Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Vờ Ngây Thơ - Chước Bắc Phong
  3. Chương 55: Ngây ngô
Trước /76 Sau

Vờ Ngây Thơ - Chước Bắc Phong

Chương 55: Ngây ngô

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Gặp, mặt?

Cậu chưa từng gặp tôi à?

Nếu tôi không nhầm, thì sáng nay chúng ta vừa mới gặp nhau mà.

Và hình như là cậu đã đích thân kéo mũ tôi rồi lôi tôi đi!

Thêm nữa, ai mà hẹn gặp vào ban đêm chứ?

Trong khuôn viên trường đại học, cậu không biết là một nam một nữ đi chơi với nhau vào buổi tối thì thường là kiểu quan hệ gì à?

Vưu Tốc có chút từ chối trong lòng, nghĩ một hồi rồi cúi đầu gõ vài dòng chữ một cách hàm súc.

Vưu Tốc: Hơi không khéo rồi haha, tôi chuẩn bị đi ngủ rồi.

Đối diện lập tức gửi đến một tấm ảnh chụp màn hình cuộc trò chuyện rõ nét.

Đó là đoạn hội thoại của hai người, Vưu Tốc liếc nhìn phần chú thích mà anh đặt cho cô.

Từ “Nicotine đau buồn” đã được đổi thành hai chữ “Vưu Tốc.”

Đã lộ diện, sạch sẽ gọn gàng, không còn chỗ nào để trốn.

Cô không hiểu, gửi qua một dấu chấm hỏi để tỏ vẻ thắc mắc.

Đối phương như đang chờ tin nhắn của cô, lập tức gửi lại một đoạn tin nhắn âm thanh lười biếng.

“Nhìn giúp tôi xem, thời gian ở góc trên trái là mấy giờ, tôi không rõ lắm.”

Vưu Tốc đã mơ hồ đoán được anh định nói gì tiếp theo.

Cô nhìn lên trời, ánh trăng chiếu sáng qua khung cửa sổ, bình thản gõ từng chữ:

Là tám giờ năm mươi sáu phút.

“Ồ…” Giọng người đàn ông hơi ngừng, tốc độ nói chậm rãi, giọng điệu uể oải pha chút trêu đùa, “Tám giờ năm mươi sáu đã chuẩn bị đi ngủ rồi, cậu sống lành mạnh quá ha.”

“……”

Biết ngay là thế mà.

Cô chưa kịp tìm lý do khác, thì giọng nói đùa cợt của anh lại vang lên trong mic.

“Trước đây không biết cô gái nào lúc một giờ sáng chạy qua, bảo rằng vì nhớ tôi cả tối không ngủ được, phải dỗ mới ngủ được——”

Cắt đi.

Không đợi nghe hết câu, cô đã cắt ngang.

Vưu Tốc nhăn nhó trong hai giây, rồi lại dần trở về nét u sầu.

… Đi thì đi!

Có gì ghê gớm chứ!

Dù sao cứ tiếp tục nói chuyện thế này trên mạng cũng là một kiểu tra tấn, chi bằng gặp mặt trực tiếp, nhân tiện tìm cách thương lượng, bảo anh đừng nhắc lại chuyện cũ nữa.

Nếu anh còn nhắc… cô cũng sẽ lật lại mấy chuyện cũ.

Chính anh trên mạng cũng trả lời không ít câu mập mờ đấy!

Có giỏi thì đối đáp thử xem ai buông lời gợi tình hơn…

Vưu Tốc tự nhủ trong lòng, chui vào màn nhanh chóng thay chiếc áo nỉ màu be với quần dài rộng rãi ban ngày chuẩn bị đi ra ngoài.

Ngón tay vừa chạm vào tay nắm cửa, cô dừng lại, bước lùi lại đến bàn, lấy gương ra chỉnh lại mái tóc rối bời.

Trong gương, cô gái tuy có nét u buồn nhưng đôi mắt sáng ngời, đường nét khuôn mặt thanh tú, lông mày giãn nở, mang nét đẹp tinh khôi tựa như dòng nước mùa thu.

Vưu Tốc xoa xoa mắt, nhìn vào gương tích góp chút tự tin.

Nếu anh lại nói đến mấy chuyện cũ… cô sẽ lập tức khóc ngay.

Nửa đêm, tóc xõa, mặc đồ trắng khóc, kiểu này sẽ khiến người ta như gặp phải linh hồn.

Mới chuẩn bị thay đồ ngủ xong đã đáng chú ý, giờ lại còn soi gương…

Tần Lâm ngồi bên cạnh xem phim, đôi mắt thỉnh thoảng liếc qua.

Trước đây, Vưu Tốc cũng có chạy ra ngoài giúp đỡ văn phòng vào buổi tối, nhưng tối nay rõ ràng cô để tâm hơn, để tâm đến mức có chút… cuống cuồng.

Đã đụng đổ chai kem dưỡng hai lần rồi.

“Mày đi đâu vậy?”

“Ừm…”

Chắc chắn không thể nói với Tần Lâm là cô định gặp Tưởng Trì Kỳ.

Vưu Tốc giấu đi sự cuống quýt trong mắt, chưa kịp mở miệng đã bị Tần Lâm nhìn thấu.

“Đi gặp Tưởng Trì Kỳ hả?!”

Vừa dứt lời, cả phòng ký túc xá lập tức rộn lên.

“Trời, thật đấy hả, cậu ấy hẹn mày đi chơi lúc này à?” Mạn Mạn cười gian xảo, chọc chọc vai Vưu Tốc, “Tối có về không đây?”

Chương Tử: “Xin đừng về.”

Chúc Nhụy: “Tối nay tao sẽ chặn cửa, cậy khóa ra, mày dám về thử xem.”

“……”

Bị vây quanh, Vưu Tốc không vui lườm Tần Lâm một cái, mà cô nàng lại đang cười mỉa mai, chuẩn bị nói gì đó.

Cô lập tức ngắt lời, tìm lý do để lấp liếm, “Không phải, là một người bạn học quen qua mạng thôi, tao ra ngoài gặp chút rồi về.”

“Gì cơ?!”

Tần Lâm liên hệ việc này với những lần trước thấy cô nhìn điện thoại cười, vẻ mặt đầy khó chịu.

“Mày là định đi gặp tên đáng ghét cứ trêu đùa mày trên mạng hả?”

Tên đáng ghét.

Vưu Tốc suy nghĩ một chút, rồi nhẹ nhàng gật đầu, “Ừ.”

“Tốc Tốc, mày có phải điên rồi không! Nửa đêm nửa hôm, lỡ thằng cha đó dùng thuốc mê thì sao?”

“Trời ơi, gặp mặt có rủi ro đấy, tao nghĩ mày tốt nhất không nên đi.”

“Loại đàn ông nào lại chỉ biết chat trên mạng! Là kiểu ngoài đời không tìm được bạn gái đó!”

Tần Lâm càng nghĩ càng tức.

Dù Vưu Tốc có gây sự với Tưởng Trì Kỳ, cũng không đến mức phải đi tìm một người quen qua mạng như mở một chiếc hộp bí ẩn chứ.

“Mày bị ảo tưởng làm đẹp hình tượng cha đó đấy, đã từng gặp ngoài đời chưa? Lỡ đâu người mày say mê ấy là kiểu mày đi ngang qua ngoài đường cũng không thèm nhìn thì sao.”

Bao nhiêu câu chuyện gặp mặt thất bại được đưa lên mạng, là bài học đẫm máu.

“Tao chỉ ra một chút thôi rồi về, sẽ không có gì nguy hiểm đâu…”

Vưu Tốc yếu ớt nói.

“Mày nhất định phải đi à?”

Chưa kịp để Vưu Tốc trả lời, Tần Lâm đã bắt đầu mặc áo, “Tao sẽ đi với mày, để xem mày có bị bán đi mà không biết hay không.”

“!”

“Không cần đâu!”

Các bạn cùng phòng đều tán thành ý kiến của Tần Lâm, ai nấy đều nhao nhao góp ý.

Ý kiến lan rộng, dần dần chuyển thành cả phòng cùng kéo đi bắt người.

Gặp mặt hay là đánh hội đồng vậy!

Vưu Tốc bị ồn ào đến đau tai, chẳng chen vào được lời nào, bèn quyết tâm vặn nắm cửa.

“Tao đi một mình được, tao sắp ra ngoài rồi!”

Ánh mắt của Tần Lâm như đang nhìn một cô gái lầm đường, thấy ngăn không nổi, cô nàng quyết đoán rút từ ngăn kéo một con dao rọc giấy đưa qua.

“Nếu nhất định phải đi, cầm cái này đi.”

“…?”

Hành động này nhắc nhở Mạn Mạn, cô nàng lục lọi trong hộp lấy bình xịt hơi cay mua lần du lịch trước, nhét thẳng vào tay Vưu Tốc.

“Cái này cũng phải mang theo!”

“Tao cũng có món này… hộp ớt bột này tặng mày, gặp tên biến thái thì tạt vào mắt hắn! Không cần dùng thì nhớ mang trả lại nhé, tao còn phải rắc vào mì gói.”

“Còn còi báo động của tao đâu nhỉ…”

Túi áo càng lúc càng nặng, chiếc áo nỉ của cô phồng lên lỉnh kỉnh đồ đạc.

Nhìn thấy Chương Tử đang chuẩn bị lôi cả côn nhị khúc mới mua ra để cô phòng thân, Vưu Tốc không nhịn nổi nữa, đẩy tay Tần Lâm ra rồi vội vàng mở cửa chạy thoát thân.

Đám bạn cùng phòng bất lực dặn dò, giọng nói như văng vẳng sau lưng, đuổi cũng không kịp.

Chạy một hơi xuống dưới, Vưu Tốc mới có thời gian thở, lấy điện thoại ra.

Túi áo nặng trĩu đồ đạc, cô định tìm chỗ cất bớt, nhưng nhìn qua cửa sổ kính thì không thấy bác quản lý đâu.

Cô phải vòng qua chỗ khác xem, thì ngay lúc đó, có hai tiếng gõ nhẹ vang lên ở cửa.

Cạch cạch, một âm thanh chạm vào kính.

Tưởng Trì Kỳ đang dựa vào cửa, vừa rút tay lại, khuôn mặt nghiêng nổi bật dưới màn đêm, phong trần mà điển trai.

Anh khẽ nhúc nhích, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào cô.

“Nicotine đau buồn——”

“Đi chưa?”

Vậy là bắt đầu gặp mặt rồi, còn đặc biệt gọi tên trên mạng nữa chứ.

Vưu Tốc sững lại, giấu giấu đồ trong túi áo.

“Đi…”

“Đi hướng này.”

Cô gái như nghĩ ra điều gì đó, nhanh nhẹn kéo mũ áo nỉ lên, trùm kín mít.

Cô liếc nhìn Tưởng Trì Kỳ phía sau, rồi hồi hộp men theo bờ tường đi.

Ý bảo anh theo sau.

“…”

Đến khi ra khỏi con đường của ký túc xá nữ, Vưu Tốc mới thở phào nhẹ nhõm, tháo mũ xuống.

“Xin lỗi… bạn cùng phòng tôi tò mò lắm, chắc chắn sẽ đứng ở ban công xem tôi đi với ai, vừa rồi là để tránh hiểu lầm thôi.”

“Tần Lâm à?”

Anh đâu có xa lạ gì bạn cùng phòng của cô.

Tưởng Trì Kỳ kéo khóa chiếc áo gió lên, “Cậu nói chuyện khách sáo thế, là vì chuyện trên mạng à?”

Vưu Tốc cúi đầu, không nói gì.

Khóc thôi!

Từ giờ phải chuẩn bị khóc, giả vờ cầu xin anh đừng nhắc đến chuyện trên mạng nữa, sau đó mới dễ hòa hợp.

Nước mắt còn chưa kịp chực trào, Tưởng Trì Kỳ đi phía trước bỗng mở lòng bàn tay ra, trong đó là hai viên kẹo sữa.

“Quà gặp mặt.”

“?”

Cô không hiểu lắm về quy trình gặp mặt qua mạng, bây giờ còn tặng quà nữa sao?

Lệ chực trào vừa rút lại, Vưu Tốc hơi chần chừ, nhưng rồi vẫn lấy kẹo từ tay anh.

“Cảm ơn.”

“Không cần cảm ơn đâu, quà của cậu đâu?”

Anh hỏi như thể chuyện hiển nhiên lắm vậy.

Vưu Tốc nghẹn lời, có chút muốn ném viên kẹo trả lại.

Kẹo sữa chẳng phải quà đắt tiền gì, nhưng cô lại lục lọi mãi cũng không tìm ra thứ gì để đáp lễ.

Cuối cùng đành nhẹ giọng xin lỗi, “Xin lỗi, tôi quên chuẩn bị rồi.”

Người bên cạnh bỗng khựng lại, Vưu Tốc khẽ co ngón tay, đứng ngây người.

“Thật à?”

Giọng anh lười biếng, dường như không hề tin tưởng.

Vưu Tốc cứng họng.

Rõ ràng là anh cũng không nói trước gì về việc phải trao đổi quà mà!

Dưới ánh đèn đường vàng vọt, Tưởng Trì Kỳ bỗng cúi người, nghiêng người xuống, đôi mắt đen lấp lánh nhìn vào túi áo nỉ của cô, rồi như có ý gì đó, anh ngước lên nhìn cô.

“Nhưng hình như… túi áo này đã leng keng suốt cả đoạn đường rồi.”

“…” Vưu Tốc cho tay vào túi, ôm lấy mấy món đồ nguy hiểm, cố gắng che đi nét bối rối. “Đó chỉ là vài món đồ bình thường tôi quên cất đi thôi.”

“Không phải quà.” Cô còn thêm vào một câu chính xác.

“Thật không?”

Rõ ràng là vẫn không tin, nhưng Tưởng Trì Kỳ không hỏi thêm gì nữa, chỉ chỉ về hai lối rẽ bên ngoài trường, nói bâng quơ, “Đi lối nào?”

Bên trái vắng người, còn bên phải là con phố ẩm thực đông đúc, kéo dài đến khu đại học.

Vưu Tốc không do dự chọn ngay con đường đông người hơn, “Lối đó.”

Cô chỉ về phía con đường sáng hơn.

“Được thôi.”

Tưởng Trì Kỳ cười khẽ, giọng hơi khàn, lại cúi đầu liếc cô một cái, “Ở nơi đông người, cậu cũng có thể suy nghĩ kỹ trước khi làm gì đó.”

…Ý gì chứ?

Vưu Tốc không hiểu lắm hàm ý trong lời nói của anh.

Thấy ánh mắt bối rối của cô, anh bước lên phía trước.

Vưu Tốc chỉ đành chậm rãi theo sau.

Âm thanh xào nấu sôi nổi từ các quầy hàng bên đường, cô gái suy ngẫm một lúc mới hiểu ra ý của anh vừa nãy.

Tưởng Trì Kỳ sẽ không nghĩ cô thực sự muốn làm gì với anh chứ…!

Hiểu lầm lớn rồi.

Cô đâu có suy nghĩ đen tối như vậy.

Vưu Tốc mấy lần muốn bước lên giải thích rõ ràng, nhưng nếu nhắc đến chắc chắn sẽ liên quan đến những chuyện trên mạng trước đây, cô sợ ngại nên lại nhịn, tiếp tục cố gắng nén nước mắt.

Cuối cùng khi chuẩn bị nén được chút ít, người đàn ông bên cạnh bất ngờ kéo lấy tay áo cô.

Cô còn chưa kịp ngẩng lên thì đã nghe anh không quay đầu lại, giọng trầm nhẹ, “Nhìn đường đi chứ.”

Vưu Tốc ngẩn người, lúc này mới phát hiện mình suýt nữa đụng vào cậu sinh viên đang đứng mua đồ ăn vặt bên đường.

Bước chân không đều, nhưng khoảng cách giữa hai người lại gần thêm chút nhờ tay áo bị nắm chặt.

Tưởng Trì Kỳ không biết vì sao vẫn chưa chịu buông ra.

Đến khi đi qua đoạn đường đó, Vưu Tốc mới âm thầm giật nhẹ tay áo, kéo khỏi tay anh.

Anh cũng không có phản ứng gì, giống như lúc nắm tay áo cô vậy.

Các quầy bán đồ trang sức sáng rực, vài quầy chơi trò chơi trúng thưởng thú nhồi bông cũng mời chào khách nồng nhiệt, nhưng Vưu Tốc chẳng hứng thú gì, Tưởng Trì Kỳ cũng không dừng lại lâu.

Hai người cứ thế đi bộ, Tưởng Trì Kỳ không nói gì, còn Vưu Tốc thì sợ anh lại nói điều gì đó bất ngờ nên cũng không dám mở lời.

Cô cứ cúi đầu đi, khoảng cách từ sát vai dần dần kéo xa, thành cách nửa bước.

Từ lúc bí mật bị vạch trần, vẫn luôn như vậy.

Khóe môi Tưởng Trì Kỳ nhếch lên một cách châm chọc.

Biết thế lúc đầu không vạch trần để vẫn còn màn kịch che đậy.

Phố xá ồn ào dần trôi qua, khi cô nhìn đồng hồ thì vô tình phát hiện những tòa nhà bên cạnh. Vưu Tốc bỗng ý thức được điều gì, thần kinh đột nhiên căng thẳng.

Những bức tường màu hồng, cao hơn 20 tầng, một dãy dài…

Chẳng phải đây là dãy khách sạn nổi tiếng gần đại học L mà Tần Lâm từng nói sao?

Khu vực gần đại học này có vài khách sạn, giá rẻ mà trang trí trẻ trung, được các cặp đôi yêu nhau ưa chuộng.

Tim cô bắt đầu đập mạnh, lo sợ trỗi dậy.

Bước chân chậm dần khiến Tưởng Trì Kỳ để ý.

Anh ngẩng đầu nhìn bảng hiệu khách sạn, rồi như hiểu ra vấn đề, đứng lại chờ cô, khoanh tay đứng nhìn.

Vưu Tốc lập tức quay người, tránh xa khách sạn, quay mặt vào hàng cây xanh.

Tôi không hề có ý định ngủ với cậu đâu nhé.

Lúc chọn đường đi cậu cũng đồng ý rồi cơ mà!

“Sao không đi nữa?”

Không thể đi tiếp được nữa, cô sợ sẽ khiến anh hiểu lầm thêm.

Mặt Vưu Tốc đỏ bừng, giọng ngập ngừng, “…Hay là hôm nay mình dừng lại ở đây, tôi còn bài luận chưa làm xong.”

“Ngây thơ thật.”

Tưởng Trì Kỳ bỗng cúi đầu, giọng hơi khàn, mang chút ý cười.

Vưu Tốc cảm thấy như bị trêu chọc, ngón tay nắm chặt lấy gấu áo, không dám lên tiếng.

“Cậu đang giả vờ cái gì?”

Giọng nói anh chậm rãi, như thì thầm sát bên tai.

“Trước đó là ai đã nói muốn đè tôi xuống đất mà vần vò?”

“Đi không?”

“Cho cậu đè đấy.”

Tác giả có đôi lời:

Tưởng Trì Kỳ bình thường: “Muốn làm gì thì phải cân nhắc kỹ nhé.”

Tưởng Trì Kỳ khi muốn trêu chọc Tốc Tốc, nhìn về phía khách sạn: “Đi không?” / mời mọc /

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /76 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Em Là Thần Dược Của Tôi

Copyright © 2022 - MTruyện.net