Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 100: Bị tráo?
Cho dù bên ngoài đang gà bay chó sủa thì Hạ Điềm vẫn ung dung thản nhiên ở nhà chăm con gái, không có việc gì quan trọng thì hiện tại cô sẽ không xuất hiện, lộ diện cũng tương đương với việc chủ động tìm ngược.
Trong lòng cô đã nguội lạnh, lúc này còn chưa tìm Lạc Thần gây phiền phức đã là may mắn, anh còn cố tình gọi điện thoại đến muốn nói chuyện. Nói cái gì được khi chính miệng anh muốn ly hôn, lại còn bắt ép cô làm chuyện cô không thích?
Đây căn bản không phải là yêu nữa rồi. Con người anh quá đáng sợ.
Hôm nay vừa lộ tin tức của cô và Lạc Thần, cô xem qua, lại không quá để ý. Bởi vì người bị ảnh hưởng không chỉ mình cô, mà còn có cả Lạc Thần, nên dù muốn hay không thì anh cũng phải xử lý tốt scandal này.
Đúng như cô nghĩ, Lạc Thần ra tay rất nhanh gọn, mở một buổi họp báo. Sau đó… làm ra một việc khiến cô không hiểu nổi.
Lạc Thần ngồi trước bao nhiêu máy quay và phóng viên, bình tĩnh giải thích:
“Vốn dĩ tôi không muốn công khai đời tư của mình, nhưng gần đây có vài tin tức không hay dẫn đến hình ảnh công ty bị ảnh hưởng, tôi không thể không ra mặt. Thứ nhất, Hạ Điềm đúng là vợ của tôi, mọi người không cần đoán già đoán non nữa.”
Anh công khai thừa nhận mối quan hệ của mình với một diễn viên nhỏ bé vừa đặt chân vào giới giải trí không lâu, thật sự khiến đám phóng viên choáng ngợp. Vị này, từ trước đến nay làm gì cũng rất im hơi lặng tiếng, không ngờ bây giờ lại tự mình khai báo!
Một phóng viên nữ không nhịn được mà đưa mic đến gần chỗ anh, hỏi:
“Vậy rốt cuộc Lạc Y Y có phải con gái của anh không?”
Câu hỏi đánh trúng trọng tâm của vấn đề, mọi người không chú ý đến, khi nghe câu này, Lạc Thần có chút cứng ngắc. Họ chỉ thấy anh mỉm cười mà đáp:
“Cô vừa gọi con bé là Lạc Y Y, vậy chắc hẳn thông tin của gia đình tôi đã bị người bí mật tung ra rồi phải không? Mọi người nói xem, con bé mang họ Lạc, vậy chẳng lẽ là con của người khác được sao?”
Mặc dù Hạ Điềm không trực tiếp xem video phỏng vấn, chỉ nhìn qua bài báo trên mạng trích dẫn lời anh, nhưng cô có thể tưởng tượng được cảm xúc của anh lúc đấy. Chắc hẳn là rất khó xử.
Kế tiếp, Lạc Thần kể rõ chuyện mình và Hạ Điềm tuy có hôn ước, nhưng tiến tới hôn nhân là do tình cảm thật sự, gia đình bọn họ vẫn đang êm ấm hạnh phúc, hy vọng mọi người đọc tin tức có chọn lọc một chút.
Anh cũng nói rõ, những trang mạng cố tình tung tin xúc phạm đến danh dự của cả hai đều sẽ bị khởi kiện.
Lạc Hoa chưa bao giờ gây ra động tĩnh to lớn như lúc này, cùng lúc tuyên bố kiện toàn bộ những trang báo đưa tin sai sự thật, gây ảnh hưởng đến anh và Hạ Điềm.
Đọc được mấy lời của anh, ai ai cũng nghĩ anh đối xử với vợ con mình thật tốt, thật đáng để ghen tỵ. Nhưng Tô Ngữ và Hạ Điềm thì lại tức giận mắng:
“Thật là giả tạo.”
Mặc dù biết anh ta đang giúp Hạ Điềm xóa bớt scandal, nhưng nghe thật chối tai làm sao.
Hạ Điềm ngồi trong nhà vừa cùng Tô Ngữ làm bánh vừa mắng mỏ cái tên tra nam đó, đột nhiên bên ngoài có tiếng chuông cửa vang lên.
Địa chỉ gia đình của bọn họ cũng bị đào bới ra, dù chưa có người tới gây rối nhưng cứ cẩn thận thì vẫn hơn.
Tô Ngữ vội đi rửa hai tay dính đầy bột mì của mình, sau đó nói với Hạ Điềm:
“Cậu ở đây, để tớ ra xem là ai đã.”
Cô nàng chạy nhanh ra cửa, thông qua lỗ nhỏ trên cửa nhìn ra ngoài, phát hiện đó là một cô gái tóc ngắn xinh xắn. Trông… rất quen.
Tô Ngữ mất một lúc để nhận ra cô gái trước mắt là em gái của Lạc Thần - Lạc Hy!
Cách một lớp cửa, Tô Ngữ không vui hỏi:
“Cô tới đây làm gì? Muốn kiếm chuyện nữa à?”
Cũng vì cô nàng này mà lần trước Hạ Điềm suýt bị hại, Tô Ngữ hoàn toàn không có thiện cảm với cô ta.
“Xin hỏi, chị Hạ Điềm có ở đây không? Em là Lạc Hy, em có chuyện quan trọng cần nói với chị ấy.”
Tô Ngữ nhàn nhã sờ sờ móng tay của mình:
“Chuyện gì? Nói đi. Chị đây là bạn thân từ trong trứng nước của Hạ Điềm, cứ nói rồi chị chuyển lời giúp.”
Nghe giọng điệu của người bên trong, Lạc Hy có thể cảm giác được sự bài xích mà chị ấy dành cho mình. Cũng khó trách! Ai bảo cô từng nghe lời Vương Tuyết Tình làm ra chuyện có lỗi với Hạ Điềm? Bây giờ người ta đề phòng cũng là chuyện thường tình, có thể hiểu được.
“Là chuyện… về Y Y.”
Tô Ngữ nghe được tên của Y Y, vội vàng nghiêm túc trở lại.
“Chờ một chút.”
Nói xong, cô xoay người đi vào và tìm Hạ Điềm để cô ấy quyết định. Vấn đề này thật sự quan trọng, cô không thể tùy ý xử lý được.
Cuối cùng, Hạ Điềm đích thân ra ngoài mở cửa mời Lạc Hy vào trong.
Cô gái kiêu kỳ đanh đá ngày trước đột nhiên trở nên ngoan ngoãn lạ thường, còn biết cúi chào với cô, khiến Hạ Điềm có cách nhìn hoàn toàn khác đối với cô nàng.
Đợi Lạc Hy ngồi xuống đối diện, Hạ Điềm mới vào thẳng vấn đề.
“Chuyện của Y Y là chuyện gì? Em có thể nói rõ ràng hơn không?”
“Em đã biết chuyện kết quả xét nghiệm, mặc dù em không rõ sự thật thế nào, nhưng chị cũng đang rất tò mò muốn biết đúng không?”
Hạ Điềm không nói gì, tiếp tục im lặng nhìn Lạc Hy.
Đối phương hít sâu một hơi rồi hỏi:
“Chị có nghĩ đến việc xét nghiệm ADN với Y Y chưa? Chắc chắn là chưa rồi, nhỉ? Em nghi ngờ đứa bé này không phải con của anh trai em, cũng… không phải con của chị.”
Tô Ngữ vừa mới bưng một chút trái cây ra định đặt lên bàn, nghe được lời này cũng sững sờ đứng yên ở nơi đó.
Hạ Điềm phản ứng rất nhanh, gần như vừa nghe xong cô đã nghi ngờ hỏi lại:
“Ý em là…”
“Đúng. Ý em là con của chị, cháu gái của em đã bị tráo, về phần là tráo lúc nào, em cũng không biết.”
Tô Ngữ cũng tò mò chen vào:
“Sao em có thể nghĩ đến chuyện này được vậy? Nếu không có ai nói cho em biết mà em tự suy ra được thì… cũng thông minh quá rồi đó.”
Quả thật, Lạc Hy có thể suy ra được vấn đề này cũng không phải là hạng người bình thường. Cả Hạ Điềm và Tô Ngữ đều nhìn chằm chằm vào cô gái tóc ngắn đối diện, muốn nghe thử lý do khiến cô nàng suy đoán tài tình như vậy.
Lạc Hy ngượng ngùng cúi đầu:
“Thật ra… Do em đọc tiểu thuyết hơi nhiều…”
Tô Ngữ suýt thì bật ngửa vì đáp án này, vội lấy cớ rời đi:
“Khụ… được rồi. Hạ Điềm, cậu nói chuyện với em nó, tớ đi lấy chút nước.”
Hạ Điềm cũng dở khóc dở cười trước câu nói của cô em chồng này, sau khi nghĩ kĩ, cô mới từ tốn lên tiếng:
“Em có thể cho chị biết lý do em tới đây và nói những việc này cho chị không?”
Cô đang cố gắng bình tĩnh, chỉ là giả vờ bình tĩnh thôi. Trong lòng cô hiện tại đang rất loạn rồi!
Lạc Hy tuy bướng bỉnh lại ngang ngược không nói lý, nhưng hơn một năm qua bị nhốt ở nhà, cô đã tự mình kiểm điểm tốt. Cô nhẹ nhàng mỉm cười, đáp:
“Em muốn chuộc lỗi, em cũng hy vọng anh trai em… hạnh phúc.”
Hạ Điềm gật đầu xem như đã hiểu, sau đó nghe lời của Lạc Hy, mang mẫu ADN của mình và Y Y đi xét nghiệm.
Nếu quả thật không phải con gái của cô, vậy chuyện này càng nghiêm trọng hơn. Bởi vì, cô không biết con của mình bị tráo khi nào, cũng không có manh mối tìm lại đứa con ruột! Mà điều khiến cô càng lo sợ là đứa trẻ đó.. có còn sống không? Có còn tồn tại không?
Dạo gần đây Hạ Điềm trải qua quá nhiều chuyện gây sốc, nên hiện tại mặc dù cũng hơi lo lắng bất an, nhưng vẫn còn giữ được chút bình tĩnh nên có.
Trước tiên, xét nghiệm ADN với Y Y rồi tính tiếp.