Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hàn Mãn Sủng (A Khoai), vác thanh côn lên vay quải luôn cả tay nảy, chàng thanh niên đại diện duy nhất của Thượng Viên ung dung đi đến thành của phái Tỳ Long, như duyên số vậy. Các lộ anh hùng đều tề tựu, chỉ duy Trần gia, sau khi nhận lá Thư từ tay Lý Phúc và Ân, Trần Nhữ Nam, đã viết mật thư gửi cho Dạ Xoa- Ngô Văn Quý ước hẹn ngày có mặt để đòi lại món nợ máu, mà kẻ lên nắm quyền Tỳ Long gây oán với họ Trần.
-Chuẩn bị kỹ chứ!?
-Dạ thưa! Nghĩa phụ! Rất kỹ ạ!
Trần Nhữ Nam:
-Được!!!
….
Có tiếng xiềng xích kéo lê lên mặt đất, gương mặt bị bỏng một nữa, còn in hình dấu phi tiêu hoa ảnh (shuriken), trên gương mặt, đám người chợ đông bổng im bặt, rồi hốt hoảng bỏ chạy tay chân lúng túng, hớt hải.
…
Hồng Hạc:
-Sư phụ! Sư huynh và tiểu sư đệ có tìm thấy chúng ta không?
Lý Thành Khôi ung dung, thư thái ấy:
-Con đừng quá lo! Bạch Hổ và Huyền Long đều rất nhạy bén, việc tìm thấy ám hiệu môn phái tìm ra chúng ta không khó gì.
Hồng Hạc:
-Sau lâu quá chưa thấy ai nhỉ? Không lẽ các phái đều không hay tin?
Thành Khôi:
-Đệ tử à! Đừng nôn nóng chứ! Theo tin tức ta nhận được, các phái đều đã di chuyển, còn về Cổ Pháp sư phụ đoán chắc cũng sắp tới nơi, duy có….
Có chút ngập ngừng, điều đó khiến Hồng Hạc hồn nhiên dõi đôi mắt theo sư phụ.
Hồng Hạc:
-Sao ạ?! Có có gì ạ?!
Thành Khôi tiếp tục nói:
-Trần gia, vẫn im đìm, có lẽ Nhữ Nam Chưởng môn sẽ đến, ta cảm nhận được có gì đó ghê gớm chờ đợi chúng ta ở Tỳ Long Môn.
Hồng Hạc vô tư lự đáp:
-Sư phụ vậy chúng ta không đi được không?!
Thành Khôi đặt chén nước xuống ôn tồn nói:
-Theo con một người thiếu một trong tay chân, thiếu một cái sẽ như thế nào?
Hồng Hạc:
-Sẽ không bình thường, sinh hoạt hằng ngày cũng khó khăn ạ!
Thành Khôi gật gù:
-Uhm! Đúng rồi đó!
Thành Khôi ôn tổn giải thích:
-Giữa các phái, tuy sở trường đoản khác nhau, điểm chung với nhau: có thể kể đầu tiên, bộ pháp, cơ bản công pháp đều lấy sở học cơ bản công pháp thời Ngô vương làm nền, truyền dạy trong kinh sư- võ kinh hay áp dụng cho quân đội triều đình.
Điểm thứ hai, chính đạo, duy trì an dân, giữ yên xã tắc, đó là chân lý tồn tại của chúng ta, hậu nhân các phái phải nêu cao ý chí, mà bậc tiền bối gầy dựng phát huy.
Điểm thứ ba, quan trọng nhất tinh thần yêu nước, tự hào về dòng máu, sinh ra làm dân đất Nam, phải vì tổ quốc phụng sự, da thịt xác phàm cũng chỉ là hư vô tạm bợ.
Hồng Hạc tuy có chút mơ hồ, nắm được phần nào:
-Dạ!
….
Tứ vị cao thủ của Tỳ Long từ khắp nơi kịp qua về, Lê Nhân chưa vui được sớm, ghế chưởng môn vừa ngồi, y phải hoang mang vì tứ vị cao thủ: Bạch mao Đinh Vĩ, Thiết Thủ Vũ Huỳnh Tuấn , Kim Quang Đao Lưu Bá Di, Thiết Phiến Lâm Thiếu Đan.
Cả tứ vị đều ngôi an tọa, trên ghế ở đại sảnh chờ vị chưởng môn trẻ chấp chường để diện kiến.
Thanh Đăng và Hoài Đăng là hai môn sinh theo hầu Kim Quang Đao Lưu Bá Di, đồng thời là môn nhân của Tỳ Long thuộc dòng Lưu Bá Di, chỉ khác duy nhất chỉ có chưởng môn của phái Tỳ Long mới được đem sở học tam bộ thánh bảo gồm: Bát Bộ Linh Đao, Hắc Long Song Đao và Đại Đao Lục Liêm Đao.
Ngồi đầu bên tả, là Kim Quang Đao Lưu Bá Di dáng người to con, đô người, tay như cột đình, chân đi như kỳ lân bước, mắt tướng, môi cong, dáng đi như hổ vồ mồi, vuốt chòm râu rồi quay lại nhìn vào mắt Lê Nhân.
Lưu Bá Di:
-Phiền tân chưởng môn kể lại đầu đuôi sự tình cho bốn vị huynh đệ tui cùng rõ về cái chết của chương môn nhân?
Lê Nhân ấp úng rồi cất giọng:
-Ân sư bị tên hắc y, dùng đao phát và chưởng pháp của Đoàn Thị làm trọng thương lúc giao đấu vô tình bị ám toán.
Lâm Thiếu Đan phe phẩy quạt sắc, vẻ bởn cợt:
-Vậy cũng chưa chắc đâu?!
Lê Nhân tỏ ra bực rội cố nén:
-Ý của Lâm sư bá là?
Lâm Thiếu Đan đứng dậy đi đến gần Lê Nhân, tay xếp quạt lại, trỏ về phía tân chưởng môn:
-Nếu mà nói Đoàn thị làm thì, Nhất dương chỉ, Thiên Ca Quyết người luyện tốt phải trên ba mươi năm, còn kẻ tầm thường là hậu nhân Đoàn thị vọng tộc kia, sao lại dùng đao, dùng chưởng pháp.
Quả là sơ suất kinh người, lời nói Lê Nhân tự dẫn mình vào bẫy của chính y. Quả là Đoàn thị Đại Lý, xưa nay kiếm, chỉ thì nổi danh chớ nào có đến chuyện xài đao, dùng chưởng.
Thấy nét mặt đáng ngờ của Lê Nhân, Thiết Thủ Vũ Huỳnh Tuấn xoay nhẹ lòng tay sắt lên mặt bàn, chưởng Thiết sa mà y luyện đã làm cháy khét mặt bàn y đặt cánh tay lên.
Vũ Huỳnh Tuấn bậm trợn nhìn Lê Nhân:
-Tân chưởng môn, người có biết môn quy và giới luật chưởng môn chăng? Ba báo vật, quyền pháp người có thạo hết chăng?
Lê Nhân, chợt vào thế cùng vì chính y tạo ra kẻ hở đế chính bản thân mình vào thế không thể lui, lúc này cả bốn bị sư bá của y đều đứng dậy, dồn hết sức, thi triển sở học nhắm thẳng vào Lê Nhân, y thoát thân bằng khinh công, ra ngoài sảnh, rút thanh đao bên mình ra, thi triển thế Lưỡng Long giao đầu, thiết phiến từ xa kịp đánh tới bị cản lại kêu tiếng “CHOANGGGGGGGGGGGGGGGGGGG”
Lâm Thiếu Đan mỉm cười:
-Tiểu tử khá đấy!
Chợt từ trên không Kim Đao của Lưu Bá Di bổ dọc xuống, buộc lòng Lê Nhân xuất tuyệt học Thanh Phong Cuồng Bá ra để chặn lại, tia lửa chạm nhau từ hai thanh đao khiến cho người ngoài trắc lưỡi thầm khen, Thiết Thủ Vũ Huỳnh Tuấn lao đến liên tục tạo thế song trảo chụp bắt và be sườn của Lê Nhân mà đánh tới, Lê Nhân nhào lộn tránh né, rồi kịp loan đao che mình, tiến từng bước tiếp cận định dùng Nghịch Mã Đới Tinh hạ sát Vũ Huỳnh Tuấn thì đại sư bá Bạch Mao Đinh Vĩ liền tung song chưởng đánh văn thanh đao, và Đinh Vĩ thủ lễ trước Lê Nhân.
-Xin chưởng môn nhân, tha cho tam đệ tính tình hiếu thắng, quả thực bọn ta đã phục, sở học mà người tuổi đời còn trẻ đã luyện thành thạo cả ba pháp bảo bản môn quả là kỳ tích và nhân tài học võ.
Lê Nhân thủ lễ đáp tạ, rồi đưa tay nâng đỡ Vũ Huỳnh Tuấn, y vẻ bực dọc đấm một quyền xuống đất bỏ đi. Còn phía Bạch Mao Đinh Vĩ, y quan sát rất kỹ tân chưởng môn Lê Nhân, Lê Nhân thấy nhẹ trong lòng, lui vào trong đại sảnh, theo sau là Đinh Vĩ và hai vị sư đệ Kim Quang Đao Lưu Bá Di, Thiết Phiến Lâm Thiếu Đan.
Hôm sau,….
Tất cả anh hùng hào kiệt tề tựu gần như là đông đủ đến Tỳ Long môn. Duy chỉ thiếu hai ghế, của Thiên Trường và Thượng Viên.
Quản Lượng của Khuê Văn Các cùng ba vị tứ tinh của bản phái đại diện đến dự điếu tang, chợt tò mò:
-Sau không thấy Thượng Viên và Trần gia nhỉ?
Chợt trong đám đông tiếng xầm xì vang lên, bản thân Lê Nhân cũng bối rối vì y làm sao biết cách liên hệ, nhỡ lộ ra điều gì thì y sẽ bị Trần gia phanh thây.
Chợt có tiếng vọng lên từ đám người:
-Tới tồi, tới rồi.....đây...
-Ai? Ai vậy?????
tiếng tò mò, xầm xì lại vang lên.
Chàng thanh niên vẫy tay chào lượt cười cười, quải thanh côn, lắc lư túi vải.
Hàn Mãn Sủng:
-Chào mọi người, tại hạ đến trễ, sau khi trèo đèo lội suốt theo lệnh Thầy, tui đại diện phái Thượng Viên đến đây, kết giao lại vừa hay tin ở đây chưởng môn Tỳ Long đã qua đời, thật chia buồn....
Vừa cuối chào, ngẩng mặt lên Mãn Sủng (A Khoai) thấy ngay gương mặt Lê Nhân, Mãn Sủng thủ thể toan đánh, thì bị cản lại.
Lê Nhân trong bụng nói thầm, "Quái sao tên này lại là đại diện Thượng Viên, lại còn là kẻ hôm qua..."
Tối hôm trước, …..
Lê Nhân sau khi vượt qua ải thử thách từ bố vị sư bá, chưa kịp thở phào, tính ra dạo phố tìm chút rượu để lấy tinh thần, y đem theo 5 đệ tử của phái, đi một đoạn gặp thanh niên ăn bận người dân tộc, quải trên vay là ba lô túi vải, dáng vẻ ngốc nghếch, đem trêu đùa y.
Người thanh niên miền sơn cước bị nhạo bán kia là Hàn Mãn Sủng, thấy điệu bộ vui thú của chúng, Mãn Sủng kịp trút đầu côn, hạ hành lý xuống đường rồi, vun côn loan đánh tới, đang cười dở Lê Nhân vội nhé đi, và ra lệnh cho đám tay chân xông lên,nhưng những gì y nghĩ lại khác. Mãn Sủng bổ liền ba đòn lại tung Tam bộ miêu trảo, hất văng cả 5 tên đệ tử Tỳ Long theo hầu.
Lê Nhân nóng ra mặt định quay lại thì thanh côn đã kịp đánh xuống, y vội quơ đao né ra, việc né đòn côn khiến bả vay y lãnh trọn cây côn của Mãn Sủng, biết không thể trêu chọc Nhân và đám đệ tử rút lui. Trước khi thoát đi, y đã đánh ra một chưởng mai mà thân thủ nhanh nhẹn nên Mãn Sủng đã né được đòn đó. Phần Lê Nhân, y trong lòng y bực tức, còn về tên hắc y giúp hắn cũng bặc vô âm tính.