Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cảnh Hàn là dùng trường kiếm, đa phần người trong danh gia vọng tộc thiên hướng về kiếm nhiều hơn là những vũ khí khác, vì trong suy nghĩ của bọn nó, kiếm là đại biểu cao quý.
Cảnh Hàn bùng phát cảnh giới Thất Đẳng Đỉnh Phong không một chút tổn hại, Nhị Thiên Tướng bị lực lượng đẩy lùi về sau, thân hình phải lùi mười bước, mới có thể đứng vững vàng.
“Xem ra là Cảnh Hàn gia chủ giấu diếm quá sâu một chút, người ta cứ cho rằng Cảnh Thiện là đệ nhất cao thủ Cảnh gia, không nghĩ tới người thực tế nên là đệ nhất cao thủ nên là Cảnh gia chủ” Nhị Thiên Tướng nghiêm túc nói.
“Lão cáo già này bên ngoài để là Lục Đẳng Chi, không ngờ tới lại là Thất Đẳng Chi Hậu Kỳ, kém một chút đột phá Bát Đẳng, xem xét tuổi thọ, hắn ta trẻ tuổi hơn Dịch Vô rất nhiều, nếu để thêm vài năm, Dịch gia chắc chắn sẽ bị Cảnh gia thâu tóm” Người bên ngoài thuộc các gia tộc khác suy nghĩ, nghĩ mà sợ hãi, nếu không có biến cố này xảy ra, chỉ sợ không bao lâu nữa, Dịch gia sẽ về tay Cảnh gia, Cảnh gia vì vậy mà lớn mạnh đến mức không một gia tộc nào trong thành Tương Đông đỡ được.
Cảnh Hàn cảnh giới không che giấu nữa là vì trong tâm trí nó không còn mưu mô kế hiểm gì nữa, tất cả những gì nó gầy công xây dựng, từ đại phu nhân bắt đầu, đã bị một tay Trịnh Đông Lân phá hỏng, kế hoạch mười mấy năm cứ thế không còn, ngọn lửa phẫn nộ bùng cháy thiêu đốt trí khôn.
“Chết đi” Cảnh Hàn trường kiếm một lần nữa thừa thế xông lên, kiếm bị chân khí trong suốt bao phủ, lực lượng áp súc bên trong một kiếm này còn mạnh hơn một kiếm trước, nếu không có gì bất ngờ Nhị Thiên Tướng sẽ lãnh thất bại.
Một kiếm này là cất chứa mười mấy năm phẫn nộ, chứa thêm nỗi mất nhi nữ, cộng thêm tu vi cao hơn Nhị Thiên Tướng hai bậc nhỏ, Nhị Thiên Tướng làm sao có thể đón đỡ được.
Nhị Thiên Tướng khó khăn xoay sở, muốn làm liều với Cảnh Hàn, chân khí áp súc tới cực hạn, một kích tất sát, chợt thấy sau lưng bị vỗ một cái, quay đầu liền thấy Trịnh Đông Lân mở miệng.
“Ngươi làm được tới đây là rất tốt, để cho Lý Tín hắn tới” Trịnh Đông Lân nói, biết là Nhị Thiên Tướng lần này đá phải thiết bản, cho dù có thắng được Cảnh Hàn cũng chỉ là thắng địch một ngàn tổn thất tám trăm, thay vì vậy để cho Lý Tín làm nóng tay chân, nhìn xem Lý Tín, khuôn mặt nó còn háo hức không chờ đợi được.
“Vâng, đại nhân” Nhị Thiên Tướng không cam lòng lui ra, cũng không trách nó được, Cảnh Hàn không phải một tên quần là áo lụa, để có thể trở thành gia chủ một danh gia vọng tộc, nó bắt buộc phải từng bước đi lên, rất là không dễ dàng, muốn trở thành nhất gia chi chủ, không phải bất cứ một con a miêu a cẩu đều có thể trở thành.
Lý Tín nhảy xuống ngựa, bỗng chốc cơ thể nó bằng mắt thường có thể thấy biến to ra, bắp chân bắp tay kéo dài, khói trắng từ cơ thể bốc lên, phút chốc nó đã biến thành một tên cự nhân khủng lồ, Lý Tín nắm đấm là thuần túy nhất lực lượng, không có một tí pha tạp chân khí, mà thực tế thì người sơn tộc trong cơ thể cũng không thể tồn tại chân khí được.
Nhưng thiên đạo luôn luôn bù đắp cho các chủng tộc cân bằng nhau, ngươi không có cái này, ngươi sẽ được đền bù bằng cái khác, do vậy, nếu chỉ xét riêng về lực lượng cơ bắp, Lý Tín là gấp ba lần Trịnh Đông Lân.
Cảnh Hàn thấy Lý Tín từ một tên tiểu tử biến thành cự nhân cao bốn thước, trong mắt không có một chút nào là bối rối, trường kiếm rút lại, đâm ra, tinh chuẩn nhắm vào cổ Lý Tín.
Người bộ phận cơ thể cứng nhất là răng, yếu nhất đương nhiên là những nơi không có màng xương bảo vệ, trong đó không thoát khỏi cổ, Lý Tín cho dù thân thể có cứng rắn tới thế nào, Cảnh Hàn không tin rằng cổ nó chịu được một kích toàn lực.
Lý Tín nào dễ dàng cho Cảnh Hàn đắc thủ, thân thể to như quả núi nhỏ, di động với tốc độ nhanh lẹ, không phù hợp với tiêu chuẩn bình thường, bình thường, cơ thể lớn đi cùng với sự kém linh hoạt, đó là điều ai cũng sẽ biết, nhất là một gia chủ như Cảnh Hàn.
Nhưng Dã Man Vương thân thể nếu là trì độn, chẳng phải cứ thế để cho đám người khác lợi dụng giết chết, còn nói gì tới một đời oanh liệt Dã Man Vương, Dã Man Chiến Pháp chính là tinh hoa nhất trong công pháp luyện thể, không những tăng cường lực lượng nhục thể, chính là tốc độ cũng tăng theo.
So với lúc còn trong chiến trường, Lý Tín lúc này Dã Man Chiến Pháp đã mạnh hơn rất nhiều, tốc độ phải nói bỏ xa một đoạn so với lúc trước, Cảnh Hàn không nghĩ tới nó di chuyển nhanh nhẹn như vậy, mắt co rụt, đưa trường kiếm đón đỡ.
Lý Tín nhe răng, hai nắm đấm một to một nhỏ dã man đập tới, trường kiếm được rèn từ chất liệu quý hiếm, vang lên âm thanh ‘răng rắc’, Cảnh Hàn biến sắc, lực đạo to lớn không thuộc về một con người có thể có đè xuống nó, trường kiếm gãy nát, cánh tay không dừng lại tiến tới, dư lực một kích xuyên qua người Cảnh Hàn.
Cảnh Hàn thân thể cong một vòng vặn vẹo, như một món đồ chơi hư hỏng, bay ngược về phía sau, trên người nó không biết là gãy đi bao nhiêu cái xương, Lý Tín đi tới nắm cổ Cảnh Hàn treo giữa không trung, khuôn mặt đen xì to lớn nhe răng.
“Giết tốt” Nhị Thiên Tướng từ tận đáy lòng nói, chỉ thấy Lý Tín tay to nắn chặt, cổ Cảnh Hàn từ to ngang một cái bắp tay, phút chốc biến thành một đường chỉ nhỏ, bên trong xương cốt vỡ vụn.
“Trong chúng ta, tên Lý Tín kia nhất là dã man, các ngươi về sau có chọc ai thì chọc, nhưng đừng bao giờ quên rằng, không được chọc nhất vẫn là hắn, trên chiến trường biết bao nhiêu nhân mạng hóa thành đống thịt nhầy nhụa cũng là do hắn” Trình Tú căn dặn.
“Vâng thưa đại nhân, chúng tiểu nhân khắc cốt ghi tâm” Hai ngàn kỵ binh vẻ mặt còn khiếp sợ, khắc cốt ghi tâm nói, trước giờ giết người có nhiều, nhưng giết bằng phương thức máu tanh như Lý Tín thì hiếm thấy rồi.
“Giết tận người Cảnh gia” Nhị Thiên Tướng ra lệnh, người Cảnh gia mất đi Cảnh Thiện, Cảnh Hàn chẳng khác nào gà nằm trên thớt, hai ngàn kỵ binh như hai ngàn đồ tể ồ ạt chém giết.
“Cảnh gia bị diệt” Người trong thành Tương Đông dụi mắt, trong một ngày, hai danh gia vọng tộc uy vọng nhất nhì thành Tương Đông bốc hơi khỏi nhân gian, đơn giản một cách không thể tưởng tượng, không có bất kỳ ai ngăn cản bước tiến bọn nó, Vân Loan Ti nói một lời liền bỏ mặc bọn người Trịnh Đông Lân đồ sát, bọn nó bỗng nhận thức được một điều, trong thế giới này, ai nắm đấm lớn, người đó chính là có quyền, như đại phu nhân muốn làm gì chính là tùy tiện làm, chính là vì bà ta có được Dịch gia, Cảnh gia ủng hộ, Trịnh Đông Lân thoải mái giết người, chính là vì nó có thực lực.
Cảnh gia biến thành một đám hỗn loạn, người bên trong Cảnh gia ngoại trừ người phàm, tất cả võ giả đều không thoát khỏi cái chết, xác Cảnh Hàn bị vứt lại trong đám phế tích, xác đại phu nhân thì bị treo trên tường thành, làm cái răn đe dân chúng, mỗi khi muốn làm một việc xấu nào đó, hãy chờ trừng phạt tiến tới.
“Nghiêm trọng cảnh báo con cháu trong gia tộc, ai có tiền sử không tốt nhận trừng phạt, nếu không sẽ trở thành một Cảnh gia thứ hai” Các gia chủ trong thành Tương Đông nhận được tin tức, sau khi khiếp sợ chính là ngay lập tức ra lệnh.
Hành động đám người Trịnh Đông Lân đem tới, không ngờ mang lại một làn gió mới cho thành Tương Đông, một đám ác bá ỷ vào thế lớn hiếp người, bỗng ngoan ngoãn đến lạ thường.
“Cung tiễn đại nhân” Đám người vốn là người có gia đình nhỏ trong thành Tương Đông, không có bất cứ một quyền lực nào trong tay, thường xuyên bị các gia tộc lớn ức hiếp, cảm kích cung tiễn đám người Trịnh Đông Lân rời khỏi thành.
“Mẫu thân, ta muốn trở thành như đại nhân bọn họ” Một đứa trẻ mặc đồ cũ nói, gia đình nó chính là hay bị gia tộc lớn ức hiếp.
“Cố gắng học tập, rồi ngươi sẽ trở thành như đại nhân bọn họ” Phụ thân nó yêu thương vỗ đầu nó mỉm cười.
“Ân, ta sẽ cố gắng hết sức” Đứa trẻ gật đầu nắm tay.
“Tiểu tử, ngươi muốn được như các đại ca ca của ta, không phải chỉ nói miệng nói là được” Chợt nghe một tiếng quen thuộc, chính là Tiểu Như, nó lúc này chống tay bá khí nói, Tân bà bà kề bên cười hiền hậu.
“Ngươi là ai ?” Đứa trẻ khó chịu nói.
“Ta đương nhiên là muội muội của đại ca ta” Tiểu Như thấy nó ngu ngốc, liền cao giọng dạy bảo.
“Lợi hại như vậy” Đứa trẻ ngưỡng mộ nói, biểu hiện của nó làm cho Tiểu Như hài lòng.
“Ngươi ta đảm bảo rồi, ta nhận ngươi làm tiểu đệ” Tiểu Như giở giọng đại tỷ, Tân bà bà gõ đầu nó, Tiểu Như kêu đau.
Sau khi trả thù cho nhị phu nhân, mẫu thân Tiểu Như, đám người Trịnh Đông Lân quyết định trở về làng, Tiểu Như và Tân bà bà sẽ tiếp tục ở lại thành Tương Đông, dù sao nơi đây, hai người bọn họ đã rất quen thuộc, có của cải Cảnh gia, Dịch gia, Trịnh Đông Lân để lại, thân gia của Tân bà bà thoáng cái trở nên giàu có nhất thành Tương Đông, cuộc sống sau này sẽ không còn phải lo nghĩ nhiều.
“Cám ơn ngươi, Tiểu Lân” Tân bà bà khóe mắt đầy nếp nhăn rung động.
“Đại ca ca, đi mạnh giỏi” Tiểu Như vung cánh tay hô to, Trịnh Đông Lân cưỡi Thanh Ngưu đi phía trước, mỉm cười quay đầu, vung tay trở lại, đứa trẻ mũi tò te nước mũi sùng bái nhìn Tiểu Như.
…..
Ra khỏi thành Tương Đông, đi được một nửa đường.
“Làm sao bọn họ tụ tập đông nghẹt như vậy ?” Trình Tú kinh ngạc nhìn người dân ở đây không hiểu vì sao chen nhau chật cứng, tụ tập một chỗ như vậy.
“Vị tiểu huynh đệ này, cho hỏi có chuyện gì ?” Một kỵ binh thấy làm lạ, nắm lại một tên thiếu niên dò hỏi.
“Là đại cổ thụ, thần linh xuất hiện ban phước cho đại cổ thụ” Thiếu niên thấy người nắm nó bộ dáng uy nghiêm, toàn thân mặc giáp bạc, không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, thành khẩn nói.