Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Vô Hạn Bưu Sai
  3. Chương 5 : Chân gấu nướng
Trước /1246 Sau

Vô Hạn Bưu Sai

Chương 5 : Chân gấu nướng

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 5: Chân gấu nướng

  "A!"

  Tề Lượng sững sờ một hồi mới định thần lại, lăn lộn bò sang một bên, khuôn mặt trở nên tái nhợt, chỉ vào cái đầu bên trong vại, môi run run không thốt nên lời: "Chết ... Chết rồi! Là... là cái gia hỏa nào. "

  Cái xác trong vại không ai khác chính là Lý Hồng Quân, người đã bỏ đi trước họ.

  Trần Tĩnh bắt đầu bình tĩnh ở phía sau, tuy rằng là bác sĩ tâm lý,nhưng đứng ở đó rất run, nhưng dù sao cũng là bác sĩ,phản ứng tốt hơn Tề Lượng rất nhiều.

  "Nôn ……"

  Tề Lượng chỉ là một sinh viên đại học bình thường, chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu như vậy.

  Dưới sự kịch liệt nhào lộn của dạ dày, há miệng, không thể nhịn được phun ra.

  Một cỗ mùi chua và hăng để Triệu Khách nhíu mày, nắm tóc lão thái trên tay, tránh sang một bên, đi ra ngoài.

  Tề Lượng dường như không để ý đến chi tiết này, cố gắng thích ứng một lúc sau, hắn từ trên mặt đất bò dậy, nhìn chằm chằm lão thái nói: "Ngươi giết hắn!"

  Lão thái cười lạnh, lộ ra hàm răng đen vàng, không đáp lại Tề Lượng, xem ra bà ta đã đồng ý với lời của Tề Lượng.

  Thấy vậy, ngực Tề Lượng như bị nhồi nhét, đang định nói gì đó, lão thái đột nhiên vươn tay nắm lấy cổ tay Triệu Khách, xoay người, vươn tay túm lấy cổ họng Triệu Khách.

  Lão thái trông như đã ngoài 80, nhưng động tác nhanh không ngờ, còn nhanh nhẹn hơn những thanh niên như Tề Lượng.

 "Tìm chết!"

  Một làn khói xẹt qua mắt Triệu Khách, hắn vươn tay muốn đấm, chỉ là nắm đấm chưa kịp đi ra,tim hắn chợt tràn ra một cỗ hàn ý.

  Chỉ thấy lòng bàn tay gầy khô kia nhưng phủ đầy lông đen, năm cái móng tay thô dài, sắc bén chiết xạ một luồng sát khí trong không khí.

  Triệu Khách sửng sốt: "Đây vẫn là nhân lực sao ??"

  Hắn đã nhìn thấy rất nhiều bàn tay của con người, nhưng hắn chưa bao giờ thấy cái gì như thế này, nó không thể gọi là bàn tay người nữa mà là móng vuốt của động vật.

  Chẳng qua lúc này Triệu Khách không có thời gian nghiên cứu, đây có phải là đỏ đốt... không, là vấn đề tay người hay móng vuốt.

  Hắn vội vàng ngả người ngồi xổm xuống để tránh bàn tay phải của lão thái đánh tới.

  Cùng lúc, cái tay kia cầm lấy chuôi dao, dao trái cây nhỏ nhanh chóng đảo một cái hoa dao trên đầu ngón tay Triệu Khách, bị Triệu Khách nắm trong lòng bàn tay, mũi dao hướng lên, nhắm chuẩn cái tay lão thái đâm xuyên qua. .

  "Khách khách!"

  Cảm giác lưỡi dao xuyên qua da thịt khiến Triệu Khách nheo mắt, không cần nhìn lên, chỉ cần căn cứ vào âm thanh và xúc cảm do lưỡi dao truyền đến, Triệu Khách liền biết một dao này chí ít cũng đã cắt qua gân cốt của tay trái lão thái

  "A...a!"

  Lão thái hét lên, đau đớn trên đôi má nhăn nheo, há miệng lộ ra răng nanh sắc bén, một tay khác vỗ tới lưng Triệu Khách.

  “Hô……”

  Một cái vỗ này mang theo một tiếng gió, ập đến rất nhanh đến mức Triệu Khách muốn trốn đều không kịp. "Xé ~" Trong nháy mắt, Triệu Khách cảm thấy sau lưng một lạnh, lập tức một cỗ xé rách bỏng rát cảm giác ập đến. Triệu Khách không khỏi thở hổn hển, cười khổ.

  "Cút xéo!"

  Lúc này, Tề Lượng, cái này một mét tám gia hỏa cuối cùng cũng phát huy chút tác dụng, hắn ta nhặt chiếc ghế dài trên tay,từ phía sau đập vào đầu lão thái.

  Chỉ nghe "bốp ..."một tiếng, chiếc ghế dài đã có tuổi trước mặt Tề Lượng trong nháy mắt chia năm xẻ bảy.

  Băng ghế này bị đập xuống, cho dù là cái người trẻ tuổi, không chết cũng phải não chấn đãng , nhưng mà lão thái vẻn vẹn bước chân loạng choạng, quay đầu thật mạnh, một bên mắt hung tợn, nhìn chòng chọc ở trên người Tề Lượng, duỗi tay tóm lấy Tề Lượng.

  Nhưng dù sao nàng cũng già đi, bị băng ghế của Tề Lượng đập trên gáy, lão thái một mắt thẳng tắp nhìn một hồi, cả người cảm giác nổi bồng bềnh, đứng ở nơi đó không những không tóm được Tề Lượng, ngược lại bản thân thiếu chút té ngã.

  "Cơ hội!"

  Nhìn thấy vậy, ánh mắt Triệu Khách xầm xuống, mặc kệ vết thương nóng bỏng trên lưng, nhấc con dao gọt hoa quả trong tay lên, đâm vào trái tim của bà lão.

  "phun!"

  Một dao này nhanh lại tàn nhẫn,chỉ thấy con dao gọt trái cây mảnh mai, ngổn ngang xương dưới da và thịt trên lưng lão thái, lưỡi dao như cắt đậu phụ, không dừng lại cho đến khi nó qua cán.

  "chết!"

  Triệu Khách sắc mặt nghiêm nghị, lo lắng lão thái không chết, dùng sức nắm chuôi dao lão thái.

  Thân thể lão thái cứng ngắc, nhếch miệng lộ ra bộ răng vàng, hai tay che ngực, nặng nề ngã xuống đất.

  "Giết.....giết người!"

  Nhìn cái xác nằm trên vũng máu, Tề Lượng ngây ngốc đứng đó, mặc dù tỉnh táo, tận mắt chứng kiến cảnh đầu người bị gấu cắn, có người vì thoát thân đẩy Trần Tinh xuống dốc,cùng bên cạnh vại dưa muối bên trong....cái đầu người kia.

  Nhưng xa xa không bằng sự kiện hiện tại, bởi vì nó không chỉ là nhìn thấy, mà còn tham gia vào nó.

  Nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Tề Lượng, Triệu Khách không khỏi hơi nhíu mày, tuy rằng không thích dáng vẻ nhát gan của Tề Lượng, nhưng trong lòng hắn vẫn hiểu rõ, dù sao lần đầu tiên giết người, không hẳn so trạng tháiTề Lượng tốt đến nơi nào. Tất nhiên, tiền đề là gạt yếu tố lúc đó hắn mới 13 tuổi sang một bên.

  "Đừng hô! Các người xem!"

  Trần Tĩnh nhìn chằm chằm vào thi thể của bà lão, và khi nhìn thấy những sợi lông đen không ngừng mọc ra từ thi thể, không khỏi nhảm.

  "Nó không phải người!!"

  Tề Lượng nghe vậy chợt ngơ ngẩn, nhìn kỹ lại, quả nhiên không biết lúc nào, trên người bà lão có thêm một lớp lông đen dày,hơn nữa cả người so lúc còn sống trông béo hơn hai vòng.

  Triệu Khách không cảm thấy ngoài ý muốn khi lão thái không phải là người, thử nghĩ người nào bàn tay có thể mọc ra những móng vuốt sắc bén và mạnh mẽ như vậy.

  Nếu không phải vừa rồi trốn nhanh, có lẽ sẽ không đơn ggiấnu lunge bị phá một lớp da như thế.

  Triệu Khách lật xác, thấy khuôn mặt của lão thái đã bị biến dạng, không chỉ có một lớp lông đen dày trên mặt mà ngay cả ngũ quan cũng thay đổi.

  "Gấu!"

  Bởi vì trước tận mắt nhìn thấy gấu ăn thịt người, cả ba người ấn tượng với gấu đều vô cùng khắc sâu, thân hình lão thái trước mặt, ngoài mặc quần áo người ra thì trông chẳng khác gì một con gấu.

  Thấy vậy, Tề Lượng không khỏi hít sâu một hơi, mắng: "Chết tiệt, đây là nơi quỷ quái gì! Liền ngay cả gấu cũng có thể thành tinh sao?"

  "Ngươi hẳn nên mừng vì nó đã già yếu, không phải vậy cả ba người chúng ta đã chết!"

  Triệu Khách cắt ngang lời toán trách của Tề Lượng, thi thể của bà lão sau khi chết đã biến về nguyên hình, nhưng so với con gấu mà bọn họ gặp phải lúc trước, hoàn toàn không cùng một cái trọng lượng cấp.

  Cơ thể gầy yếu, tiều tụy nằm co quắp sau khi chết,xem chừng cùng thân hình của bê con không kém nhiều

  Lông tóc đôi chỗ đã bạc trắng, chín trên mười phần do già cả duyên cớ, thân thể teo tóp.

  Nhưng dù vậy, cũng khiến ba người trẻn quỷ môn quan đi một vòng.

  Nếu không phải vừa vào cửa liền ngửi thấy mùi máu tanh rất nhạt, trong lòng có cảnh giác, e rằng ba người bọn họ bây giờ đã an tâm nằm ở trên giường, chờ đợi theo bước chân Lý Hồng Quân.

  "Ngươi làm cái gì!"

  Lúc này, Tề Lượng từ trong hoảng hốt lấy lại tinh thần, chợt thấy Triệu Khách từ bên hông nhấc rìu lên, đối mặt với móng vuốt đen dầy của bà lão, chuẩn bị chặt ra, không khỏi hét lên.

  Triệu Khách không để ý Tề Lượng, vung lên một rìu chặt đứt vuốt trái của lão thái, mới chậm rãi ngẩng đầu, nhếch mép nhìn Tề Lượng, trên gò má xanh xao gầy gò, lộ ra một nụ cười dữ dằn, "Làm cái gì? Đương nhiên là nướng chân gấu a! "

Quảng cáo
Trước /1246 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Nếu Tình Yêu Chưa Từng Nói Dối

Copyright © 2022 - MTruyện.net