Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Vờ Ngây Thơ - Chước Bắc Phong
  3. Chương 26: Nha nha nha!
Trước /76 Sau

Vờ Ngây Thơ - Chước Bắc Phong

Chương 26: Nha nha nha!

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Từ “đói” và “khát” khi xuất hiện riêng lẻ trong bối cảnh bàn ăn đều rất bình thường, chỉ là từ “thèm” nghe có vẻ văn vẻ, ít được dùng trong giao tiếp hằng ngày.

Nhưng thường thì người ta sẽ không dùng chúng cùng nhau.

Đặc biệt là trước mặt nhiều người.

Thèm khát.

Đừng nói là thiếu nước, dù có mất nước đi nữa cũng đừng nói mình “thèm khát”!

Anh có biết từ “thèm khát” thường được dùng trong ngữ cảnh nào không!

Trong lòng Vưu Tốc điên cuồng gào thét, nghĩ lại thì từ “thèm khát” này cô dùng vẫn còn khá đúng ngữ pháp.

Mời anh học lại ngữ pháp giùm!!!

Cảm giác khó chịu trong cổ họng bớt dần, Vưu Tốc khẽ hắng giọng, lặng lẽ ngẩng đầu quan sát phản ứng của mọi người.

Trên trán Thắng Thiên Dương như nổi ba vạch đen, tay cầm thẻ ăn khựng lại, ánh mắt tỏ vẻ không thể tin nổi: “Người anh em, cậu vừa nói gì thế?”

“Khụ khụ khụ, phần cơm này tôi có thêm ớt đâu mà sao nghẹn quá vậy…”

Tần Lâm vội vàng rút khăn giấy che miệng.

May quá….

Vưu Tốc thở phào một hơi, may mà phản ứng của cô không quá khác thường, chắc không ai nhận ra.

Cô lén lút nhìn về phía trước, Tưởng Trì Kỳ dùng đầu ngón tay xoay xoay thẻ ăn, vẻ mặt thờ ơ trông có vẻ chẳng thèm để ý đến sự khác thường của cô.

Thấy vậy, Vưu Tốc lại ưỡn ngực ngồi thẳng lưng.

Chỉ là cô bị nghẹn sớm hơn một giây, sự khác biệt nhỏ nhặt này trong cuộc sống hàng ngày hoàn toàn có thể bỏ qua.

Giống như bạn sẽ tuyệt đối quên mất hôm nay đàn anh Đại Hoàng nằm trên con đường nào, hoặc cây nào có tổ chim sang trọng nhất.

Tưởng Trì Kỳ: “Nước khoáng.”

“…”

Anh bạn à, cậu cứ thế mà bỏ qua câu nói kinh thiên động địa vừa rồi à?

Thắng Thiên Dương thu lại biểu cảm kinh ngạc, nhún vai một chút, “Được rồi, để tôi đi mua.”

Rè một tiếng.

Ngay lúc Thắng Thiên Dương quay người, điện thoại của Vưu Tốc đặt trên bàn bất ngờ rung lên.

Sau kinh nghiệm kích thích ở quán net tối qua, Vưu Tốc đã có sự chuẩn bị trước, chỉnh WeChat thành “Thông báo không hiển thị chi tiết tin nhắn.”

Màn hình chỉ hiện lên dòng chữ “Bạn vừa nhận được một tin nhắn.”

Rồi thêm một tiếng, hai tiếng, ba tiếng.

Cứ thế rung không ngừng nghỉ.

Không hiểu sao Tưởng Trì Kỳ bỗng nhiên cười lạnh một tiếng, đôi mắt sắc bén thoáng hiện vẻ khinh miệt. Vưu Tốc không hiểu gì nhìn anh một cái rồi cầm điện thoại lên.

Tần Lâm: Cậu ta bảo thèm khát, cậu ta thèm khát phụ nữ rồi.

Tần Lâm: Đúng lúc mày cũng là phái nữ, còn có chuyện gì trùng hợp hơn chuyện này sao?

Tần Lâm: Xông lên đi, nắm lấy cơ hội này đi!!!

Vưu Tốc: “…..”

Cô bắn cho Tần Lâm ánh mắt cầu xin cô nàng đừng nói bậy nữa, sau đó dứt khoát tắt luôn chế độ rung trước mặt cô nàng.

Rõ ràng thái độ của Tưởng Trì Kỳ với cô đã lạnh nhạt hơn nhiều, có lẽ anh đã thấy những bài thảo luận về quan hệ của cả hai trên diễn đàn, nên biết mình cần phải tránh xa cô một chút.

Sau khi Thắng Thiên Dương mua nước về, mấy người họ nhanh chóng ăn xong bữa trưa.

Đặt khay ăn vào chỗ quy định, Thắng Thiên Dương lại ồn ào đòi qua cửa hàng tiện lợi bên cạnh để mua vài hộp mì ăn liền về phòng ký túc xá, để tối có món ăn khuya.

Chẳng lâu sau Tần Lâm cũng nhận được tin nhắn của Mạn Mạn nhờ mua bữa trưa giúp cô nàng. Cửa hàng Mạn Mạn muốn ăn nằm ở tầng một, Tần lâm cất điện thoại rồi bước tới cầu thang: “Tao đi trước nhé.”

“Lâm Lâm, mày có cần tao đi cùng không?”

Vưu Tốc gọi với theo bóng lưng của cô nàng.

“Khỏi, tao đi một mình được.”

Tần Lâm chỉ vẫy vẫy tay chứ chẳng thèm quay đầu lại.

Mạn Mạn ơi sao mày không nhờ tao mua cơm hộ chứ???

Vưu Tốc nhìn theo bóng lưng Tần Lâm mà thầm ghen tị.

Cô có chút đứng ngồi không yên.

Không hiểu sao, hôm nay Vưu Tốc cảm thấy Tưởng Trì Kỳ có gì đó không ổn, ngồi riêng với anh có chút ngượng ngùng kỳ lạ.

Hỏi gì anh cũng trả lời, nhưng chưa bao giờ chủ động nói chuyện, câu trả lời cũng hời hợt, so với trước đây thì lạnh nhạt hẳn. Nếu nói là tránh né thì cũng không cần phải đến mức này chứ.

Cô đâu có làm gì khiến anh khó chịu đâu.

“Cậu… các môn chuyên ngành của cậu có nhiều không?”

Vưu Tốc ngập ngừng, lại một lần nữa phá vỡ bầu không khí im lặng.

“Cũng khá nhiều.”

Tưởng Trì Kỳ tiện tay ném chai nước khoáng vào thùng rác.

Một đường parabol hoàn hảo, vang lên một tiếng “cộc.”

Vưu Tốc càng thêm căng thẳng.

“Tuần sau có đợt tuyển thành viên câu lạc bộ, cậu định tham gia câu lạc bộ nào?”

“Còn chưa nghĩ tới.”

“… Lần trước dạy kèm cho Phong Sở Du rất hiệu quả.”

“Ồ.”

Không nói chuyện nữa, cô muốn đập bàn rồi đó!

Cô vốn không phải là người giỏi giao tiếp, mà Tưởng Trì Kỳ lạnh lùng thế này thì không ai có thể chịu nổi, tha cho nhau đi!

Vưu Tốc giận dỗi, im lặng trở lại.

Đến giờ ăn, nhà ăn bắt đầu đông đúc, từng đợt người từ cửa ra vào đổ vào, mang theo hơi nóng từ bên ngoài khiến không khí trong nhà ăn trở nên oi bức hơn.

Có một cô gái ôm sách đi vòng quanh khu vực gần đó vài lần, Vưu Tốc nghĩ rằng cô ấy đang tìm chỗ ngồi nên vội vàng đeo túi đứng lên.

Sau nhiều lần lưỡng lự, cô gái mặc váy kẻ caro màu xanh nhạt cuối cùng cũng tìm được cơ hội.

Mắt cô ấy sáng lên, vượt qua Vưu Tốc, đi tới vị trí bên trong, đưa tay ra xin WeChat, tay cô ấy khẽ run, khuôn mặt đỏ bừng trông rất bẽn lẽn.

“Bạn học, có thể cho mình xin WeChat được không?”

“…?”

Nhà ăn đông người thế này, cậu không tranh thủ đi lấy đồ ăn mà lại xin WeChat của người khác à?

Đàn ông còn quan trọng hơn ăn cơm sao? Trả lại chỗ ngồi cho tôi!

Vưu Tốc cắn môi, cảm thấy đứng bên bàn thế này mất mặt thật.

Cách đó không xa là cửa hàng tiện lợi với thiết kế kính trong suốt đang chật kín người xếp hàng chờ thanh toán, Thắng Thiên Dương vẫn đứng ở cuối hàng, phía trước có một cô gái đang chậm rãi thanh toán cả giỏ đồ ăn vặt khiến hàng chờ mãi không nhích lên.

Có vẻ cậu ta còn phải đợi một lúc nữa mới ra được.

Bước chân Vưu Tốc đang định đi tới cửa hàng tiện lợi bỗng dừng lại.

Cô cảm thấy ở lại đây nữa sẽ như đang xâm phạm đời tư của người khác. Vì vậy, cô quay ngược hướng đi về phía cầu thang, chỉ dừng lại khi không còn nghe rõ tiếng nói bên đó nữa.

Tiếng ồn ào của sinh viên và tiếng gọi món giao hàng hòa lẫn vào nhau, trong đầu Vưu Tốc là một mớ hỗn độn, cô vô thức cố gắng phân biệt giọng nói của Tưởng Trì Kỳ trong những âm thanh đó.

“Mình muốn ăn gà xào cay.”

“Có quán bún mới mở, không biết có ngon không.”

“Chiều nay không có lớp, ngủ thôi.”

“Không có WeChat.”

Tìm thấy rồi.

Vưu Tốc chậm rãi chớp mắt, nhìn chằm chằm vào mũi giày của mình. Cô cảm nhận được không gian xung quanh dần trở nên yên tĩnh, giọng nói đó càng lúc càng gần, âm điệu thanh thoát như đang thì thầm bên tai.

“Cũng không mang theo điện thoại.”

“Nhưng, cái cậu đang cầm trên tay…”

Đột nhiên, có một tiếng va chạm giữa kim loại và da vang lên.

Túi đeo trên vai trái của Vưu Tốc hơi tuột xuống, cô thu hẹp đồng tử lại, cảm nhận một ánh mắt xa lạ đầy bất thiện đang nhìn thẳng vào mặt mình, như đang phân tích và đánh giá từng chi tiết.

Tưởng Trì Kỳ đặt khuỷu tay lên vai cô một cách không tính là nhẹ nhàng, ánh mắt đó ngay lập tức chuyển đến vai cô.

“Cầm giúp cô ấy.”

Nhiệt độ từ khuỷu tay của Tưởng Trì Kỳ dường như đặc biệt nóng rực, anh khẽ đẩy Vưu Tốc một chút.

Vưu Tốc bị ép phải ngẩng cằm lên, cô nhìn thấy cô gái mặc váy caro đang giận dữ nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại mà mình đang cầm trong tay.

… Không phải cậu nói rằng cậu cầm điện thoại của cô ấy sao, vậy tại sao trong tay cô ấy lại có một cái nữa?

Ý nghĩa trong ánh mắt ấy cực kỳ rõ ràng.

Tưởng Trì Kỳ lười biếng trả lời, dường như không hề cảm thấy từ chối người khác là cần phải xin lỗi, “Cô ấy có hai cái.”

Lại bị đẩy một cái nữa.

Vưu Tốc nhìn đôi mắt đầy tổn thương của cô gái, cuối cùng vẫn hé miệng nói: “À đúng rồi, tôi hơi thừa tiền…”

Đi ăn cơm thôi mà cũng tiện tay cầm theo hai cái điện thoại, cậu có gì để so với tôi???

Đánh bại 99% các sinh viên nữ.

Cuối cùng cô gái cũng từ bỏ, liếc nhìn hai người một cái rồi bỏ đi, chẳng biết trong mắt cô ấy thì kẻ thù lớn nhất là ai.

Ngay khi cô ấy vừa quay lưng, vai trái của Vưu Tốc lập tức hạ thấp xuống, may mà Tưởng Trì Kỳ đã đoán trước điều này nên không bị cô làm ngã.

“Đừng lấy tôi ra làm bia đỡ đạn.”

Mỗi lúc giận thì hai má cô sẽ phồng lên một chút như đang trộm cắn răng vậy.

Không dám to tiếng với ai, chỉ dám cắn răng với chính mình.

Tưởng Trì Kỳ khẽ cười, chậm rãi rút tay về, sau đó lục lọi trong túi cô để tìm điện thoại của mình, giọng điệu tạm thời quay trở lại sự ngạo mạn quen thuộc.

“Cứ làm thế đấy.”

“Nhưng mà cô ấy sẽ ghét tôi đấy.”

“Cậu quen cô ta à?” Tưởng Trì Kỳ liếc nhìn cô một cái.

“Không quen.”

“Thế quan tâm cô ta làm gì?”

Vưu Tốc cứng họng, cô nhíu mày cố gắng tìm lý do để tranh luận nhưng ánh mắt đang lơ đãng lại bất ngờ bắt gặp một bóng dáng quen thuộc.

“Tưởng Trì Kỳ…”

Nhưng đã quá muộn.

“Vưu Tốc?”

Dương Duệ đeo chiếc ba lô máy tính màu xám quen thuộc, tay cầm một chiếc cốc giấy lớn không rõ là bún gà hay xiên que đi về phía họ.

Cậu ta tự nhiên đưa chiếc cốc giấy về phía cô, “Tình cờ quá, mời cậu ăn cái này.”

Trong đầu Vưu Tốc bất chợt lóe lên những lời mà Chương Tử đã nói trước đó: “Hình như Dương Duệ thích mày đó, bạn trai tao nói cậu ta thường xuyên nhắc đến mày trong phòng ký túc.”

Vưu Tốc theo bản năng lùi lại một bước, khuỷu tay khẽ co lại, học theo hành động của Tưởng Trì Kỳ… đẩy nhẹ anh một cái.

“Cậu làm gì vậy?”

“…..”

Cậu còn không hiểu sao? Ban nãy tôi vừa giúp cậu đó!!!

Có chút tình nghĩa đi mà???

Vưu Tốc gượng cười, cố gắng thử nói chuyện với Dương Duệ nhưng cổ họng lại không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Khi đối mặt với những người cùng trang lứa mà có ý thích cô, phản ứng của Vưu Tốc là tệ nhất, cô hoàn toàn không thể thốt ra một lời nào.

Nhưng lần này Vưu Tốc không hề có cảm giác tự trách mình, mà chỉ có một chút tức giận.

Cô kéo tay áo của Tưởng Trì Kỳ, lôi anh sang một góc, cố gắng lờ đi vẻ mặt đáng ghét như đang chờ xem kịch vui của anh.

“Cậu không có chút tinh thần đồng đội nào à?”

“Gì cơ?”

“Đừng giả vờ giả vịt nữa.” Vưu Tốc nghiến răng, giọng nói trong trẻo lọt vào tai Tưởng Trì Kỳ chỉ khiến anh cảm thấy dáng vẻ cố gắng tỏ ra hung dữ của cô rất đáng yêu.

Tưởng Trì Kỳ cười khẩy, cố tình hỏi lại, “Không phải cậu bảo không cho tôi dùng cậu làm tấm chắn sao?”

“… Được thôi.”

Không có anh thì cô không sống được chắc?

Vưu Tốc cúi đầu, mở ứng dụng ghi chú trên điện thoại, nhanh chóng gõ một dòng chữ:

[Chào lớp trưởng, tôi no rồi, tôi đi trước đây.]

Cô chỉ mới gõ đến đó thì điện thoại đã bị anh giật mất.

Thật ra Tưởng Trì Kỳ vẫn còn nghi ngờ cái gọi là “hội chứng” của Vưu Tốc, vì khi cô ở trên mạng thì táo bạo đến mức dám xin ảnh cơ bụng của con trai, nhưng ngoài đời lại không dám nói một câu với người khác.

Bây giờ nhìn thấy cô cẩn thận gõ từng chữ, anh tạm thời tin một nửa.

“Đừng dùng điện thoại.”

“Tưởng Trì Kỳ!”

“Đừng có hét lên.” Tưởng Trì Kỳ khẽ chạm vào tai, vẻ mệt mỏi lộ rõ. “Để tôi lo cho.”

Khóe môi khẽ nhếch lên đầy tự mãn không ai bì nổi, Tưởng Trì Kỳ nghiêng đầu, gương mặt đẹp trai phát hờn cùng đôi mắt hẹp dài hiện rõ sự khinh bỉ đối với Dương Duệ.

Dù sao anh cũng không ưa tên này từ cái nhìn đầu tiên rồi.

“Khoan đã…”

Từ biểu cảm của Tưởng Trì Kỳ, Vưu Tốc nhận ra anh đang chuẩn bị làm gì đó không ổn nên vội vàng giữ anh lại. “Cảm ơn cậu đã nói chuyện giúp tôi, nhưng nói gì thì phải để tôi quyết định.”

“Không ăn, tạm biệt.”

Tưởng Trì Kỳ lặp lại câu đó theo cách hiểu của anh.

“Không được, thế này thì xa cách quá rồi.”

“Hai người thân nhau lắm à?”

“Không thân lắm.” Vưu Tốc hời hợt đáp lại, vì cô còn phải duy trì mối quan hệ tốt với Dương Duệ để được nhận học bổng nên cô đang vắt óc cách từ chối mà không khiến cậu ta phật lòng.

“Cậu cứ nói là: ‘Lớp trưởng vất vả quá, tôi no rồi, nếu không có gì thì tôi đi trước nha.'”

Nụ cười của Tưởng Trì Kỳ dần dần mở rộng, trở nên lạnh lùng đáng sợ, “Cậu thử thêm từ ‘nha’ nữa xem tôi có nói không?”

“Xin cậu đó.”

“Nhất định phải có ba từ “nha” đầy thân thiện đấy.” Vưu Tốc nhìn anh đầy hy vọng.

“….”

Tưởng Trì Kỳ đảo mắt, quay đầu bước đến cạnh Dương Duệ.

“Không ăn, tạm biệt.”

“Nha nha nha.”

[Lời tác giả]

Tưởng Trì Kỳ: Cậu có muốn thêm từ “nha” hay không thì cứ nói thẳng đi.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /76 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Trái Cấm - Yunbin

Copyright © 2022 - MTruyện.net