Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); [Sau này tôi còn có thể chạm vào cậu không?]
Câu này nghe đơn lẻ thì khá mơ hồ, thậm chí còn có chút mờ ám. Nhưng sau khi trải qua quá trình giả vờ yếu đuối, Tưởng Trì Kỳ nắm cổ tay áo cô, dắt cô đi một đoạn, Vưu Tốc cảm thấy anh đang nghiêm túc hỏi thật.
Cô gái bất giác cúi xuống, ánh mắt lướt qua chỗ trống trên ghế sofa, nhìn chăm chú vài giây. Thay vì trả lời trực tiếp, cô vòng vo chụp một tấm ảnh cái ghế trống bên cạnh rồi gửi đi.
[Có ai ở đó không, giúp tôi xem sao ghế này trống quá vậy? /thắc mắc]
Trên sàn, Tần Linh và Doanh Thiên Dương ngồi xếp bằng chơi game, còn Vưu Tốc ngồi một mình trên ghế sofa. Tưởng Trì Kỳ còn chờ gì nữa mà không đến đây cho chị xoa đầu… ờ nhầm, không đúng.
Trên sàn, Tần Lâm và Thắng Thiên Dương ngồi xếp bằng chơi game, còn Vưu Tốc ngồi một mình trên ghế sofa. Tưởng Trì Kỳ còn chờ gì nữa mà không đến đây cho chị xoa đầu… ờ nhầm, không đúng.
Cô nhắc mình nghiêm túc lại, thả lỏng người, dựa vào chiếc gối mềm mại trên ghế sofa, chuẩn bị kỹ lưỡng. Cô còn cố dàn chỗ ngồi cho phẳng phiu, vỗ nhẹ hai cái lên khoảng trống bên cạnh, rồi đan tay đặt lên đầu gối, cảm giác vừa nghiêm túc vừa có chút hồi hộp.
Mọi thứ đã chuẩn bị xong.
“Rẹt” âm thanh của cửa kính ban công trượt mở.
Vưu Tốc cúi đầu, đợi Tưởng Trì Kỳ ngồi xuống. Trong đầu cô đang nghĩ xem làm sao để giải thích tình trạng hiện tại của mình cho anh, nhưng chưa kịp nói gì thì lại nghe tiếng cửa phòng vang lên.
Ngước nhìn, cô thấy bóng dáng cao lớn của Tưởng Trì Kỳ biến mất sau cánh cửa phòng ngủ.
Gì vậy? Không phải cô đã ra tín hiệu rõ ràng rồi sao?
Chỗ này trống mà, mau ngồi vào đi chứ! Cô đâu có vấn đề gì khi tiếp xúc gần với anh đâu.
Cô còn đang nghi hoặc về khả năng hiểu ngầm của anh thì cánh cửa lại mở ra. Tưởng Trì Kỳ bước ra, đúng lúc chạm phải ánh mắt ngạc nhiên của Vưu Tốc.
Anh đã thay một chiếc áo phông trắng, vừa bước ra vừa chỉnh lại vạt áo, phần eo lấp ló giữa đường viền quần đen và áo phông, thoáng qua một chút gợi cảm.
Vưu Tốc vội vã xoa mặt, quay đầu sang hướng khác, giả vờ bận rộn một cách kỳ quặc, thậm chí còn định huýt sáo như thể có con chim nào đó đang đợi cô trêu.
Tưởng Trì Kỳ nhìn cô khó hiểu: “Cậu đang làm gì thế?”
“Không… không có gì.”
Cô nghe thấy tiếng ghế sofa lõm xuống. Tưởng Trì Kỳ đã ngồi xuống, nhưng không ngồi gần cô lắm. Anh đang cố tìm một chủ đề để nói, nhưng chưa kịp bắt đầu, Vưu Tốc đã trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
“Tôi không có ác cảm với mấy cậu, việc tiếp xúc bạn bè bình thường hoàn toàn ổn mà.”
Vừa rồi chỉ là một tình huống thường gặp thôi. Có lẽ đây là lần đầu tiên Tưởng Trì Kỳ thực sự cảm nhận được sự thay đổi của cô, nên anh hơi dè dặt. Sợ anh không tin, cô còn chỉ về phía Tần Lâm: “Bình thường Tần Lâm ở đây tôi đâu có sao.”
Vốn dĩ cô cũng ít khi tham gia các hoạt động đông người, và luôn tránh xa nhóm nam sinh. Cảnh tượng vừa rồi quả thực rất hiếm gặp.
Nghe cô nói, đôi mắt đen của Tưởng Trì Kỳ lướt nhìn sang Tần Lâm. Cô bạn này đang mải chơi game, hoàn toàn không để ý gì xung quanh. Vưu Tốc thấy kiên nhẫn của anh gần cạn, bèn lớn tiếng nhắc nhở:
“Lâm Lâm, gật đầu một cái đi!”
Tần Lâm chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng vẫn gật đầu lia lịa, miệng không ngừng hét vào tai Thắng Thiên Dương: “Cậu bị ngốc à? Nhảy đi chứ!”
Tưởng Trì Kỳ: “…”
Anh vừa khẽ nhếch môi định nói gì đó, thì đột nhiên cảm nhận được ngón tay nhỏ nhắn, lành lạnh chạm nhẹ vào ngón út của mình.
Vưu Tốc cúi đầu, lông mi khẽ run rẩy. Những ngón tay thon dài của cô chỉ có mỗi ngón út chạm nhẹ vào ngón út của anh, da kề da.
“Tôi thậm chí dám chủ động chạm vào cậu mà.”
Lớp da mỏng manh ở khớp tay như bị thiêu đốt khi tiếp xúc.
Cổ họng Tưởng Trì Kỳ hơi ngứa ngáy, anh nhìn xuống nơi hai ngón tay chạm nhau, môi chợt nở một nụ cười.
Nhưng chưa kịp làm gì, Vưu Tốc đã nhanh chóng rụt tay lại.
“Đừng lo cho tôi quá.” Cô thả lại một câu, như để chốt hạ vấn đề.
Không có gì nghiêm trọng cả.
Dù có chút phiền phức trong cuộc sống hàng ngày, nhưng chẳng ảnh hưởng gì tới việc giao tiếp giữa hai người họ.
Cô muốn nhấn mạnh với anh rằng đừng vì lý do này mà từ chối giao tiếp với cô. Anh là một trong hai người duy nhất cô có thể thoải mái tiếp xúc!
Tưởng Trì Kỳ im lặng không nói, vẻ mặt không rõ cảm xúc. Vưu Tốc nhìn chằm chằm vào anh, suy nghĩ vài giây rồi cắn răng đứng dậy: “Được rồi, để tôi chứng minh thêm một lần nữa.”
“Thắng Thiên Dương—”
“Quay lại đây.”
Vưu Tốc lập tức ngồi lại chỗ cũ, chẳng muốn làm phiền ai cả.
“Vậy tức là cậu chỉ có thể chạm vào tôi thôi à?” Giọng Tưởng Trì Kỳ nghe có chút trêu đùa, dường như sự tiếp xúc vừa rồi khiến anh phấn khích.
“Còn có Thắng Thiên Dương.”
Để tránh câu chuyện trở nên mờ ám, Vưu Tốc vội vàng bổ sung.
“…Cậu không nói chuyện được với người đàn ông nào khác à?”
“Người cùng tuổi thì hơi khó, nhưng vẫn nói chuyện được với cậu và Thắng Thiên Dương.”
“Lúc nãy đi trên đường, thỉnh thoảng cậu cũng bị như vậy à?”
Anh đang nhắc đến việc cô đột nhiên tái mét cách đây hai mươi phút.
“Không, hôm nay do trên đường đông quá, tôi sợ va phải người khác.”
“Thế nhưng đi cạnh tôi thì không có vấn đề gì?”
“Không có.” Vưu Tốc thấy ánh mắt anh dường như sắp dậy sóng, bèn ngừng một chút, “Đii cùng Thắng Thiên Dương cũng không sao.”
“…Cậu nhắc lại tên cậu ta nữa xem?”
Vưu Tốc lặng lẽ rụt cổ lại, trong lòng bướng bỉnh hét tên Thắng Thiên Dương tới mười lần.
Tưởng Trì Kỳ khẽ xoa trán, giọng dịu đi, có chút khẩn khoản: “Bố của Phong Sở Du là bác sĩ ở bệnh viện tỉnh, có thể biết người giỏi về chuyện này—”
“Không cần.” Cô lập tức cắt ngang.
Cô không muốn gặp bác sĩ.
Ý thức được mình vừa phản ứng hơi mạnh, Vưu Tốc lại ôm lấy chiếc gối xanh dương bên cạnh, nhỏ nhẹ nói: “Ý tôi là… không cần phiền phức vậy đâu.”
Dù sao cũng là lòng tốt, cô cảm thấy hơi áy náy khi phản ứng như vậy.
Anh thu lại ánh nhìn, đáp gọn: “Có cần gì thì nói với tôi.”
Dù sao đây là chuyện riêng của Vưu Tốc, anh không thể ép cô đi chữa trị.
Vưu Tốc khẽ gật đầu ra vẻ đã hiểu, lời cảm ơn còn chưa kịp nói ra thì bầu không khí yên lặng bất ngờ bị phá vỡ bởi tiếng hét lớn.
“Cút! Lần sau tôi mà chơi với cậu nữa thì tự nhảy từ đây xuống luôn!”
Chơi ba lần mà vẫn chưa qua màn, trò này ngay cả trẻ con cũng chơi được!
Tần Lâm tức giận đến nỗi muốn ném thẳng cái tay cầm vào người Thắng Thiên Dương, nhưng nghĩ đến đây là đồ của Tưởng Trì Kỳ nên chỉ đành dằn tay lại, bực bội đấm mạnh vào vai cậu ta một cú.
“Cậu thi đỗ vào trường L kiểu gì thế? Tôi mà đưa tay cầm cho con lừa chơi còn hay hơn cậu!”
Thắng Thiên Dương bị mắng tới mức không nói nên lời, cuối cùng chỉ lẩm bẩm: “Là tại cậu không dẫn dắt tốt.”
“Đồ ngu ngốc.” Tần Lâm không chịu nổi, phẫn nộ nghĩ thầm.
Đã là trò chơi đồng đội mà còn cần người khác dẫn dắt.
Nếu có thể, cô nàng sẽ lấy dây rốn khi sinh ra quấn quanh cổ cậu ta mà siết chết luôn cho xong!
Tần Lâm giận dữ đứng lên, quay lại thấy Tưởng Trì Kỳ và Vưu Tốc ngồi trên sofa trông rất đẹp đôi, nhan sắc của họ làm dịu đi phần nào cơn tức giận trong lòng cô nàng.
Nhìn đồng hồ đã gần 12 giờ 30, cô nàng móc điện thoại ra: “Để tao xem nên đặt đồ ăn ngoài gì nhé. Mọi người ăn gì?”
“Hôm nay nhà ăn bị cúp điện, mày có chắc sẽ đặt được đồ ăn không?”
Chắc chắn là sinh viên trong trường đã đổ xô đặt đồ rồi.
“Đó là do mày ngốc thôi,” Tần Lâm nói, mắt nhìn vào số dư khá khẩm của mình trên WeChat. “Không cần lo, tao sẽ đặt đồ ăn từ quán bar, chắc không ai nghĩ tới đâu.”
Quán bar có các món ăn nhẹ và đồ nguội, cũng đủ để no bụng. Tần Lâm chợt nhớ tới chiếc sandwich để quên trong ký túc xá, liền thở dài.
“Quên không mang sandwich theo rồi.”
“Thôi, có thì tôi cũng không muốn ăn nữa. Sáng nay cả đám đã ăn nó rồi.” Thắng Thiên Dương chán chường nghịch cái tay cầm. “Ăn hai bữa liền giống nhau, nghĩ thôi cũng chán.”
“Cả đám?”
Tần Lâm vô thức hỏi lại.
“Đúng rồi, anh Tưởng cũng ăn sandwich, bảo là một bạn trên mạng nhiệt tình gửi tặng.”
Nghe vậy, Vưu Tốc lập tức ngồi thẳng lưng lên.
Cảm ơn lời mời, suốt đời mình chỉ thích làm bạn mạng nhiệt tình thôi!
“Mùi vị cũng tạm, chỉ có phần khoai môn hơi ngọt.” Tưởng Trì Kỳ tiện miệng nói, dựa lưng vào ghế sofa.
“Cậu cũng ăn sandwich vị khoai môn thịt chà bông à?”
Mắt Tần Lâm bỗng sáng lên: “Tôi kể cậu nghe, hôm qua may mắn lắm, tôi với Tốc Tốc săn được mấy cái—”
!!
Vưu Tốc vội vàng trợn mắt ra hiệu cho Tần Lâm ngừng nói.
Thực tế thì cô chưa hề mua sandwich cho Tưởng Trì Kỳ, thậm chí còn lừa anh rằng đồ đã hết sạch.
Nếu anh biết sự thật là cô đã mua liền bảy cái mà không đưa anh cái nào…
Tần Lâm chẳng hiểu gì cả, chớp mắt vài cái rồi vẫn định tiếp tục kể cho Tưởng Trì Kỳ nghe về thành quả may mắn hôm qua của họ.
Vưu Tốc suýt thì ho khan đến bật cả phổi ra, cắt ngang mãi mà không được. Cô giả vờ ho đến mức mắt đỏ hoe, đầu dựa vào chiếc gối, ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Tưởng Trì Kỳ.
Làm ơn, nói gì đi chứ.
Chửi tôi bị lao phổi, đuổi tôi khỏi nhà cậu cũng được!
Chỉ cần cắt ngang chủ đề này là được!
Tưởng Trì Kỳ nhìn thẳng vào ánh mắt đầy mong đợi của Vưu Tốc rất lâu, rồi thản nhiên phớt lờ lời cầu cứu ấy, tiếp tục nói chuyện với Tần Lâm như thể chẳng có gì xảy ra.
“Cậu vừa nói là cậu với Vưu Tốc cùng săn đồ?”
“À à, đúng rồi, cảm ơn cậu nhắc nhé. Sau đó thì—”
“Được rồi, tôi thú nhận!” Vưu Tốc hít một hơi thật sâu, lại sử dụng tuyệt chiêu cũ, giả vờ đáng thương. “Khi cậu nhờ tôi mua giúp, trong nhóm thực ra vẫn còn đồ.”
“Tôi chỉ là… lười quá nên không mua cho cậu.”
Cô khẽ cúi đầu, đôi môi hơi mím lại, mắt long lanh như sắp khóc: “…Xin lỗi nhé, Tưởng Trì Kỳ.”
Tần Lâm ngạc nhiên, không ngờ giữa họ lại có tình huống như vậy.
“Vậy cậu định bù đắp thế nào?”
Tưởng Trì Kỳ như bắt đúng điểm yếu của Vưu Tốc, nhìn cô đang đấu tranh tư tưởng nhưng không nói gì. Anh lại tiếp tục trêu chọc: “Thật ra tôi cứ nghĩ chúng ta là bạn, nhưng có vẻ như tiêu chuẩn đánh giá của tôi hơi lạc quan quá.”
“Không sao, không phải bạn thì thôi.” Giọng anh nhàn nhạt.
“Thắng Thiên Dương, tối nay chúng ta lại đi quán món Quảng Đông ăn bánh bao xá xíu trứng cua nhé, tôi nhớ có lần mình từng đi tới phòng giáo vụ chỉ để mua món đó cho ai đó.”
“……”
Vưu Tốc thực sự cảm thấy áy náy sau khi nghe những lời trách móc đó: “Nhưng mà… tôi không biết phải bù đắp thế nào. Hay là mai tôi mang cho cậu—”
“Một tuần ăn sáng?” Tưởng Trì Kỳ chống cằm, suy nghĩ một lát, “Được thôi.”
???
Tôi chỉ định nói là mai mang lại cho cậu một bữa sáng thôi mà, một bữa duy nhất!
Hơn nữa, tính ra thì cái sandwich hôm nay tôi mang vẫn lọt vào bụng cậu rồi còn gì!
Vưu Tốc cảm nhận rõ ràng sự ấm ức mà không thể nói thành lời, cô bĩu môi, không thèm lên tiếng.
Anh lại bắt đầu chơi trò khôn vặt, liếc nhìn Thắng Thiên Dương một cái đầy ẩn ý.
Thằng bạn hiểu ý ngay lập tức, lập tức giúp đỡ: “Anh Tưởng, tôi thấy bạn Vưu trông có vẻ không muốn mang đồ ăn sáng cho cậu lắm, cậu cũng đừng ép bạn ấy nữa—”
“Mang!”
Vưu Tốc không chịu nổi màn tung hứng này nữa, hít sâu một hơi, giọng nói ban đầu cứng rắn bỗng nhỏ dần, “Một tuần cũng được…”
“Không phải cậu thấy bị ép chứ?”
Tưởng Trì Kỳ hơi nghiêng người về phía trước, lười biếng kéo nhẹ dây mũ áo hoodie của cô.
“Không hề…”
Vưu Tốc cảm thấy tim đập mạnh, cô không nhịn được giật lại sợi dây từ tay anh.
“Vậy thì tôi chuyển khoản cho cậu.”
Tưởng Trì Kỳ mỉm cười, cúi đầu lấy điện thoại ra.
Vưu Tốc cảm giác mình sắp trở thành nô lệ không công của anh, miệng méo xệch, lòng đầy ấm ức.
Lúc này, Tần Lâm – người nãy giờ im lặng – đột nhiên kéo tay Vưu Tốc, lôi cô ra ban công mà không nói một lời.
“Lâm Lâm?” Vưu Tốc hoang mang hỏi.
“Tự nhiên tao nhớ ra, sáng nay mày gói một cái sandwich rất kỹ, cả trong cả ngoài đều bọc nhiều lớp. Rồi lúc quay lại lớp thì đã trễ.”
“Mày mang sandwich cho ai thế?”
!!
Tim Vưu Tốc như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, “Tao…”
Tần Lâm nhìn cô với vẻ mặt hiểu rõ mọi chuyện.
Cô nàng liếc mắt về phía phòng khách, rồi kéo Vưu Tốc đến một góc khuất tầm nhìn: “Tốc Tốc, mày lại quen đứa nào trên mạng nữa phải không?”
“Hả?”
“Đừng có giả ngu, sáng nay mày đi đưa đồ ăn cho cái thằng bạn trai mạng nào phải không?”
Bạn trai mạng… Tưởng Trì Kỳ?
Vưu Tốc thật sự không biết nên trả lời thế nào, nhưng cô bắt được một điểm mấu chốt trong lời Tần Lâm.
“Lâm Lâm, sao mày biết tao có bạn trên mạng?”
“Mấy hôm nay mày cứ cắm mặt vào điện thoại cười ngớ ngẩn, còn có gì rõ ràng hơn nữa?”
Vưu Tốc bị dồn đến mức đỏ mặt, cô cúi đầu, quyết tâm sau này phải quản lý biểu cảm của mình tốt hơn.
“…Haizzz.”
Tần Lâm càng nhìn càng khẳng định chắc chắn: “Mấy gã đàn ông trên mạng có thằng nào ra hồn đâu? Người đang ngồi trước mặt mày là Tưởng Trì Kỳ đấy!”
“Rõ ràng là cậu ta có tình cảm với mày. Thế mà mày không thèm chớp lấy cơ hội, lại còn đi tìm mấy tên vớ vẩn trên mạng.”
Đã thế còn để bạn mình đi đưa đồ ăn sáng, suýt nữa thì đến muộn…
Tần Lâm thở dài nặng nề, giọng nghiêm túc hơn: “Tao khuyên mày nên cắt đứt liên lạc với cái thằng trên mạng kia ngay, rồi tập trung hết sức mà cưa đổ Tưởng Trì Kỳ.”
Vưu Tốc: “…”
Cảm giác hiện tại của cô thật sự rất lẫn lộn.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");