Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
- ---
" Em ăn đi...."
Mộng Lâm tuy rất đói nhưng lưỡng lự vô cùng. Cô không động đậy ngồi nhìn thức ăn ngon đang bày ra trước mắt. Cô lại đặt câu hỏi một lần nữa:
" Không có độc chứ..."
Đàm Vũ cau mày khi nghe câu này nhiều lần.
" Sao em cứ hỏi mãi câu đó thế, anh sẽ không bao giờ hạ độc em, anh sẽ ăn trước cho em thấy.. Em bị sao vậy Đàm Thanh..."
- " À À....!!! Umm... Do em từng bị trúng độc trong thức ăn nên em cẩn thận tí thôi..."
- " Trúng độc...!! Bạch gia hạ độc em hả... bọn họ lấy em thử thuốc ư..."
- " Không phải như anh nghĩ... có người hạ độc Phương Vỹ.... em lỡ ăn thức ăn của anh ấy..."
- " Phương Vỹ... ý em là Bạch thiếu gia Bạch Gia..."
- " Umm... thức ăn ngon quá, em đói quá rồi, em ăn hết đây..."
- ---Sao màn đối thoại vừa rồi Đàm Vũ không thể không kinh ngạc khi nghe từ miệng cô lại thốt lên hai từ " Phương Vỹ " một cách ngọt ngào, tự nhiên vô cùng.Hoàn toàn không giống bị giam giữ làm chuột bạch thí nghiệm...Hắn nhìn Mộng Lâm đang ăn ngon lành, lâu ngày không gặp cô ấy lại tham ăn đến vậy, không lẽ ở Bạch gia cô ấy bị bỏ đói ư.
Nhiều suy nghĩ thoáng qua, nhưng hắn điều bác bỏ cả. Vậy cuối cùng là như thế nào, sao cô có vẻ như quên mất hắn rồi.
- ---
Một nơi thì đang ăn ngon lành vì đói, một nơi thì không muốn ăn gì, đang điên người khi ai kia dám tắt máy ngang.Hắn vò nát quyển sách trong tay rồi ném bay ra cửa sổ một cách đầy tức giận. Phương Vỹ đứng lên khóa cánh cửa sổ lại không thèm nhìn ra ngoài nữa.Cô có về thì đứng ngoài đó tự kiểm điểm đi, họa may năng nỉ hắn, thì hắn mới cho vào.
- --
Ở một chỗ khác nơi đại sảnh uy nga tráng lệ, cả ba người ở Bạch Gia bàn công việc.
" Cậu chủ cứ thế thì không tốt, tôi sợ cậu ấy manh động đi tìm Mộng Lâm, nếu để bên phe kia biết được vì một cô gái mà thiếu gia nhà ta không ngại nguy hiểm thì nguy to..."
Nhất Vương vừa nói xong thì Nhị Vương thêm vào:
" Tôi có cách rồi, dù gì cũng chỉ là phụ nữ thôi mà, chúng ta tìm một cô gái có gương mặt gần giống với Mộng Lâm đem đến cho thiếu gia là được..."
- -
Nhị Vương vừa dứt lời cả ba người có mặt ở đó đều trầm ngâm suy nghĩ.Bạch Vương cuối cùng mới lên tiếng:
" Làm vậy liệu có ổn, tính của Phương Vỹ không thích người khác chen vào chuyện của nó.. Ta lo...."
- " Chỉ là phụ nữ, Lão đại quá lo rồi, tôi nghĩ chỉ còn cách này để xoa dịu cậu ấy thôi..."
Nhị Vương nói xong thì mọi người cũng miễn cưỡng gật đầu.
Kế sách này chắc là bất đắc dĩ, hi vọng có thể bình ổn tâm trạng của ai đó..Nhưng hình như mấy người sống không tình cảm thường không hiểu được tình cảm chân thành là gì.
Lần này họ mắc sai lầm hơi to. Không biết chuyện gì sẽ xảy ra đây...
- ---
" Tôi ăn no rồi, cám ơn bữa cơm của anh, tôi phải về nhà ngủ đây, tôi buồn ngủ rồi... Cáo từ.."
Cô ăn no nê xong chỉ nghĩ đến về chỗ Phương Vỹ lăn ra giường ngủ một giấc thôi...Cô thấy thế giới bên ngoài đúng là có mới lạ thật, nhưng hơi bị gian khổ, vừa đói, vừa mệt, giờ thì không thấy vui nữa. Cô muốn về sớm hơn.. Bên Phương Vỹ vẫn tốt hơn.
- --
" Em đi đâu thế chúng ta mới vừa gặp lại mà..."
- " Tôi phải về nhà rồi... "
- " Về nhà, ý em là..."
- " Ừm hửm...!!! Bạch Gia... anh không đi theo được đâu... tôi đi đây..."
Vừa nói xong cô nhanh chóng bỏ đi, để mặc ai kia không hiểu chuyện gì.Đàm Vũ vừa mới vui giờ lại kinh ngạc, nét mặt hắn buồn trông thấy rõ, xen lẫn sự giận dữ. Hắn muốn bắt cô lại hỏi rõ, tại sao cô đối xử như thế với hắn.
Nhưng chưa kịp hỏi cô, cô đã nhanh chóng biến mất trong tầm mắt của hắn.
" Thân thủ... thân thủ của em sao lại có thể nhanh hơn trước như thế... Họ đã làm gì em rồi Đàm Thanh..."
Đàm Vũ bất lực hét lớn lên khi cô biến mất trước mặt hắn.
- --
" Tôi về rồi đây... sao cửa lại bị khóa nhỉ..."
Cô thấy cửa sổ bị khóa vô cùng khó chịu, định dùng thiết bị liên hệ với hắn. Ngay lập tức cô nghe thấy âm thanh bên trong. Mộng Lâm sợ có sát thủ nên dùng thân thủ nguy trang đứng nép mình vào một phía theo dõi.Mộng Lâm vừa lén vén nhẹ màn cửa, cô kinh ngạc nhìn cảnh tượng bên trong, mắt cô bỗng đỏ hoe lên như muốn khóc...
Việc gì việc gì đang diễn ra bên trong. Cô gái nhỏ thích leo cửa sổ của chúng ta không nói một lời, dùng tốc lực nhanh nhất của cô ấy bỏ đi ngay lập tức..
- --
Bên trong có một người đàn ông đẹp trai, đang mặc chiếc áo sơ mi trắng, cởi bỏ một vài hàng nút. Lộ tí thân hình mạnh mẽ của hắn. Lần đầu hắn lại bị mất ngủ vì ai đó, hắn rất khó chịu, nên tiêm vào cho mình một ít thuốc an thần để dễ ngủ hơn.
Đầu đang xoay xoay hắn nhìn thấy bóng ai đó rất quen thuộc..Phương Vỹ liền tiến lại ôm lấy cô gái đó...
Vừa ôm cô ta vào lòng, hắn nhìn vào gương mặt cô ta, cô ấy nở nụ cười tươi với hắn... Phương Vỹ chớp mắt vài cái nói lẫm bẫm:
" Không phải... không phải cô ấy..."
Hắn liền đẩy mạnh cô gái kia ra. Cô ta bị đẩy mạnh bay ngay ra một khoảng, người gần như đau thấu trời.. Hắn đúng là không biết thương hoa tiếc ngọc gì hết mà..
" Cô là ai... ai cho cô vào đây... người đâu... "
Cô gái chưa kịp trả lời thì bị hắn quăng ra khỏi cửa một cách thật mạnh.. Như ném một thứ đồ vật mà thôi. Trong mắt hắn ngoài Mộng Lâm thì phụ nữ khác chẳng khác gì mấy con chuột bạch đầy vô vị.
" Là ai..."
Hắn tức giận hỏi tên vệ sĩ...
Tên vệ sĩ xanh mặt nhém ngất xỉu.. run run chân trả lời:
" Dạ......!!! Là Nhị gia ạ..."
- " Nhị Vương...!!! "
Phương Vỹ hét to, khiến cả không gian xung quanh như băng tuyết phủ kín người. Lạnh đến tim gan đau thắt...Lần này xem xem Nhị Vương nào đó sẽ bị cho bay ra Thái Bình Dương ngắm cảnh trên đảo hoang nào đó rồi.