Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 769
Thắm thoắt ba năm trôi qua, cô ấy không có quá nhiều thay đổi, nhưng một vài nếp nhăn đã được thêm vào khóe mắt. Cô ấy vẫn là người thầy ấm áp nhất trong lòng Tần Hoài An.
Tần Hoài An mở nắp ly trà mang theo ra, dùng ống nhỏ giọt hút chất lỏng làm thí nghiệm và bắt đầu phân tích trong phòng thí nghiệm.
Thời gian rảnh rỗi ngồi chờ kết quả, hai thầy trò ngồi ở ghế một bên tán gẫu.
Hứa Văn Nhã xúc động nói: “Ba năm trước, đột nhiên em không có tin tức gì, tôi chỉ lo em xảy ra chuyện, liên lạc với em thế nào cũng không được. Gần đây tôi mới nghe được tin tức về em, hai ngày trước còn mơ thấy em nữa đấy, không ngờ em lại đến đây tìm tôi.”
Tần Hoài An có chút hồ thẹn, không ngờ cô giáo Hứa lại lo lắng cho mình như vậy.
“Ba năm qua em ở nước người, vừa về thì có rất nhiều chuyện xảy ra nên cũng không thể đến thăm hỏi cô ngay được…”
“Cô hiểu mà.” Hứa Văn Nhã nắm lấy tay cô và cười, “Nào, kể cho cô nghe những chuyện của em trong ba năm qua đi.”
“Dạ…” Tần Hoài An kể cho Hứa Văn Nhã nghe về những chuyện học y của cô ở nước ngoài.
Hứa Văn Nhã không khỏi ngạc nhiên khi nghe kể rằng cô đã hợp tác với giáo sư Smith, sau đó nói: “Em khiêm tốn quá đấy, chứ không đã bộc lộ được tài năng và ghi danh trong giới y học từ lâu rồi.”
Tần Hoài An lắc đầu: “Lúc đó em có mang Thiên Nam, chỉ sợ người nhà họ Chử, và người nhà họ Hàn tới báo thù, sao mà dám cho họ biết tăm tích của em chứ? Hơn nữa, em trở thành bác sĩ là vì muốn chữa bệnh cứu người, chứ không phải vì muốn bản thân nỗi tiếng trong thế giới y học. “
Hứa Văn Nhã hài lòng vui vẻ gật đầu: “Không thay đổi mục tiêu từ đầu, tốt lắm, không hỗ là đứa trẻ mà cô thích nhất.”
Tần Hoài An mím môi.
Lúc này kết quả phân tích của máy mới ra.
Tần Hoài An cầm danh sách đã in ra ròi nhìn lướt thật nhanh.
Hứa Văn Nhã cũng tò mò chụm vào xem, sau đó nghi ngờ nói: “Cái này cũng không xem được gì cả…”
*Đó là độc có tác dụng chậm.” Tần Hoài An nói một câu rồi cắt danh sách đi, “Cô Hứa, em phải đi rồi, lần sau em lại đến thăm cô ạ.”
*Ừm.” Hứa Văn Nhã gật đầu.
Sau khi Tần Hoài An rời đi một lúc, cô ấy đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, cả người sững sờ, sau đó sắc mặt trở nên nghiêm trọng.
Tần Hoài An đi một mạch về phía cổng trường.
Bây giờ đã có bằng chứng cho thấy chính Chử Gia Mỹ đã đầu độc Liễu Giai Tâm, tuy nhiên, cô ấy quan tâm về lý do Chử Gia Mỹ hạ độc hơn là nói với Liễu Giai Tâm về chuyện này.
“Cô Tần, bây giờ đưa cô về hả?” Tài xế thò đầu ra khỏi cửa kính xe và hỏi.
Tần Hoài An hoàn hồn, nắm chặt tờ xét nghiệm trong tay và có quyết định.
Cô lắc đầu nói: “Không, phiền anh đưa tôi đến tập đoàn Chử Thị.”
Tài xế hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn làm theo ý của cô, đưa cô đến tòa cao ốc Chử Thị.
Tần Hoài An cảm on tài xế rồi nói với anh ta: “Anh về trước đi. Tôi không chắc khi nào mới xong việc, tôi sẽ tự bắt taxi về nhà.”