Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
30 giây cuối cùng!
Tốc độ kéo cung của cô gái váy đỏ lại nhanh hơn một chút nữa.
Có cơ hội! Vân Nhàn nhạy bén nhận ra cô ấy bắn quái tinh anh gần chết xong lập tức dừng tay mà không giết chết, cô vội vàng bổ xuống nhát dao cuối cùng.
Tô Thần ở bên cạnh cũng cố ý để lại quái gần chết, tập trung bào máu một con quái khác.
Pháp sư buồn bực, đã bảo là còn thừa năm con cuối cùng mọi người tùy tiện giết, vì sao mọi người đều nhường lại cho Phụ Trợ? Anh ta nghĩ không ra nên đánh gần chết quái cũng vẫn tập trung để giết nốt. Ngay lúc quái chỉ còn một chấm máu, đạn băng, đạn ánh sáng, mũi tên gần như cùng lúc bay đến, tiểu quái lập tức nằm lăn ra đường. Nhưng mọi chuyển xảy ra quá nhanh, pháp sư trở tay không kịp, thậm chí còn không nhìn rõ cuối cùng là ai cướp được!
Pháp sư: "..."
Anh ta đơ mặt ngẫm nghĩ, chẳng lẽ ba người này đã liên thủ từ sớm, chỉ có mình là người ngoài thôi sao?
Vân Nhàn dọn sạch sẽ đám quái cuối cùng, sau đó thở phào một hơi: "Đã xong." Toàn bộ quái trong phó bản đều do cô giết chết!
Năm giây sau, chiến sĩ thông báo cho các tiểu đồng bọn: "Được rồi, đoàn du lịch đã đến điểm cuối."
Vừa dứt lời, thanh âm máy móc cất lên: "Trò chơi kết thúc, trận doanh Thuần Bạch chiến thắng, chúc mừng người chơi thủ tháp thành công. Đã hoàn thành phó bản, mời người chơi rời khỏi phó bản trong vòng mười lăm phút, hết giờ sẽ tự động truyền tống rời đi."
Nghe thấy thanh âm máy móc, cô gái váy đỏ lập tức thở phào nhẹ nhõm. Cô ấy ném cung tên vào kho vật phẩm tùy thân, sau đó lập tức ngồi xuống nghỉ ngơi, có vẻ đã mệt mỏi quá mức. Vân Nhàn liếc mắt thấy ngón tay cô ấy thỉnh thoảng run rẩy, hiển nhiên do tần suất kéo cung lúc nãy quá cao.
"Đối với bản thân cũng đủ tàn nhẫn." Tô Thần cũng nhìn thấy ngón tay cô ấy run run, không khỏi nhẹ giọng lẩm bẩm.
"Không chỉ tàn nhẫn mà còn rất có nghĩa khí. Tôi nói là tùy tiện cướp quái nhưng cô ấy vẫn tuân theo ước định, để quái sắp chết lại cho tôi." Vân Nhàn vừa nói vừa lườm Tô Thần: "Tác phong hoàn toàn không giống người nào đó."
"Cô ấy quá phúc hậu cho nên đến giờ vẫn không có đoàn đội đó." Tô Thần thản nhiên: "Theo tôi đoán, trước kia cô ấy đã từng bị người khác đào hố tàn nhẫn rồi. Trong trò chơi này không phải cô phúc hậu thì người ta cũng dùng thái độ phúc hậu báo đáp cô đâu. Càng có khả năng cô phúc hậu, người ta càng cảm thấy cô ngu ngốc, dễ lừa, dễ khi dễ."
Vân Nhàn cảm khái: "Cho nên tôi mới không tin ai hết. Dù sao trong lòng mỗi người đều là tính toán, ai có bản lĩnh người đó ăn nhiều. Không tín nhiệm sẽ không bị lừa."
"Tôi cũng vậy." Tô Thần thở dài, lời trong lời ngoài đều mang theo bất đắc dĩ: "Nếu hệ thống không mang lợi ích buộc vào cùng một chỗ thì không có cách nào tin tưởng lẫn nhau. Mặc kệ người khác biểu hiện hiền lành thế nào, mặc kệ thực lực người đó mạnh mẽ bao nhiêu."
Hai người liếc nhìn nhau, nháy mắt đã hiểu trong lòng người kia suy nghĩ cái gì.
"Tôi đi chia đồ cho bọn họ." Vân Ông Già Noel tự giác đứng lên.
Tô Thần nhìn bóng dáng tiểu đồng bọn, lại cảm thán lần nữa: "Buff may mắn dùng tốt thật."
- ----------------------
Trận doanh chiến đã kết thúc, bước chân của chiến sĩ trở nên nhẹ nhàng vui sướиɠ hẳn. Chạy về cạnh pháp sư, anh ta lập tức thúc giục: "Đi thôi, về thành Bạch Lạc thôi." Phó bản ngược đãi khiến anh ta muối ói, hận không thể bỏ chạy ngay lập tức.
Pháp sư kín đáo bĩu môi về hướng nào đó, nhỏ giọng: "Phụ Trợ còn chưa chia đồ đâu, chờ chút đã."
Chiến sĩ trợn trắng mắt, tức giận: "Ngốc hả? Lúc nãy cho anh đồ là để lung lạc mượn sức! Hiện tại trò chơi đã kết thúc rồi, cô ấy còn chia đồ cho anh làm gì? Trực tiếp truyền tống về thôi."
"Đợi một chút nữa thôi." Pháp sư cọ tới cọ lui, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Ngốc thêm mấy phút nữa trong phó bản cũng đâu bị trừ điểm tích phân. Lỡ như cô ấy sờ lương tâm thấy băn khoăn thì sao?"
Chiến sĩ cạn lời. Đã chơi đến bây giờ làm gì có ai còn giữ lương tâm cái thứ đồ bỏ này đâu chứ?
"Tôi không có lương tâm, những thứ vướng víu như thế đã sớm bị vứt đi rồi." Vân Nhàn bỗng dưng tiếp lời.
Pháp sư hoảng sợ, theo bản năng quay ngoắt đầu lại nhìn Phụ Trợ.
Chiến sĩ đột nhiên run lẩy bẩy, đầu cũng không ngoảnh lại, lập tức truyền tống chạy khỏi phó bản.
Vì thế chờ Vân Nhàn lục kho vật phẩm tùy thân xong, ngước mắt lên muốn chia của đã thấy trước mắt thiếu một người.
Vân Nhàn: "..."
Pháp sư cười gượng giải thích: "Anh ta mệt quá, muốn về thành Bạch Lạc nghỉ ngơi trước."
"Đúng vậy, đứng một bên không có gì để làm, khẳng định rất mệt mỏi." Vân Nhàn lắc đầu, ném cho pháp sư hai bình hồng dược một lọ lam dược: "Một bình hồng dược đưa cho chiến sĩ, nếu anh ta đã chạy mất rồi thì đưa anh vậy. Anh tự giữ lại hay khi về đưa cho anh ta thì tùy."
Pháp sư cầm ba bình dược, kinh hỉ đan xen. Nói thật, anh ta vốn nghĩ sau khi thông quan Phụ Trợ sẽ trở mặt không nhận người quen, trực tiếp ra khỏi phó bản. Hiện giờ cầm dược phẩm trong tay lại có cảm giác không chân thực.
"Được rồi, không còn việc gì của anh nữa, muốn đi thì đi đi." Vân Nhàn xoay người muốn bỏ đi.
"Từ từ." Pháp sư gọi người lại, thật cẩn thận hỏi: "Nếu đã không có lương tâm, vì sao còn chia đồ cho chúng tôi?"
Không có ai lại sợ cầm nhiều dược phẩm, lưu giữ tất cả trêи người chẳng phải càng tốt hay sao? Pháp sư nghĩ mãi vẫn không rõ.
"Trải qua một loạt phân tích, tôi đưa ra kết luận là nhân số của trận doanh càng nhiều thì càng có lợi với trận chiến cuối cùng." Vân Nhàn quay đầu lại, nhìn chăm chú pháp sư, cô nói thẳng không có gì cố kị.
"Tôi giúp anh không phải chỉ muốn anh tiếp tục sống sót, mà là tăng hi vọng sống lại cho chính bản thân tôi. Bây giờ tôi là một người chết, tự lo thân đã không nổi, không có thừa sức lực quản chuyện sống chết của người khác nữa đâu. Phiền các anh tự ra sức chút, cầm mấy vật phẩm này cố gắng sống lâu thêm mấy phó bản." Nói xong Vân Nhàn đi thẳng về phía cô gái váy đỏ.
Pháp sư hơi ngây người: "Nhân số của trận doanh càng nhiều thì càng có lợi với trận chiến cuối cùng sao..."
Nghiền ngẫm những lời này hai lần, anh ta không nhịn được lộ ra nụ cười khổ: "Cố gắng khiến bản thân tồn tại đã rất không dễ dàng, làm gì có ai thừa sức lực suy nghĩ trận doanh với không trận doanh chứ!"
Ánh sáng trắng lóe lên, pháp sư biến mất.
- ----------------------------------
Nhìn Phụ Trợ bước về phía mình, cô gái váy đỏ nhè nhẹ thở ra một hơi.
"Sợ tôi chạy mất?" Vân Nhàn cười hỏi.
Cô gái cúi đầu, ngữ khí lạnh nhạt: "Người chơi xấu không phải chỉ có một hai kẻ, tôi đã sớm quen rồi."
"Đã biết có khả năng bị lừa còn để quái lại cho tôi?" Vân Nhàn buồn bực.
Cô gái váy đỏ nghiêm túc nói: "Tôi không có thói quen cố ý vi phạm giao ước. Mặt khác, từ trước đến nay tôi chỉ cho người khác một cơ hội duy nhất, nếu bây giờ cô lừa tôi lấy chỗ tốt, nói không chừng lần sau sẽ phải trả mạng cho tôi."
Vân Nhàn không biết nói gì mới tốt. Trong thoáng chốc cô cảm thấy em gái này thật ngốc, trong thoáng chốc lại cảm thấy đến tận bây giờ mà cô ấy vẫn kiên trì giữ vững trái tim ngây thơ rất không dễ dàng. Cuối cùng, cô than nhẹ một tiếng, ném thù lao đã giao kèo từ trước cho cô gái: "Tổng cộng có tám thứ, có trang bị, có quyển trục kĩ năng, có dược phẩm."
Cô gái váy đỏ cất đồ xong, nửa ngày sau mới nói: "Nói cũng kì, bị lừa nhiều quá ngược lại gặp người chơi không lừa gạt người khác như cô lại cảm thấy có chút không khỏe."
"Cảm thấy hổ thẹn sao? Vậy cố gắng sống sót đi, tiện thể trả lời tôi vài vấn đề nhỏ, thế nào?" Vân Nhàn cười tủm tỉm ngồi xổm xuống.
Cô gái váy đỏ bĩu môi, thảo nào tỏ vẻ hào phóng thế, thì ra là có mục đích khác: "Nói đi, nếu có thể thì tôi sẽ trả lời."
Vân Nhàn gật gật đầu, bắt đầu hỏi vấn đề đầu tiên: "Cô đã hoàn thành chương trình học cơ sở viễn chiến cao cấp?"
"Không sai." Cô gái đáp dứt khoát.
"Hiệu quả là gì?"
"Sát thương cơ bản +12."
"Không có hiệu quả khác sao?"
"Không có."
Vân Nhàn sờ sờ cằm, có chút kinh ngạc. Chỉ là sát thương cơ bản +12? Không quá giống dự đoán của cô. Chẳng lẽ không phải cô gái váy đỏ hoàn thành chương trình học cao cấp mới bắn chuẩn, mà là vì cô ấy bắn chuẩn nên mới hoàn thành chương trình cao cấp?
Vì thế cô hỏi tiếp: "Tôi phát hiện mũi tên của cô không hề bắn trượt phát nào, làm sao làm được như vậy?"
Động tác của cô gái rõ ràng hơi khựng lại, giống như đang suy nghĩ phải trả lời như thế nào.
Vân Nhàn khoanh tay trước ngực, trầm giọng: "Tôi cảm thấy rất kì lạ. Dù là xạ thủ lợi hại nhất cũng không thể phát nào cũng bắn trúng mục tiêu."
"Cô khẳng định cô muốn biết?" Cô gái váy đỏ quay đầu đi: "Trả lời xong coi như chúng ta không ai nợ ai."
"Ừm, tôi muốn biết." Vân Nhàn gật đầu xác nhận.
Vì thế cô ấy sảng kɧօáϊ nói đáp án: "Hiệu quả của kĩ năng bị động Tinh Chuẩn, nâng cao tỉ lệ trúng của các đòn tấn công viễn chiến."
Nói xong, cô ấy đứng dậy tạm biệt: "Hợp tác với cô rất vui, hi vọng về sau có cơ hội gặp lại." Sau đó cô ấy cũng truyền tống rời khỏi phó bản.
"Chỉ là kĩ năng bị động cũng có thể khiến mũi tên trúng đích?" Vân Nhàn cười khó đoán, lẩm bẩm một mình: "Hoặc gọi là kĩ năng, nhưng thật ra là thiên phú?"
"Tỉnh lại đi, nên trở về thành Bạch Lạc rồi." Tô Thần vẫy vẫy tay trước mặt Vân Nhàn.
Vân Nhàn đột nhiên tát bay tay anh, bày ra vẻ mặt ghét bỏ: "Nếu anh có sự thiện lương bằng một nửa cô gái váy đỏ đó thì tôi cũng chẳng cần cả ngày phòng anh như phòng cướp."
Vừa nói cô lại vừa cảm khái: "Nếu người tôi gặp trong phó bản tân thủ là cô ấy thì tốt biết bao." Cô lẽ cô sẽ không giống như bây giờ, nhìn mặt ai cũng cảm thấy người ta đang lén lút, trong lòng ôm ý xấu.
"Được thôi! Đừng thất thần nữa, nhanh chạy theo đổi lấy người ta đi!" Tô Thần chẳng thèm để ý: "Không có main tank mang thiên phú chắn đằng trước, cô có thể qua được ải thứ ba của phó bản tân thủ không? Đổi thành người khác bọn họ chắn nổi chắc? Không có tôi nói cho cô biết về thiên phú, phần thưởng đặc thù cô sẽ chọn thiên phú chứ không chọn trang bị với quyển trục kĩ năng sao? A, ngượng quá, tôi quên mất, không có tôi căn bản cô không đến nổi ải thứ tư, càng miễn bàn có thể giết được boss. Không có kĩ năng, trang bị, điểm thuộc tính tự do, thiên phú lấy được từ phó bản tân thủ, cô cũng sẽ không đáng ghét như bây giờ. Lại nói nữa, tôi cũng khá tò mò, không gặp tôi thì một pháp sư máu giấy không thiên phú như cô làm cách nào để sống sót?"
Tô Thần lạnh lùng cười nhạt: "Cô ghét bỏ chuyện gặp tôi trong phó bản tân thủ? Nói như tôi muốn gặp gỡ cô lắm ấy! Không có cô vướng víu ở bên cạnh thì tôi đã ôm hết tất cả tài nguyên trong phó bản rồi, võ trang bản thân đến tận răng!"
Vân Nhàn tưởng tượng đến cảnh Tô Thần có thêm 200 HP 200 MP, không tự chủ rùng cả mình. Thứ này nếu pháp (sư) chiến (sĩ) song tu, viễn chiến cận chiến đều được, lại thêm đầu óc thông minh nữa, liệu người chơi khác còn có đường sống hay không? Nhưng ngoài miệng cô vẫn không chịu thua thiệt: "Không có tôi hỗ trợ, ngu ngốc như anh dùng xong thẻ dùng một lần cũng chẳng giết nổi boss phó bản tân thủ, càng miễn bàn việc lấy được phần thưởng điểm thuộc tính với phần thưởng thông quan phó bản. Nếu không có tôi nói với anh việc đầy 20 điểm sẽ có phần thưởng đặc biệt thì anh còn ngốc nghếch lo cân đối đấy! Lãng phí nhiều điểm thuộc tính tự do! Anh cũng không tự biết mình Châu Phi đến mức nào sao? Đánh chết boss xong lấy được thứ trang bị hoàn toàn không thể dùng được như cặp nhẫn Tình Cảm Chân Thành! Giá trị vũ lực có cao cũng không dùng được, dù sao anh giết quái cũng chẳng nhặt được đồ gì tốt!"
"Cô thì sao?" Tô Thần trả lời một cách mỉa mai: "Nếu không tổ đội với tôi liệu cô có thể lấy được nhiều điểm thuộc tính tự do như thế ngay từ ban đầu không? Phó bản đầu tiên đánh không tốt, sau này cô uy phong được chắc? Chậc, chiếm tiện nghi xong lại trở mặt không nhận thân."
"Còn anh thì sao? Không có tôi anh có thể thông quan phó bản đầu tiên đấy hả?" Vân Nhàn hỏi lại.
Tô Thần há miệng, không còn gì để nói.
Phó bản cực kì yên tĩnh, trong không khí tràn ngập một mùi vị khác thường.
Vân Nhàn càng cân nhắc càng cảm thấy có vấn đề: "Từ từ... Nói vậy nghĩa là, may mắn hai ta gặp nhau?" Nghe như kiểu hai người mà tách ra thì không khá nổi.
Bọn họ nâng đỡ lẫn nhau. Trong đầu Tô Thần nhịn không được hiện lên ý này.
Nhưng chờ anh giật mình nhận ra mình đang nghĩ cái gì xong, lập tức rùng mình lạnh cả gáy. Anh lắc lắc đầu như muốn ném cái suy nghĩ đáng sợ này ra khỏi óc.
Ai thèm cô ta nâng đỡ? Ai thèm nâng đỡ cô ta? Anh còn ước gì từ trước đến nay chưa bao giờ gặp qua cái kẻ hố hàng này ấy!