Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tìm gặp ông thông gia không phải là chuyện đơn giản. Dẫu sao hiện tại An Hân bị Hoắc Chi Tiêu đưa trở về, mà An lão thái thái còn muốn hành động một cách bí mật, đó còn khó hơn lên trời.
Lại chẳng phải An Du không muốn gặp người của An gia. Cậu đâu có nghĩ được sâu xa tới vậy?
An Du không tìm được An Tiếu, nghĩ rằng trong lòng anh rể chỉ có một mình mình, là cũng đã hài lòng lắm rồi. Chỉ có điều u sầu suốt một đường mà giờ không có chỗ phát tiết, nên cậu cưỡi lên eo Hoắc Chi Tiêu, một tay chống cơ bụng anh rể, tay còn lại thì đang nguệch ngoạc vẽ vời trên giấy. Tiểu thiếu gia của nhà An gia, cho dù không được ai yêu thích, nhưng vẫn biết cầm kỳ thư họa, ngay cả viết chữ có một tay mà cứ là nắn nót xinh xắn như thường, dù có ở trên giường, thì khi viết chữ cũng rất có khí phách.
An Du không viết gì khác, mà là đang viết thiệp mời—— thiệp đám cưới của cậu và anh rể. Hoắc Chi Tiêu cau mày nhìn một chốc, cảm thấy An Du tính tình trẻ con, viết cũng là viết chơi chơi thôi, tới lúc phải viết thiệp mời như thế nào, vẫn phải để mình lo, nhưng nào có ngờ câu lời chào đầu tiên An Du không biết viết, thế mà còn xòe tay đòi mượn thiệp đám cưới mà An Tiếu tự làm.
"Cái gì?" Lúc đầu Hoắc Chi Tiêu nghe không hiểu lời An Du nói. "Mẹ em nói với em, trước khi An Tiếu tới Phủ soái, có chuẩn bị xong thiệp đám cưới với anh rồi." Cậu không chớp mắt, ăn nói lung tung: "Anh cho em xem thử, thiệp mời của cổ viết như nào." Hoắc Chi Tiêu chậm rãi ngồi dậy, hai tay bóp eo An Du, cười đầy thâm thúy: "Mượn thứ đó làm cái gì?" "Thì em xem chút." Cậu vừa nói xong, mông đã bị tát cho một cái.
An Du "ai ui" một tiếng, ôm cổ anh rể: "Đau em!" "Anh còn chưa dùng sức nữa đấy." Hoắc Chi Tiêu buồn cười rụt tay lại, gập hai chân, nhốt cậu vào trong ngực, "Hơn nữa... viết thiệp cưới mà còn đòi chép, đáng đánh!" "Em không có chép!" An Du ấm ức bẻ lại: "Em chỉ muốn xem thử, thiệp cưới thật là phải viết như thế nào." Ở An gia người ngang hàng với An Du, ngoài An Hân ra, thì chẳng có ai gả đi cả.
Vả lại, nếu viết thiệp cưới thật, thì cũng không đến lượt An Du. Cho nên cậu lấy bút máy của anh rể xóa xóa sửa sửa, viết cả buổi, mà cũng chưa hài lòng, cho mượn xem tham khảo xíu không được luôn sao?
An Tiếu là ví dụ tham khảo có sẵn trước mắt.
"Đốt rồi." "Hả?" An Du ngẩng đầu, "Anh đốt gì cơ?"
"Mấy tấm thiệp đó." Hoắc Chi Tiêu gạt lọn tóc lòa xòa trên trán cậu sang một bên, đầu ngón tay sờ khuôn mặt trắng nõn vuốt xuống tận sau gáy, xoa tròn trên dấu hôn mà mình mút ra. "Không được đốt à?"
Tất nhiên là phải đốt rồi.
An Du cụp mắt, thầm vui vẻ, sau đó vứt tờ giấy gạch xóa tùm lum của mình lên đầu giường: "Anh rể, sắp đến tết rồi." Giọng điệu cậu lo lắng, vô cùng bất an.
Lại một năm nữa trôi qua, cậu sẽ tròn mười tám tuổi. Nên lấy chồng rồi.
Anh rể...Anh rể nên... "Mùng tám là ngày tốt."
An Du bỗng chống lên eo Hoắc Chi Tiêu, dán cả người sang: "Anh rể?" "Sao, còn muốn gọi anh là anh rể à?" Hoắc Chi Tiêu gãi gãi cổ cậu. An Du cười ngã vào trong ngực người đàn ông: "Muốn, anh rể mãi mãi là anh rể." Là anh rể của riêng cậu.
Việc cưới xin là trước khi Hoắc Chi Tiêu ra vùng biên, thì đã bắt tay vào chuẩn bị rồi. Chuyện vụn vặt nhiều vô số xảy ra trong thời gian này, đều có Lính cảnh vệ giúp đỡ giải quyết, đợi đến khi An Du biết, thì gạo đã thành cơm mất rồi, đừng nói là lễ cưới, ngay cả sính lễ cũng chuẩn bị xong xuôi.
Chỉ thiếu thiệp đám cưới nữa thôi. Tuy Hoắc Chi Tiêu không mong đợi An Du sẽ làm ra trò gì để tự làm khổ mình, nhưng lại không ngờ cậu sẽ nói ra lời mê sảng muốn chép thiệp mời mà An Tiếu tự làm, thế chẳng phải là đáng đánh đòn cậu à?
Hoắc Chi Tiêu nghĩ tới đây, lại nhịn không được muốn vươn tay sang. Ai dè, An Du đã đề phòng trước, tay anh rể chưa kịp tát xuống, thì đã lăn lông lốc cuộn vào trong chăn, chớp mắt đắc ý: "Anh rể, anh bắt nạt em quá à." Chăn bông màu xanh sẫm cuồn cuộn như con sóng, Hoắc Chi Tiêu tiện thể nằm lên, không cho An Du ngọ nguậy, mặt kệ sự phản kháng của cậu, ôm người vào trong ngực.
An Du đổ một lớp mồ hôi mỏng, cười híp mắt thở hổn hển, càu nhàu rất nhiều lời, Hoắc Chi Tiêu cũng chỉ cười. Nhìn cậu cười.
"Em đi tắm đây." An Du quậy đủ rồi, đứng dậy đi tìm Lính gác đun nước nóng. Cậu chẳng thấy có gì ngại cả, người đổ mồ hôi muốn tắm thôi mà, nhưng Lính gác giúp cậu đun nước nhiều ngày thì lại nghĩ không đứng đắn, chỉ cho rằng Thiếu soái nhà mình đúng là tài năng thiên bẩm, lại chẳng phải người, ban ngày ban mặt mà còn bắt nạt vợ cho được, thậm chí còn kêu vợ tự đi đun nước, khi nhìn vào ánh mắt của An Du lập tức mang theo vài phần không nỡ.
"Tiểu thiếu gia ngài cứ nằm nghỉ ngơi, đừng để mệt, chúng tôi đi đun nước nóng cho ngài." "Vậy làm phiền các anh." An Du không có nghi ngờ gì, ôm tay bước ra phía ngoài vài bước, đến bên cửa sổ. Ánh sáng trắng chói lóa khiến An Du không thể mở mắt trong một lúc, nhưng cậu vẫn thấy rõ căn nhà trệt bé nhỏ mà chị ở. Lính gác đứng canh trước cửa chú ý đến ánh mắt của An Du, nhẹ giọng nói: "An Hân đã được đưa về An gia rồi." "Chuyện xảy ra khi nào?"
"Ngày hôm qua, lúc Thiếu soái tới đón ngài, tiện thể..." "Anh rể không hề nói với tôi." Trong lòng An Du nhất thời không biết đây là cảm giác gì, trong niềm hân hoan, còn có một chút sự ngỡ ngàng nhàn nhạt. Cuối cùng thì cậu... đã đoạt được anh rể từ chị rồi sao?
Một cơn gió lạnh thổi qua, An Du bỗng giật mình. Cậu sợ tất cả những gì mình có được chỉ là hoa trong gương, sợ sẽ có người đến đánh thức cậu, sợ khi mở mắt anh rể vẫn ở bên chị, đó là Thiếu soái của Hoắc gia cao cao tại thượng chẳng có liên quan gì tới cậu cả. Không hiểu sao, lúc An Du chưa hiểu được tấm lòng của anh rể, thì hãy còn chưa lo được lo mất thế này, nhưng mắt thấy sắp trở thành vợ kế thật rồi, thì lại nhớ về rất nhiều hình ảnh mà cậu đã sớm lãng quên từ lâu—— ba năm trước, anh rể cưới chị, cưỡi trên con ngựa cao to, dẫn dắt kiệu lớn tám người khiêng, một đường hoành tráng trở về Phủ soái.
An Du nhẹ nhàng hít một hơi, gió lạnh dường như tràn vào khắp nơi. Cậu liếc nhìn cánh cửa phòng ngủ đóng chặt. Bây giờ anh rể đã là của cậu rồi.
Cậu cười thầm trong sự đê hèn.
Là của cậu. Là của cậu...
"A Du?" Hoắc Chi Tiêu chờ hồi lâu mà không thấy An Du về phòng, lúc đẩy cửa, thì thấy cậu đang ngớ ra nhìn chằm chằm tuyết rơi bên ngoài cửa sổ, cau mày nói: "Nghịch ngợm!"
Nói xong, một tay che mắt cậu, một tay kéo eo cậu về: "Không sợ bị quáng tuyết (*) sao?"
(*) quáng tuyết (chứng bệnh, khi cường độ ánh sáng mãnh liệt phản chiếu lên mặt tuyết kích thích mắt làm cho mắt bị đau, sợ ánh sáng, chảy nước mắt, nghiêm trọng có thể làm mù mắt)
Vừa dứt lời, những giọt nước mắt nóng hổi đã thấm ướt lòng bàn tay.
An Du nhào vào trong vòng tay Hoắc Chi Tiêu, "Anh rể, anh có thấy em thật ghê tởm không? Em đã cướp đi anh từ chị, em...em..." "Cướp?" Hoắc Chi Tiêu thở dài, "Khi nào mà bé A Du của anh lại bản lĩnh như thế?"
Cậu nghẹn ngào: "Nếu em bản lĩnh thế, sao ngay cả thiệp đám cưới cũng không biết viết?" Bị lật lại chuyện cũ, An Du tức hồng hộc túm ống tay áo anh rể. Hoắc Chi Tiêu lại vươn tay tới, mười ngón tay đan vào nhau với cậu.
"Anh chưa kết hôn, em chưa gả đi." Hoắc Chi Tiêu cúi người thủ thỉ với An Du: "Thì có gì mà không được?" Lông mi cậu khẽ run, biết mình đã đi vào đường cụt, lại cảm thấy anh rể đang nói bóng nói gió, kiễng chân, cắn nhẹ một ngụm lên môi người đàn ông.
Lính gác mồ hôi đầm đìa bưng nước nóng lên lầu, vừa khéo bắt gặp cảnh tượng này, trượt chân, xém tí nữa té nhào: "An... An tiểu thiếu gia." "Đi thôi." Hoắc Chi Tiêu nghe thấy bèn buông cậu ra, "Nước còn nóng mau tắm đi, kẻo nguội." Cậu đáp một tiếng, ôm tay đi sang, bỗng nhớ ra đây là phòng ngủ của anh rể, nên có nhà tắm, không như chỗ khác, tắm mà phải đun nước nóng, ngay lập tức mặt ửng đỏ vì xấu hổ.
Cậu còn nhớ, khi ở An gia, anh rể bắt nạt cậu, mới kêu Lính cảnh vệ đi đun nước nóng.
Thế là An Du cũng thẹn thùng khi nói chuyện với Lính cảnh vệ, đợi khi nước nóng được bưng vào phòng ngủ, thì đã tức khắc chui vào sau bình phong, cởi quần áo, rồi nhảy vào trong cái tũm. "Anh rể, sao anh không nhắc em?" Cậu nằm nhoài trên bồn tắm, buồn bực kêu, "Em quên mất, đây là Phủ soái, không phải An gia, không cần đun nước nóng."
"Cho bọn họ chút việc để làm." Bóng dáng Hoắc Chi Tiêu lờ mờ phản chiếu trên bình phong, "Để bọn họ đỡ phải làm phiền em suốt ngày." "Làm phiền em?"
"Làm phiền lúc động phòng." Hoắc Chi Tiêu thản nhiên nói: "Em gả cho anh, phải tiếp xúc với bọn họ là điều khó tránh khỏi. Sau này không cần phải mềm mỏng với họ, toàn là những thằng nhóc da dày thịt béo, thiếu dạy dỗ."
Hoắc Chi Tiêu hiếm khi nói về những chuyện và mọi người xung quanh, An Du vừa nghe là đã say mê. Cậu là Tiểu thiếu gia, trước khi gặp được Hoắc Chi Tiêu, gần như chưa bao giờ nhìn thấy người đàn ông nào đã ra chiến trường, Lính cảnh vệ sau này cậu gặp phải, đều tỏ vẻ không nghiêm túc ở trước mặt cậu, trông chẳng giống binh lính chút nào.
"Anh rể, bọn họ có chê em yếu ớt không?" "Hửm?" Hoắc Chi Tiêu đứng trước bình phong, nghe tiếng nước chảy rào rào bên trong, nghĩ đến dáng dấp An Du trần truồng ngồi trong bồn tắm, hầu kết chuyển động, giọng nói bất giác trở nên khàn khàn.
"Anh rể toàn nói em yếu ớt." Ánh mắt An Du chợt trở nên u buồn. Nhưng cậu sinh ra đã yếu ớt rồi, có cách nào khác đâu chứ?
Hoắc Chi Tiêu nhận ra nỗi sợ bóng sợ gió của An Du, ban đầu thì thấy buồn cười, nhưng về sau nghĩ lại, e là chuyện cưới xin vào mùng tám tháng giêng sẽ hù dọa cậu, làm Tiểu thiếu gia vốn hiền lành ở bên cạnh mình trở nên hoảng sợ.
Suy đoán của Hoắc Chi Tiêu hoàn toàn chính xác. An Du đã hoảng sợ.
Cậu chưa từng được gả đi, dì Miêu cũng chỉ được cha cậu tùy ý dùng kiệu khiêng vào thôi. Không có ai khóc vì cậu gả đi, cũng chẳng có ai chuẩn bị đồ cưới vì cậu. Cậu cô độc một mình, sắp thành vợ kế nhỏ của anh rể rồi.
Trở thành vợ kế và không danh không phận như bây giờ sẽ rất khác khi đi theo anh rể. Vợ kế phải ra mắt cụ Hoắc và các bậc cha chú trong nhà, phải đứng dưới cái nắng gặp mặt mọi người.
Đó là cuộc sống mà An Du chẳng bao giờ đối mặt.
Hoắc Chi Tiêu cởi găng tay, đi vòng qua phía sau tấm bình phong. An Du trở người, nằm ngửa trong bồn tắm, hai chân chụm chặt, như con cá mắc cạn.
"Có anh ở đây mà." Hoắc Chi Tiêu đến bên cạnh cậu, năm ngón tay giữ lấy cái gáy ướt dầm dề của cậu, bụng ngón tay nhẹ nhàng ấn lên phần xương nhô ra ở phía sau cổ của An Du.
Ngoài cửa sổ có vài tiếng pháo xa xăm. An Du được anh rể ấn đến mức nhắm nghiền hai mắt, thoải mái thở ra một hơi: "Sắp tết rồi." "Ngày mai đi nghe hí với em." "Nghe hí sao?" An Du vừa mở mắt, là ánh mắt đã long lanh lấp lánh: "Anh còn biết nghe hí ạ?"
Tất nhiên Hoắc Chi Tiêu không biết, anh quanh năm bôn ba từ trong ra ngoài, đừng nói là nghe hí, chỉ một điệu hát dân gian thôi cũng không có rảnh mà nghe. Nhưng Hoắc Chi Tiêu nghe Lính gác nói, thiếu gia thích nũng nịu như An Du, đều thích nghe hí.
"Đi rạp hát sao ạ?" "Nghe em hết."
"Được." Cậu cong mắt cười, tròn mắt nhìn anh rể.
Những giọt nước đọng trên bộ ngực trắng sữa, lăn xuống hai quả anh đào đỏ tươi của An Du trông như hai giọt sương trĩu xuống. Đáy mắt Hoắc Chi Tiêu thoáng quá một cơn sóng cuồn cuộn, hai tay chống trên thành bồn tắm, thấp giọng hỏi: "Sao vậy?" Cậu vẫn còn cười, vùi nửa mặt vào trong nước, thổi ọc ọc hai cái bong bóng nhỏ.
Hơi nước mù mịt, làm mờ đi vẻ mặt của Hoắc Chi Tiêu. Ào một tiếng, cánh tay ướt nước của An Du đã choàng lên cổ Hoắc Chi Tiêu. Cậu hừ nhẹ: "Em tắm sạch cả rồi, anh rể không bế em ra, chỉ biết nhìn thôi!"