Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đương nhiên là Hoắc Chi Tiêu nóng. Nhưng anh có sức bình tĩnh mạnh hơn An Du, dù trong lòng nóng như lửa đốt đi nữa, thì trên mặt vẫn dửng dưng như cũ.
An Du ngồi không yên, tay bưng bát cơm có chút run rẩy. Cậu che hai chân ở dưới bàn không ngừng cọ vào nhau, đến khi sắc mặt đột nhiên tái nhợt, sau đó gấp gáp đặt bát cơm xuống, khom lưng chạy vào trong phòng.
"A Du?" "Anh rể, anh... anh đừng có vào đây." An Du xấu hổ cứ run cầm cập mãi, nhọc nhằn cởi cúc áo, cũng không quan tâm có lạnh hay không, tiếp đó tuột luôn cả quần, chui vào trong chăn.
"Anh rể..." An Du rúc vào trong chăn, đôi mắt đẫm lệ long lanh ánh nước, trở mình quay lưng về phía Hoắc Chi Tiêu, không nói một lời. Hoắc Chi Tiêu thầm buồn cười, vươn tay giúp cậu dém góc chăn: "Sao đang ăn cơm mà bỏ chạy thế hả?" "Anh rể, anh tránh xa em ra xíu đi." Hỏi cậu một đằng, trả lời một nẻo. Hoắc Chi Tiêu cụp mắt, những ngón tay lướt nhẹ trên bầu má trắng nõn của An Du: " Tại sao?" Cậu đâu thể nói ra được chứ, dốc sức chui sâu vào trong chăn, vất vả lắm mới ủi vô vừa, còn duỗi chân ra, nhẹ đá vào bắp chân anh rể.
Hương cắm trong lư đã cháy được nửa cây, tàn hương trắng xám rơi vãi trên bàn, bị gió thổi bay tứ tung. Cơn sóng tình dâng trào mãnh liệt.
An Du nằm nghiêng, đầu ngón chân ló ra khỏi chăn bị Hoắc Chi Tiêu nắm trong lòng bàn tay, mép chăn màu xanh sẫm vắt ngang qua mắt cá chân thon nhỏ, có một đôi uyên ương vừa vặn được thêu trên đó.
Khi đã khai trai rồi thì sẽ rất khác. Khi Hoắc Chi Tiêu nhét bàn chân của An Du vào lại trong chăn, anh nghĩ, lúc đầu khi chưa làm đau cậu, mà đốt hương lên là đã chịu không nổi, nhưng bây giờ chỉ mới ướt quần thôi, là cũng có thể làm ầm ĩ cả lên rồi!
An Du tình tứ với anh rể trong phòng, còn An lão thái thái bên kia lại đứng ngồi không yên. "Lão tổ tiên, chuyện này..." Bà vú bưng bát thuốc đã sắc thay An lão thái thái, đang ngổn ngang trong lòng, "Nhà ta đã chịu khổ đủ điều." "An Hân sao rồi?" An lão thái thái mệt mỏi nhíu mày hỏi.
Bà vú thành thật nói: "Đại tiểu thư phát điên rồi ạ." "Sao lại phát điên?"
"Có vẻ như đã bị dọa sợ ạ." "Ở Phủ soái cẩn thận như vậy, sao có thể bị dọa sợ?!" An lão thái thái nhận lấy bát thuốc trong tay bà vú, còn chưa uống, thì đã nhịn không được oán hận: "Đúng là đáng thất vọng mà!"
Bà vú đắn đo nói: "Có phải chăng đã bắt gặp Tiểu thiếu gia và Cô gia..." "Nó mà không biết, ta đưa An Du vào Phủ soái, chính là để vụng trộm với Cô gia sao?" An lão thái thái cười khẩy, nhấp một ngụm thuốc đắng, ho hen liên tục.
Bà vú vội vã vỗ lưng thay bà. An lão thái thái bình tĩnh lại một chút, đẩy mạnh bà vú ra, căm tức nói: "An Du chính là được đưa vào để làm vợ kế thay cho nó, sớm muộn gì cũng có ngày phải trèo lên giường của Cô gia. An Hân là đứa con gái của vợ cả sinh, sao nó có thể không biết tới đạo lý này?" "Nhưng thưa Lão tổ tiên, bây giờ Đại tiểu thư là do chuyện gì làm phát điên đã không còn quan trọng nữa." Bà vú già đợi An lão thái thái uống thuốc xong, lại nhận lấy bát thuốc lần nữa, "Điều quan trọng đó là, chính Cô gia đã đích thân đưa cô ấy về An gia."
Hoắc Chi Tiêu đích thân đưa An Hân về An gia. Ý này nghĩa là gì? Nghĩa là An Hân sẽ không bao giờ có thể quay trở lại Phủ soái thêm một lần nào nữa.
"Cái thứ xui xẻo." An lão thái thái dựa vào giường nhỏ lẩm bẩm: "Mấy ngày nữa là đến Tết rồi, sao An gia nhà ta lại toàn xảy ra những chuyện đen đủi như thế này?" Bà vú già không dám tiếp lời, cúi đầu vờ như không nghe thấy. An lão thái thái trầm tư một hồi, bỗng gọi bà vú lại: "Có phải An Du ngủ chung với Cô gia không?" "E là ngủ chung ạ."
"Không ổn." An lão thái thái liếc nhìn bà vú già, "Nào có chuyện em vợ trèo lên giường của Cô gia? Ngươi đi dọn dẹp buồng ở phía đông, đó là khuê phòng của An Hân hồi trước, Cô gia không phải là người ngoài, ở nơi đó rất hợp." Bà vú nghe thấy vậy, bèn lưỡng lự một chút: "Lão tổ tiên, Cô gia ở bên kia phải ăn nói thế nào ạ?"
Nhưng đó chính là Soái gia của Phủ soái, muốn ngủ ở đâu, ngủ với ai, còn tới lượt người hầu chõ mõm vào sao? Bà vú già không có gan kéo Hoắc Chi Tiêu ra khỏi phòng của An Du. Hơn nữa, nếu bà tới không đúng lúc, thấy Cô gia và Tiểu thiếu gia đang... Thế thì làm sao bây giờ!
An lão thái thái nhận ra vẻ nhát gan của bà vú, liên tục cười khẩy: "Đây là An gia, ngươi sợ cái gì?" "Thưa Lão tổ tiên..."
"Đi mau!"
Bà vú đành phải nhăn mặt rời khỏi viện của An lão thái thái. Tuyết rơi dày đặc, An gia chìm vào trong yên tĩnh. Bà vú đột nhiên cảm thấy, gia tộc to lớn này sắp đi đến hồi kết rồi.
An gia có đi đến hồi kết hay không, thì An Du không biết, cậu chỉ biết tối nay mình bị anh rể bắt nạt sắp chết luôn rồi. Hoắc Chi Tiêu nằm nghiêng bên cạnh cậu, nằm cực kỳ quy củ, nhưng nhiệt độ trên cơ thể người đàn ông ủ vào trong chăn, lan khắp cả người An Du. Ngứa tận bên trong ruột gan của cậu.
Ngứa lắm.
An Du không tin anh rể không nghe thấy tiếng thở gấp gáp của cậu, nhưng anh rể chẳng làm gì cả, chỉ nằm có thế thôi, làm cậu khó chịu muốn chết. Nghĩ đi nghĩ lại, An Du có chút tủi thân, cuộn tròn chăn, quyết tâm không thèm để ý tới Hoắc Chi Tiêu nữa.
Trong phòng nhất thời yên tĩnh, tàn nhang rơi xuống, phát ra một âm thanh nhỏ.
Bên ngoài phòng cũng vọng đến tiếng có người. An Du vểnh tai lên nghe, hình như là người trong phòng của Lão thái thái tới.
Nhắc đến Lão thái thái, An Du lại tức cái bụng. Ở An gia, nếu không phải do vợ cả sinh, thì sống còn chẳng bằng người hầu của vợ cả. Giờ là cái thời nào rồi? Thế mà còn áp dụng những quy tắc cũ kỹ từ thời xưa, cũng không học hỏi Phủ soái...
An Du nghĩ đến Phủ soái, bèn hừ lạnh một tiếng, giơ chân dài đạp đạp anh rể, tiếp tục hờn dỗi.
Hoắc Chi Tiêu bị An Du đạp mà phì cười, trở người ôm lấy cậu: "Em lại dỗi gì nữa đấy hả?" Bỗng nhiên rơi vào cái ôm ấm áp, khiến An Du mềm nhũn cả người, túm mép chăn cả buổi không thèm nói một chữ. Hoắc Chi Tiêu nhìn dái tai đỏ bừng của cậu, lại nhìn nhang đã gần tàn, cuối cùng ngón tay mò vào trong chăn.
Cốc, cốc cốc cốc. Sau tiếng gõ cửa, là giọng của Lính cảnh vệ: "Gia, Lão thái thái của An gia có lời muốn nói với ngài."
An Du vừa mới nhào vào trong ngực anh rể nghe thấy vậy, hốc mắt đỏ hoe, tức giận rúc vào trong chăn, cuộn tròn mình lại lần nữa.
Hoắc Chi Tiêu đau đầu nhéo nhéo sống mũi, khoác áo khoác đứng dậy, lúc bước ra ngoài phòng ngủ, tiện tay đóng cửa lại, ngăn chặn mùi hương ngào ngạt trong phòng. "Chuyện gì?" Bà vú già theo bên cạnh Lính cảnh vệ không dám ngước đầu, trong lòng thầm mắng An lão thái thái xúi mình đi chết, hé miệng lại nói: "Cô gia, Lão tổ tiên nhà ta bảo rằng, phòng ngủ của An tiểu thiếu gia nhỏ, ngài... và thân phận của Tiểu thiếu gia cũng không thích hợp để nghỉ ngơi chung, cho nên muốn mời ngài dời bước sang khuê phòng của Đại tiểu thư để tạm ở một đêm ạ."
Bà vú già nói xong, toàn thân lạnh toát. Cũng không biết là do gió thổi lạnh, hay là bị hù sợ, cúi đầu, run cầm cập nhìn đôi ủng quân đội của Hoắc Chi Tiêu, không dám nhúc nhích.
Hoắc Chi Tiêu khoanh tay, quay đầu liếc nhìn cửa phòng đã đóng chặt, biết chuyện An Du khó sinh đã truyền tới tai của An lão thái thái. Không trông mong gì tới bụng của An Du nữa, e là trong phòng An Hân đã chuẩn bị sẵn thêm một người khác rồi chăng?
Hoắc Chi Tiêu cười lạnh lùng: "Thay tôi cảm ơn ý tốt của Lão thái thái." "... Có điều tôi đã hòa ly với An Hân rồi, ngủ ở chỗ của cô ấy lại càng không đúng phép tắc." Hai chữ "hòa ly" thốt ra từ miệng của Hoắc Chi Tiêu, bà vú già sốc đến mức quên mất cả sợ hãi: "Cô...cô gia!"
Nụ cười trên môi Hoắc Chi Tiêu vẫn chưa tắt: "À đúng rồi, giúp tôi chuyển lời tới Lão thái thái nhà các người, nếu không muốn tôi đổi đơn hòa ly thành đơn ly dị, thì cứ giở trò tiếp đi."
Trong lòng bà vú hiểu rõ sự khác biệt giữa hòa ly và ly dị. Bà không quan tâm An tiểu thiếu gia ở trong phòng, vội vàng chạy về phòng của An lão thái thái. Đêm đó, trong viện An lão tổ tiên người tới tới lui lui toàn là bác sĩ. Lão tổ tiên của An gia lại không khỏe rồi!
"Gia, vì sao ngài không dứt khoát ly dị An Hân?" Lính cảnh vệ chờ sau khi bà vú rời đi, liền lặng lẽ hỏi. Hoắc Chi Tiêu lắc đầu: "Đơn ly dị đương nhiên là vẫn phải đưa, nhưng cần đợi đến khi A Du được gả vào." Lính cảnh vệ không hiểu: "Chỉ là sớm hay muộn thôi mà, có gì khác nhau ạ?"
Hoắc Chi Tiêu bật cười. Sao mà không khác nhau cho được?
Dù hiện tại đã là thời đại mới, chỉ cần một đơn ly dị được viết xuống, thì cả An gia đều phải lụn bại. Hoắc Chi Tiêu không quan tâm An gia thế nào, nhưng anh không thể để An Du trở thành vợ kế, khi có một nhà bên ngoại như thế kia, sẽ bị người trong nội biên chỉ trích sau lưng.
Về chuyện sau khi An Du trở thành vợ kế một cách đường đường chính chính, An gia sẽ ra sao... đều là tự chuốc vạ vào thân mà thôi.
An Du cuộn tròn trong chăn nghe thấy tiếng bước chân trở về phòng của anh rể. Lời mà bà vú nói, cậu nghe được loáng thoáng. Tuy không nghe rõ hết mọi chuyện, nhưng vẫn hiểu được, An lão thái thái lại không muốn để cậu vụng trộm với anh rể nữa. An Du không thể hiểu được tâm tư của Lão thái thái.
An lão thái thái đầu tiên là đưa An Tiếu vào Phủ soái, sau đó lại không cho phép cậu chung chăn chung gối với anh rể, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, rốt cuộc là vì cái gì, cậu bị An gia bỏ rơi rồi sao?
Nhưng An Du không quan tâm. Khi An lão thái thái trông mong cậu vụng trộm với anh rể, thì cậu không vụng trộm, nhưng bây giờ An lão thái thái không bằng lòng cho cậu vụng trộm nữa, thì đã muộn rồi. An Du vươn cánh tay ra khỏi chăn, quấn lấy cổ Hoắc Chi Tiêu: "Anh rể, anh muốn tới phòng của chị sao ạ?" Đầu ngón tay Hoắc Chi Tiêu chọt nhẹ vào trán cậu: "Biết mà còn hỏi."
"Anh rể biết em biết mà còn hỏi, ý là như này ạ?" Cậu kê cằm trên vai Hoắc Chi Tiêu, môi chạm vào dái tai lạnh buốt của người đàn ông. An Du rùng mình, tay càng ôm chặt cổ Hoắc Chi Tiêu.
Người đàn ông của chị... đã là của cậu rồi.
Hoắc Chi Tiêu trở mình trên giường, đè An Du dưới người, tiện tay kéo chăn qua, đắp cho hai người: "Lần trước đã dạy em rồi." Cậu còn chưa kịp hiểu ý anh rể nói là gì, thì tay đã bị nắm chặt, đặt trên thắt lưng da.
An Du bất mãn hừ hừ, mò xuống dưới chăn cởi thắt lưng giúp Hoắc Chi Tiêu. Tiếng lanh lảnh của kim loại va vào nhau, đặc biệt rõ ràng trong chiếc chăn bông ngột ngạt. An Du đột nhiên ngồi dậy, lột chăn ra, hít một hơi nhỏ.
Hoắc Chi Tiêu mở ra góc chăn còn lại thay cậu: "Ghen rồi à?" "Em không có." An Du tức giận trừng mắt nhìn anh rể, "Em biết anh rể sẽ không đi." "Hửm?"
"Hơn nữa, cho dù anh rể có đi thật, cùng lắm thì em tự dùng tay..." Hoắc Chi Tiêu vốn đã cụp mắt lại nâng lên lần nữa: "Tự dùng tay?" "Bộ không được chắc?" An Du bấm bụng nói: "Lúc nào mở đầu anh rể cũng dùng tay giúp em mà." "Thù dai thế?"
"Anh rể..." "Vậy em tự lấy tay làm cho anh rể xem nào." Hoắc Chi Tiêu ôm eo cậu, bụng ngón tay vuốt ve eo nhỏ, nhẹ nhàng ấn vào hõm eo.
Hai má An Du đỏ bừng, cong đầu gối muốn đẩy anh rể ra, môi lẩm bẩm: "Anh rể nói bậy." Chân lại bị Hoắc Chi Tiêu gác lên trên vai.