Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Vô Lại Kim Tiên
  3. Chương 11: Tiểu Toa Lị Na
Trước /261 Sau

Vô Lại Kim Tiên

Chương 11: Tiểu Toa Lị Na

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Bỉ Mông vương đô tuy không thể sánh bằng Lạc Nhật đế đô, nhưng tính ra đây vẫn là một tòa thành lớn phồn hoa.

Trong thành cửa hiệu buôn bán chen chúc như rừng, các thương hội có tiếng trên đại lục đều thiết lập cứ điểm tại đây, trong đó tự nhiên nổi tiếng nhất là đại lục bài hành đệ nhất Nặc Đốn thương hội.

Lâm Phong kéo theo Khải Lâm Na cùng Khố Nhĩ Sâm cao hứng chạy tới Nặc Đốn thương hội ở đường thành tây, cực kì nhiệt tình chọn một vài kiểu thủ sức tinh tế mĩ lệ cho Khải Lâm Na, dù thế rất ư sầu muộn khi phát hiện ra Khải Lâm Na đối với các thứ này căn bản không cảm thấy hứng thú.

Nghĩ cũng phải, cái tên Tạp Đặc hôn quân của Thần Vũ đế quốc khẳng định không ít lần tặng các thứ này cho nàng ta, người khác nếu chưa từng thấy qua hình dạng thủ sức thế nào, chỉ cần thấy qua những vật này không cần dùng cũng hóa sắc động tâm.

Mặc dù Khải Lâm Na bộ dạng một hai rất vui vẻ, nhưng Lâm Phong là người thế nào, Khải Hội nhìn không được chân thật nội tâm hắn.

Từ Nặc Đốn thương hội đi ra thấy thất vọng phi thường, Lâm Phong chính đang sầu muộn, bất ngờ có chút không tự nhiên, vô ý quay đầu nhìn sang bên cạnh, chỉ thấy một đôi mắt to xinh đẹp sáng trong rực rỡ như sao trên trời đang chăm chú nhìn Khố Nhĩ Sâm nhai một khối thịt bò, nhưng chủ nhân của đôi mắt to mĩ lệ đến cực điểm ấy lại là một tiểu khiếu hóa dơ bẩn.

Bị mục quang lăng lệ của Lâm Phong quét qua, tiểu khiếu hóa nhìn chưa tới được 10 tuổi đấy lập tức cúi thấp đầu xuống, vung chân chạy đi.

Lâm Phong cau đầu mày, ra lệnh: "Giữ nó lại cho ta!"

Lâm Đại lập tức đuổi theo, nhấc lấy tiểu khiếu hóa quay về.

Tiểu khiếu hóa hoảng sợ đến phát run, nhãn tình lộ đầy vẻ tuyệt vọng, thực sự không kêu được ra tiếng.

Khải Lâm Na có chút bất nhẫn, nói: "Hà tất gây khó dễ cho một tiểu cô nương, để cô bé đi không được sao?"

"Tiểu cô nương?" Lâm Phong nhìn cẩn thận, nhưng thực sự là một tiểu nữ hài tử, chỉ là trên mặt đầy cáu bẩn, không thể nhìn rõ dung mạo, trên đỉnh đầu đội vỏ trứng gà một chiếc nón không khác chi là một cái nón vỡ, đã rất khó coi lại càng tăng thêm khó mà nhìn được.

Lâm Phong từ trong tay Khố Nhĩ Sâm thị vệ biết được con bò ngu dốt Khố Nhĩ Sâm khả năng ăn có thể so sánh được với lợn đã dùng rất rất nhiều thức ăn cực kì tinh mĩ trong cái túi to mang ra từ trong vương cung, lấy cái bánh ăn lót dạ đưa ra.

Tiểu nữ hài rụt rè liếc nhìn Lâm Phong, do dự không dám, sau đấy nhanh chóng giật lấy cao điểm không lí tới mục quang lạ lùng mọi người lập tứ lang hổ yết (nuốt vội nuốt vàng), Lâm Phong nhìn cảnh tượng mắt ngây ra.

Khi tiểu nữ hài ăn xong, mới kêu Lâm Đại bỏ cô bé xuống, hỏi: "Có thích không?" Truyện được copy tại Truyện FULL

Tiểu nữ hài gật đầu liên tục, rụt rè nói: "Thực sự ngon lắm!"

"A a!" Lâm Phong vui hiểu, đưa ra hết toàn bộ cái túi thức ăn to tinh mĩ của Khố Nhĩ Sâm nói: "Phụ thân muội, lảm thế nào thấy người là chạy vậy?"

Tiểu nữ hài vừa nuốt vội nuốt vàng, vừa lúng búng nói không rõ ràng: "Mẫu thân bị bọn họ hại chết, phụ thân không cần muội!"

"Thái dương của ta!" Lâm Phong giận dữ la: "Ở đâu có cái phụ mẫu táng tận thiên lương vậy!"

Khải Lâm Na khuyên: "Không bằng ngươi mang muội ta về, tiểu nữ hài này một thân một mình bên ngoài gặp rất nhiều nguy hiểm!"

Lâm Phong nhìn qua nhìn lại tiểu nữ hài, hỏi: "Theo huynh đi không?"

Tiểu nữ hài ngây thơ hỏi: "Huynh có thể cho muội ăn không?"

"A a!" Lâm Phong cười nói: "Chỉ cần muội nghe lời ta sẽ cho muội cơm ăn!"

Tiểu nữ hài lập tức gật đầu liên tục nói: "Muội có thể nghe lời, chỉ cần huynh cho muội ăn cơm huynh muốn muội làm gì cho huynh cũng được, muội có thể giặt đồ!"

Khải Lâm Na không thể nhịn được nữa, ôm lấy eo tiểu nữ hài lên, lấy ra tờ giấy chà lên khuôn mặt nhỏ dơ bẩn cho cô bé, nói: "Giỏi lắm, muội thường giặt y phục cho người khác sao?"

Tiểu cô nương sợ hãi nói: "Phải rồi, bọn họ thường dùng roi đánh muội, để muội giặt y phục cho họ!"

Khải Lâm Na vội cuốn tay áo cô bé lên nhìn, trên cánh tay nhỏ quả thật có vài vết sẹo tím dài nhỏ, trong mũi chua lên hàng lệ gần như tuôn trào.

Lâm Phong trong lòng nhanh chóng nổi lên một đống lửa, hỏi: "Muội tên là gì thế?"

Tiểu nữ hài nói: "Muội gọi là Toa Lị Na!"

Lâm Phong hướng về Khố Nhĩ Sâm nói: "Ngươi có nghe qua ai là phụ mẫu muội ta không!"

Khố Nhĩ Sâm lập tức hướng về thị vệ bên mình giận hét: "Chưa nghe sao? Còn lóng ngóng ở đây làm gì?"

Thị vệ thật oan uổng, thầm nghĩ: "Ngài không nói ai dám đi chứ!" Trên miệng đương nhiên không dám nói thế, vội vàng đáp ứng một tiếng chạy đi.

Lâm Phong cười ha ha nói: "Bỉ Mông vương quốc các người thật lúc nào cũng có việc vui, năm nay đặc biệt nhiều, cửa vào nhà của vương tử ngươi còn tồn tại nhiều vấn đề như vậy, thì không biết những địa phương khác hình dạng còn như thế nào nữa!"

Khố Nhĩ Sâm cả mặt đỏ cả lên nói: "Đây không phải lỗi của ta, là phụ mẫu cô bé không cần nó, Khải Sắt thành chúng ta có rất ít người không được ăn cơm, phụ hoành thường nói dân dĩ thực vi thiên, quốc dĩ dân vi bổn (thức ăn là quan trọng với dân, dân là gốc của quốc gia), nếu ta sau ngày hôm nay làm lấy quốc vương sau này nhất định sẽ đối đãi thật tốt với lão bá tánh, ta khẳng định sẽ nghe lời phụ vương!"

Lâm Phong khanh khách nói: "Nhìn không ra cha người lại là một vị vua tốt, bất quá tên đầu bò ngu dốt ngươi ta thế nào cũng thấy hình tượng phần tử chiến đấu giỏi, hơn nữa ngươi ngu xuẩn thế này, sau này làm quốc vương không nói đến cần chánh thương dân, chỉ cần để các huynh đệ ngươi tránh xa vương vị ngươi đã là một việc tốt!"

Khố Nhĩ Sâm giận hét: "Ngươi dám nói ta ngu xuẩn sao?"

Lâm Phong trừng mắt nói: "La cái rắm a, chỉ dọa phụ nữ và bé gái thôi!"

Khố Nhĩ Sâm nhìn Toa Lị Na, quả nhiên trên mặt có vè sợ hãi, tức thì xấu hổ gãi gãi đầu.

Quay về vương cung, Khải Lâm Na dẫn Toa Lị Na đi tắm rửa sạch sẽ, lại cấp cho cô bé y phục mới, tiểu khiếu hóa xấu xí mới rồi lập tức biến thành một tiểu thiên sứ, do bị người nhà đuổi ra ngoài nên đã nếm trải không ít khổ đau, tiểu nha đầu chỉ cần thấy bất kì ai là trên mặt liền tỏ vẻ khiếp sợ, chỉ đối với Lâm Phong cùng Khải Lâm Na mới cảm thấy có điểm thân thiết.

Nguyên nhân là Lâm Phong đã cho cô bé bánh để ăn.

"Tọa Lị Na, lại đây với huynh nào!" Lâm Phong đang ngồi ở một góc hoa viên, miệng đang gặm một quả táo vẫy vẫy tay vể hướng tiểu Toa Lị Na đang theo Khải Lâm Na học tập may vá.

Toa Lị Na lập tức chạy lại, con mắt to nhìn trộm Lâm Phong hỏi: "Có việc gì không ạ thiếu gia?"

"A a, không việc gì đâu!" Lâm Phong nói: "Về sau không cần gọi huynh là thiếu gia, gọi công tử là được rồi!"

"Phải, công tử!" Toa Lị Na tinh không đáp lại một tiếng.

Lâm Phong kĩ lượng xem xét, tiểu nha đầu về sau có thể xinh đẹp như hoa, khuôn mặt nhỏ ngây thơ, một đôi mắt to trong suốt sáng ngời giống như hàn tinh trên trời buổi tối khiến người thương yêu, cuốn tay áo cô bé lên nhìn, thương tích trên cánh tay nhỏ đã được Khải Lâm Na dùng trị liệu ma pháp quang hệ hoàn toàn chữa khỏi.

"Muội muốn học gì, ta sẽ dạy muội!" Lâm Phong nói.

"Thật chứ? Muội muốn làm một kị sĩ." Toa Lị Na sắc mặt ngây thơ nói.

"Ha ha!" Lâm Phong cười: "Đương nhiên là có thể, được lắm sau này muội cứ theo ta, ta không những dạy muội đấu khí, hơn nữa còn để muội thành một thánh kị sĩ!"

Toa Lị Na cao hứng nói: "Công tử thật là người tốt!"

"Ha!" Lâm Phong vui vẻ nói: "Cuối cùng cũng có người nói ta là người tốt, được rồi, muội đi gọi Khải Lâm Na thư thư của muội lại đây!"

Toa Lị Na đáp lại một tiếng, liền chạy quay về.

Rất nhanh, Khải Lâm Na đi lại nghị hoặc hỏi: "Ngươi gọi ta à?"

Lâm Phong bất mãn nói: "Nàng không thể tôn trọng ta sao? Nàng nàng nàng đấy, nàng coi ta là người gì của nàng chứ?"

Khải Lâm Na ngớ người ra, sau đấy liền cười hỏi: "Công tử gọi thiếp ư?"

Lâm Phong lúc này mới mãn ý nói: "Nói vậy mới phải, ta tốt xấu gì cũng là phu quân của nàng, đừng để lúc nào cũng phải gọi nàng tới nàng mới đi, trông như thể là đối đãi với cừu nhân vậy, về sau khó tránh người ta nhìn vào đàm tiếu!"

Ra dấu cho nàng ngồi xuống bên cạnh, Lâm Phong nằm gối đầu lên chân nàng, hỏi: "Có chuyện quan trọng này cần với nàng, ta muốn truyền cho nàng một loại đấu khí, nàng có muốn luyện hay không?"

Khải Lâm Na đáp: "Đấu khí Lâm gia nhà chàng truyền nam không truyền nữ, thiếp không muốn người khác hiểu lầm, lại nói thiếp hiện tại cũng không thích hợp tu luyện đấu khí, như quả có thể nói thiếp nghĩ mình tại phương diện ma pháp đã bỏ ra nhiều công phu!"

Lâm Phong xoa đầu vào tiếu phúc nàng ta nói: "Nàng không nên nghĩ lệch vậy, quy củ tổ tông ta đương nhiên không thể phá hoại, ta muốn truyền cho nàng một môn đấu khí do ta sáng tạo, hơn nữa không nhất định phải khởi luyện từ nhỏ, luyện môn đấu khí này có thể bảo tồn dung nhan không già, ta không muốn nghĩ 50 năm sau phải đối diện một lão thái bà, bởi vậy mới dạy lại cho nàng, nàng có muốn học hay không?"

"Thật chứ?" Khải Lâm Na rõ ràng tỏ vẻ không tin, nhưng câu dung nhan bất lão khiến lòng nàng cực kì chấn động.

Lâm Phong tự nhiên thấy được minh bạch, đắc ý nói: "Động lòng rồi sao? Dung nhan bất lão, thanh xuân vĩnh trú a, nàng nghĩ xem khi nàng được 100 tuổi, các nữ nhân khác hai bên tóc mai đều phong sương, vả chăng thực sự trước đây có phương hoa tuyệt đại, diễm khuynh thiên hạ, đều rồi sẽ gặp phải tình cảnh như thế!"

Khải Lâm Na tuy nhận định hắn đang dẫn dắt mình (thôi hỏa xa – kéo xe lửa), nhưng tâm lí bị công thế của Lâm Phong nắm lấy, trong đầu không nhịn được ảo tưởng nổi lên theo lời Lâm Phong nói.

Lâm Phong hiện tại mãn ý phi thường về khẩu tài của mình, lại nói tiếp: "Thế nào? Nếu muốn học tối nay tìm tới phòng ta tìm ta."

Khải Lâm Na tức thì tức giận trừng mắt liếc hắn, môi đào khẽ mở, thốt ra hai chữ: "Vô sỉ!"

"Lại thế!" Lâm Phong sầu muộn nói: "Nàng lúc nào cũng cho ta là hạng vô sĩ như thế, luyện công tối kị là có người quấy nhiễu, vì thế chọn đêm khuya vắng người mới tốt, như quả nàng sợ bị người khác đàm tiếu, ta tới phòng nàng cũng được, hoặc giả đơn giản sau này chúng ta động phòng cho gọn, miễn phải chạy qua chạy lại mà phiền!"

Khải Lâm Na gắt: "Trong đầu ngươi nghĩ toàn những thứ bậy bạ, đánh chết ta cũng không cùng ngươi động phòng!"

Lâm Phong giận dữ nói: "Vậy nàng thế nào mới chịu cùng ta động phòng chứ?"

Khải Lâm Na cười nói: "Ngươi đợi tới khi nào đáp ứng được việc của ta hảy nói tiếp!"

"Ai!" Lâm Phong cố ý thở dài nói: "May mà ta có biết trước, biết là nàng đã nói ra thì không đổi, bởi thế mới phải chuẩn bị trước!"

Khải Lâm Na nói: "Khi nào ta nói mà không giữ lấy lời, lẽ nào ngươi khi phụ ta còn chưa đủ sao?" Nói xong trên khuôn mặt ngọc không ngăn được nổi lên hai phiến đỏ hồng, cái thần thái mĩ lệ động người đấy Lâm Phong thấy qua tức thì mắt ngây ra, nước dãi cũng theo khóe miệng mà chảy ra.

Một lúc lâu, Lâm Phong tinh thần mới hồi lại đắc ý nói: "Đều nói nam nhân tìm được người vợ hoạt bát lớn tuổi hơn thì rất hạnh phúc, ta hiện tại mới có thể lãnh hội hết thâm ý, buồ ngủ có gối, vú em có man đầu …"

"Ngươi ngậm miệng lại!" Nghe Lâm Phong càng nói càng không ra gì, Khải Lâm Na không nhịn được giận trừng mắt liếc hắn.

"Ha ha!" Lâm Phong vui vẻ không nghĩ gì nói: "Ta hiện tại càng lúc càng phát hiện cái số cứt chó của mình thực sự không phải tầm thường, mới mấy ngày trước kén chọn Thiên Hoa Thánh Nữ làm nương tử, hôm nay ra ngoài lại kén được một con dâu nhỏ, Toa Lị Na tiểu nha đầu này vừa lanh lợi vừa khả ái, tin rằng mẫu thân cũng yêu thích nàng ta."

Khải Lâm Na nghẹn một cái, không đáp lại được lời nào.

Lâm Phong dùng đầu chà vào đùi nàng ta một trận, mới lấy ra ma pháp trượng thuận tay mò lấy từ trong quốc khố, đưa cho Khải Lâm Na nói: "Đây là lễ vật ta tặng nàng, xem coi có thích không?"

"Long cốt trượng!" Khải Lâm Na chỉ liếc nhìn qua liền kinh ngạc kêu lên, hiển nhiên nhận ra cây pháp trượng này là vật bất phàm.

Lâm Phong coi thường nói: "Một cây pháp trượng là gì, có già trị bao nhiêu mà phải la to hét nhỏ thế, đợi sau này ta bắt Điều Long làm thịt cho nàng từ từ mà vứt, luyện thành mấy món thần khí ra để nàng đại khai nhãn giới!"

Quảng cáo
Trước /261 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Anh Động Tâm

Copyright © 2022 - MTruyện.net