòng VIP không lâu sau là đã bảo người đưa một máy ảnh kỹ thuật số đến.
“Tứ gia, còn không cởi nữa à, anh đang đợi gì thế?”, Trần Đức hỏi: “Muốn tôi giúp anh sao?”
“Không… không cần!”, Phì Tứ hoảng hốt không thôi nhưng không dám cãi lại, hắn ta đã nhìn thấy bản lĩnh của Trần Đức, một đánh một thì hắn ta không thể nào là đối thủ của anh.
Không còn cách nào khác, hắn ta cởi quần áo trên người mình ra, cuối cùng chỉ còn lại một chiếc quần cộc.
“Người anh em Bát Hoang, như thế được rồi chứ”.
“Cởi luôn quần cộc đi!”, Trần Đức không cảm xúc nói.
Phì Tứ chỉ đành chậm rãi cởi nốt mảnh vải che thân cuối cùng ra, tự ôm lấy cơ thể đứng vào một góc.
“Đây mới đúng này! Mẹ kiếp, có tí hi như thế mà còn không biết ngại học người ta ra ngoài ghẹo gái à”, Trần Đức mở máy ảnh, bấm tách tách chụp liên tiếp mấy tấm.
Đèn flag liên tục lóe sáng, Phì Tứ sắp khóc đến nơi luôn rồi.
Lớn như này rồi nhưng hắn ta chưa bao giờ bị bắt nạt như thế cả.
Trước đó đều là hắn ta chụp người khác, bây giờ chuyện này lại rơi trúng đầu hắn ta.
Phì Tứ ơi là Phì Tứ, mẹ kiếp, mày rảnh rỗi sinh nông nổi tự dưng đến quán bar Thiên Tuyết chòng ghẹo Hạ Thiên Tuyết làm gì chứ!
Phì Tứ nổi giận nhưng chỉ đành đè nén trong lòng.
Mười phút trôi qua, Trần Đức đã chụp hơn một trăm tấm, ba trăm sáu mươi góc, không góc chết, đủ các kiểu tư thế.
Cuối cùng mới hài lòng dừng lại: “Phì Tứ, vất vả cho anh rồi”.
“Không vất vả!”, Phì Tứ nào dám nói nhiều thêm nửa lời.
“Không vất vả thế thì chụp thêm một trăm tấm nữa nhé?”
“Người anh em Bát…”, Phì Tứ sắp khóc luôn rồi, uất ức nhìn anh.
“Đùa anh thôi, nhiều thế này cũng đủ rồi!”, Trần Đức xoay máy ảnh lại, đưa từng tấm ảnh cho Phì Tứ xem, sau đó lưu ảnh vào mười mấy hộp thư dưới ánh nhìn chăm chú của Phì Tứ.
“Yên tâm đi, mấy email này đều là của tôi, chỉ cần sau này anh đừng đến gây chuyện nữa thì mấy tấm ảnh này sẽ là bí mật bị chôn vùi vĩnh cửu”, Trần Đức đưa máy ảnh cho Phì Tứ: “Hay là anh cũng giữ lại một phần để làm kỷ niệm?”
Phì Tứ lắc đầu: “Người anh em Bát Hoang, giờ xem như cho qua chuyện này nhỉ?”
“Ừ, con người tôi nói gì thì là đó, chú trọng nhất là nghĩa khí”, Trần Đức cầm bia trên bàn lên nốc cạn: “Qua rồi thì cho nó qua đi”.
Phì Tứ vội vàng mặc lại quần áo, giờ quyền chủ động nằm trong tay Trần Đức, một khi ảnh bị lộ ra ngoài, đại ca cầu Thiên Hương này là hắn ta cũng đến “công chuyện” luôn, bên trên chắc chắn sẽ đổi người.
“Anh Bát Hoang, sau này chúng ta là anh em, ai bắt nạt anh và Thiên Tuyết đều là kẻ thù của Phì Tứ tôi”, Phì Tứ cầm ly rượu của mình lên uống cạn.
“Anh em tốt!”, Trần Đức cười nói: “Nào, chúng ta uống rượu”.
Trần Đức gọi một cú điện thoại bảo Hạ Thiên Tuyết cho người bên ngoài giải tán rồi gọi mấy người đẹp vào rót rượu, hai người thân thiết như anh em cùng giơ cốc lên uống rượu.
Tất nhiên, sâu trong thâm tâm, chẳng ai xem ai là anh em cả, Trần Đức chỉ muốn nhận một đàn em để Hạ Thiên Tuyết không phải bị quấy nhiễu nữa, còn Phì Tứ thì muốn nịnh bợ Trần Đức.
Ngoài việc lo lắng ảnh chụp sẽ bị lộ thì còn một nguyên nhân nữa.
Phì Tứ có thể đi đến vị trí ngày hôm nay dĩ nhiên cũng có bản lĩnh hơn người.
Hắn ta nhận ra người trẻ tuổi tự xưng là Trần Bát Hoang trước mặt này không đơn giản, tên này có vẻ hiểu rất rõ những chuyện của giang hồ.
Huống gì còn có một thân bản lĩnh cực lợi hại thế này.
Tửu lượng của Phì Tứ cực kỳ tốt, nhưng so với Trần Đức thì khác nào gặp sư phụ đâu, đến khi hắn ta uống say bí tỉ, Trần Đức vẫn tỉnh táo như cũ.
Làm như thứ anh uống không phải rượu mà là nước vậy.
“Người anh em, chúng ta cũng xem như không đánh không quen biết”, Trần Đức nhân lúc còn nóng mà nói: “Chẳng phải cầu Thiên Hương có một câu lạc bộ à? Tối nay tôi mời khách, gọi hết mấy anh em vừa nãy tôi gọi đến chơi, bồi thường cho họ”.
“Ôi, người anh em Bát Hoang, sao có thể để anh tiêu tiền như thế được?”, Phì Tứ say bí tỉ nói, trò chuyện hồi lâu, hắn ta cũng nhận ra con người Trần Đức khá tốt, sự phòng bị cũng càng ngày giảm dần.
“Sao có thể gọi là tiêu phí được, ngàn vàng cũng khó mua được sự vui vẻ của tôi, nhất định phải đi”.
“Được được, để tôi gọi mấy anh em đến”.
Phì Tứ vui vẻ đồng ý lời mời nhiệt tình của Trần Đức, càng thưởng thức người này. Một đám người lái xe thẳng đến câu lạc bộ.
Phì Tứ là người chịu chơi ở con phố này, dĩ nhiên hắn ta cũng quen với ông chủ câu lạc bộ. Ông chủ câu lạc bộ đích thân ra đón, còn chọn ra một nhóm người đẹp nhất.
“Vị này là Tứ gia và anh em của Tứ gia, tối nay các cô phải phục vụ cho thật tốt!”, ông chủ dặn dò các cô.
“Vâng!”
Các cô dẫn các anh em của Phì Tứ õng ẹo đi vào những phòng mát xa khác nhau.
Chương 25: Hoang gia, sao lại ở đây?
Phì Tứ ôm một người đẹp nhất, thấy Trần Bát Hoang không chọn ai hỏi: “Người anh em Bát Hoang, anh không chơi chút sao?”
“Tôi không được, anh hiểu đó”, Trần Đức cười nói.
Phì Tứ hiểu ra ngay, anh ta không quên những lời bà chủ quán bar Thiên Tuyết đã nói, say bí tỉ nói: “Vẫn là anh Bát Hoang may mắn, có cô nàng mọng nước thế còn chơi mấy cái này làm gì. Vậy được, tôi không làm lỡ thời gian của anh nữa, cái câu gì đó… một khắc đáng giá ngàn vàng, anh Bát Hoang mau về đi”.
“Được rồi người anh em, chúc anh chơi vui vẻ!”
“Tạm biệt anh Bát Hoang”.
Mắt tiễn Phì Tứ rời đi, Trần Đức trả tiền rồi rời khỏi câu lạc bộ.
Bước ra khỏi cửa câu lạc bộ, anh lạnh lùng hừ một tiếng, sau đó lấy điện thoại ra gọi đến một số.
Màn hình điện thoại hiển thị ba chữ Hình Tông Đài.
Không lâu sau, điện thoại được kết nối, một người đàn ông trung niên vui mừng nói: “Hoang gia, cuối cùng cậu cũng gọi cho tôi”.
“Ông Hình, chẳng phải đang có việc tìm ông đây sao?”, Trần Đức nói.
“Hoang gia có việc gì cứ dặn dò, bây giờ tôi đang ở Tân Thành!”, Hình Tông Đài là một người cực kỳ giữ chữ “tín”, ông vẫn luôn nhớ lời trăn trối trước khi thủ trưởng cũ lâm chung là muốn ông chăm sóc, quan tâm đến Trần Đức, giúp đỡ anh!
Thế nên Trần Đức bị giam, ông đã làm giám ngục trưởng ở đó, Trần Đức ra tù, ông lập tức tìm cách điều chức đến Tân Thành.
Ông đã đợi cuộc gọi này ba tháng rồi.
Ông biết, ngay khoảnh khắc cuộc gọi này vang lên, chiến thần trước kia sẽ không còn im lặng nữa.
“Ở Tân Thành thì tốt quá rồi! Tôi gọi đến là để tố cáo một khu mại dâm với ông. Ông biết cầu Thiên Hương chứ? Có một câu lạc bộ giải trí, bên trong có một người tên là Phì Tứ…”
Trần Đức chậm rãi báo lại chuyện phòng của Phì Tứ và anh em của hắn.
“Cậu yên tâm, tôi lập tức cho người tới tóm đám này!”, Hình Tông Đài đáp. Mặc dù ông không hiểu tại sao Hoang gia lại vô cớ tố cáo người khác nhưng chỉ cần là yêu cầu của Hoang gia, ông sẽ lập tức làm theo.
“Ok, tôi đợi ông!”, Trần Đức cúp máy, đứng bên đường nhấp từng hớp rượu.
Anh mời Phì Tứ chơi tất nhiên là thật lòng thật ý, nhưng tố cáo bọn hắn lại càng thật lòng hơn.
Người ta thường nói: Ơn nghĩa và uy nghiêm phải đi đôi với nhau.
Uy nghiêm thì anh đã dùng, tiếp theo chính là ân nghĩa.
Nghĩ đi nghĩ lại, hiện giờ có thể có ơn nghĩa nào thích hợp hơn việc mời họ chơi xong thì cho ăn cơm tù, sau đó mới từ từ cứu ra cho họ tự do nữa?
Phì Tứ cũng xem như không bị thiệt, ít nhất vẫn có thể chơi một cách sung sướng, mà anh chỉ có thể ngồi bên đường hứng gió để tố cáo anh ta, Trần Đức không có một chút gánh nặng tâm lý nào cả.
Trần Đức cúp máy chưa được ba phút thì trên con phố của cầu Thiên Hương đã có bảy tám chiếc xe công vụ, đích đến của mấy chiếc xe này rất rõ ràng, chính là câu lạc bộ Thiên Hương.
Sau khi dừng lại trước cổng, một nhóm cảnh sát mặc đồng phục bước vào trong.
Trong câu lạc bộ, Phì Tứ vừa cởi quần, cửa phòng đã bị đạp từ bên ngoài vào, người đến xông vào rút thẻ ra.
“Kiểm tra theo lệ, đi theo tôi”.
“Đệch…”
Phì Tứ hoảng sợ, còn chưa kịp kéo quần cộc lên là cả phục vụ ở đó cũng bị dẫn ra ngoài.
Bên ngoài, các anh em của anh ta đều ngồi xổm ôm bên đường.
Mười mấy cảnh sát đứng thẳng, tinh thần tràn đầy đến tuần tra, theo dõi họ.
“Đến nhanh thế…”
Đứng bên đường, Trần Đức cảm thấy hơi kinh ngạc. Anh cứ nghĩ nhanh cỡ nào cũng phải mất mười mấy phút hay nửa tiếng gì đó, ai ngờ chưa đầy ba phút như này…
Đám người Phì Tứ còn chưa bắt đầu làm đâu nhỉ?
Thế này thì thảm quá.
Trần Đức cảm thấy đáng tiếc cho Phì Tứ, thành ra thế này thì e là đám người đó sẽ có chút trở ngại tâm lý nhỉ?
“Có trách thì trách người bên Hình Tông Đài đến nhanh quá, chứ đừng trách tôi”, Trần Đức nói.
Không lâu sau Hình Tông Đài gọi điện đến nói cho Trần Đức biết đã giải quyết ổn thỏa, nhưng ông không đến mà nhờ người bên phân cục tên là Mạc Hành Viễn đến xử lý. Ông đã đánh tiếng trước với trưởng cục, có gửi ảnh của Trần Đức sang, mọi chuyện đều làm đúng theo dặn dò của Trần Đức.
“Tốt”.
Cúp điện thoại, Trần Đức chạy thẳng đến câu lạc bộ giả vờ mình hoang mang cực độ, ông chủ đang sốt ruột gọi điện khắp nơi để tìm quan hệ nhằm xin cảnh sát trưởng thả người, còn nhét phong bì cho người ta.
“Ông Lục, bớt làm mấy trò này đi”, Mạc Hành Viễn đẩy ông chủ câu lạc bộ ra: “Tôi phải dẫn mấy người này về”.
Ông chủ Lục ngơ ngác, trước đây đều ăn ý “hợp tác” lắm mà, sao bây giờ lại từ chối như thế?
Mạc Hành Viễn cũng cảm thấy bất lực, không còn cách nào khác, lần này là cấp trên đích thân điểm danh gọi đến nên tất nhiên họ không dám thả người dễ dàng như thế, nếu không hễ cấp trên truy cứu thì vị trí cảnh sát trưởng này cũng không giữ được.
Ông chủ Lục lo lắng xoay bên này quay bên kia, không còn cách nào khác.
Phì Tứ đã tỉnh rượu, vẻ mặt cực kỳ tuyệt vọng.
Mẹ kiếp, hôm nay là ngày xui của anh ta, kỵ đụng vào phụ nữ à? Hễ đụng vào phụ nữ là xảy ra chuyện!
Nếu chuyện này mà truyền đến tai người khác, chẳng phải anh ta sẽ bị thúi mũi à?
Tên Mạc Hành Viễn này cũng thật là, nửa đêm nửa hôm mà không lo ngủ đi, còn ra ngoài tuần tra cái gì không biết.
Phì Tứ thật sự muốn tìm cái lỗ chui xuống, mặt mũi hôm nay đều mất sạch rồi.
“Xảy ra chuyện gì thế?”
Lúc này Trần Đức vội vã chạy từ ngoài câu lạc bộ vào.
Phì Tứ đứng đằng xa liên tục phát ra âm thanh kỳ lạ tỏ ý Trần Đức nhanh đi chỗ khác đi.
Trần Đức đưa mắt ra hiệu cho hắn ta bảo đừng hoảng sợ.
“Ôi, đây chẳng phải là cảnh sát trưởng Mạc - Mạc Hành Viễn đó sao? Cơn gió nào thổi anh đến thế?”, Hình Tông Đài đã nói cho Trần Đức biết về thân phận của người này, làm bộ hai người quen nhau bước đến chào hỏi.
Mạc Hành Viễn cũng là người thông minh, nhận ra Trần Đức, lập tức bước đến nói: “Hoang gia, sao hôm nay lại ở đây thế?”
Vừa nói người này vừa rút điếu thuốc ra rồi châm lửa cho Trần Bát Hoang.
Ông chủ Lục, Phì Tứ và mấy người ngồi xổm bên cạnh nhìn mà há hốc mồm.
Má ơi, tình huống gì đây?