Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tác giả: Mặn Hơn Bạn | Dịch: Hạ Chí
Châu Khiêm rất thích giữ chức người thuyết minh, anh ta cười tít mắt: "Nhất Phàn nhà bọn anh chưa bao giờ đánh con gái, nhưng hôm nay các em động vào người của cậu ấy, tha cho là chuyện không thể! Thế nên nếu các em có người yêu thì gọi người yêu đến đây ăn đòn hộ, không có thì gọi bố các em đến đỡ hộ!"
Hả?
Các cô gái sợ hãi, hoảng hốt nhìn nhau...
Họ cũng có nghe tin đồn về khả năng đánh đấm đáng sợ của Thẩm Nhất Phàn!
"Em, em có người yêu!"
Vương Manh Manh là người đầu tiên giơ tay, cô ta đưa mắt nhìn thẳng vào Triển Bằng: "A Bằng, anh hứa sẽ bảo vệ em mà, đúng không?"
Tôi nhăn mặt, khinh thường dáng vẻ của Vương Manh Manh.
Mới đó cô ta còn chê người ta là chân chó, giờ lại nhận anh ta là người yêu, muốn anh ta ăn đòn hộ?
Vương Manh Manh đúng là cái loại không ra gì!
Về phía Triển Bằng, nữ thần theo đuổi hai năm trời đột nhiên chấp nhận khiến anh ta không biết nên vui hay nên lo lắng cho số phận của mình. Anh ta cười hỏi Thẩm Nhất Phàn: "Nhất Phàn, dựa vào tình anh em của chúng ta, có phải tao là ngoại lệ không! Mày sẽ không đánh với tao, đúng không?"
Thẩm Nhất Phàn đút hai tay trong túi quần, đúng thật là không đánh anh ta nhưng chỉ nhấc cái chân dài đạp vào mông Triển Bằng!
"Ngoại lệ cái đầu mày! Mắt mũi thế nào lại đi thích loại con gái này!"
Triển Bằng hét lên, rầu rĩ xoa mông.
Cuối cùng, Thẩm Nhất Phàn vẫn nể tình anh em chỉ đạp anh ta một cái, không đánh anh ta.
Các cô gái khác lập tức gọi điện cho người yêu kể hết mọi chuyện, nhưng đợi nửa tiếng vẫn chẳng thấy tăm hơi ai đến.
Hừ, đúng là không nhờ đàn ông được chuyện gì!
Tổng kết lại thì có người không gọi được người yêu đến, có người không có người yêu, nhưng tất cả đều không dám gọi bố đến đỡ đòn hộ. Họ bắt đầu tự tát mình để cứu thân...
"Xin lỗi, là lỗi của bọn em, bọn em không nên hùa vào bắt nạt Hứa Đường."
"Bọn em sai rồi! Xin lỗi Hứa Đường..."
"Hứa Đường, xin cô tha lỗi cho chúng tôi."
Thẩm Nhất Phàn thản nhiên nhìn họ tự tát đôm đốp, không cả nhăn lông mày.
Anh nghiêng đầu nhìn tôi, nhếch khẽ mày trái, ánh mắt thăm dò.
Hở... Anh đang hỏi ý kiến của tôi à?
Tôi không nghĩ mình tự đa tình, thế nên thử gật đầu: "... Được rồi, thả họ đi đi."
Thẩm Nhất Phàn "Ừ" biếng nhác, ngoảnh sang mất kiên nhẫn với các cô gái kia: "Cút hết đi!"
Các cô gái như được ân xá, vội vàng chạy mất dạng.