Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Cuối cùng, Vưu Tốc vẫn không chắc liệu Tưởng Trì Kỳ có chịu giúp cô hay không. Từ khi cô đưa ra yêu cầu vô lễ đó, anh đã lạnh mặt, thậm chí không thèm nói chuyện với cô.
Cho đến khi họ đi đến ngã rẽ giữa ký túc xá nam và nữ, cô vẫn kiên nhẫn bám theo, năn nỉ thêm vài lần. Tưởng Trì Kỳ cuối cùng mới buông một câu với vẻ mặt vô cảm: “Về chờ tin.”
Vậy là Vưu Tốc bước vào trạng thái sẵn sàng chờ đợi 24/7. Để tránh khiến anh thêm bực bội, cô không dám hỏi thêm lời nào. Sự thấp thỏm khiến cô thấy mình như chạm đến đáy của sự tự ti.
Cô khẽ thở dài, tay ôm lấy cốc nước nóng, hơi nước mờ ảo bốc lên trước mắt. Cô cúi đầu, trầm ngâm nhìn làn hơi. Vừa đưa cốc lên, định nhấp một ngụm…
Điện thoại đột nhiên vang lên.
Động tác cô khựng lại, lập tức đặt cốc xuống, chạy tới bàn với vẻ phấn khích để xem tin nhắn.
[Thông báo: Cước phí tháng này của bạn là…]
“…”
Bực bội quăng điện thoại xuống, Vưu Tốc lại bước ra ban công, cúi đầu ủ rũ.
Tần Lâm đứng gần đó trông thấy hết, trong lòng vừa muốn nói lại vừa thôi.
Chị em à, mày đã quyết tâm theo đuổi Tưởng Trì Kỳ rồi, sao còn quấn lấy đám đàn ông trên mạng làm gì?
Ngay cả hôm quyết định sẽ theo đuổi Tưởng Trì Kỳ, mày còn đi gặp gỡ thằng trên mạng… Thế này là mày có lỗi với người ta đấy!
Rõ ràng không phải mày không muốn “bay nhảy,” chỉ là mày chưa có cơ hội thôi. Chứ đến khi mày bình thường lại, thì trời biết chuyện gì sẽ xảy ra!
Không gian ký túc tĩnh lặng, bỗng có tiếng chuông báo vang lên lần nữa.
Trải qua sự hụt hẫng ban nãy, Vưu Tốc không còn trông mong gì nữa. Nhưng khi mở điện thoại và thấy tin nhắn từ Tưởng Trì Kỳ: “Bảy giờ tối, nhà hàng Lâm Cảng.” khuôn mặt cô lập tức bừng sáng.
Tưởng Trì Kỳ đồng ý giúp cô rồi!
Đôi mắt Vưu Tốc sáng lên, cô vớ lấy áo khoác, vừa mặc vừa reo: “Lâm Lâm! Nhanh lên, thay đồ đi!”
…
Suốt quãng đường, bước chân của Vưu Tốc nhanh như chạy. Để không lưu lại ấn tượng xấu với bạn cùng phòng của Tưởng Trì Kỳ, cô cố tình đến sớm hơn giờ hẹn.
Tần Lâm vừa học xong tiết bóng rổ buổi chiều, đã tập luyện suốt một tiếng đồng hồ. Đôi chân cô nàng vẫn còn đau nhức, vậy mà lại bị Vưu Tốc kéo đi một mạch. Vừa mở cửa phòng bao, cô nàng vừa thắc mắc: “Mày có gì mà vui đến vậy—”
“Ê, hình như họ đến rồi!”
Trong phòng bao, năm chàng trai trẻ, ai cũng đẹp trai theo cách riêng của mình, đang trò chuyện về game. Thấy cửa mở, họ lập tức ngừng lại, đồng loạt quay đầu về phía hai cô gái, nở nụ cười thân thiện: “Hế lô~”
Tần Lâm: !!
Lời chưa kịp nói xong đã rớt xuống đất.
Trời ạ, bạn tốt của tao đây sao.
Lần trước cô nàng chỉ đùa miệng bảo muốn gặp ba đứa bạn cùng phòng của Tưởng Trì Kỳ. Ai ngờ Vưu Tốc làm thật, đã vậy còn mời đến năm người! Không đúng, chính xác là bốn người thôi, vì Thắng Thiên Dương là ngoại lệ.
Tần Lâm vốn đang bực bội, giờ lại thấy vui vẻ hẳn.
Ngược lại, Vưu Tốc – người suốt dọc đường vui sướng vì nghĩ rằng cuối cùng cuộc sống của mình cũng có thể “bình thường,” giờ lại bị ánh mắt và tiếng cười của đám con trai làm chùn bước.
Ánh mắt cô lướt nhanh qua gương mặt từng người, cảm giác lo lắng dâng lên. Ngón tay vô thức siết chặt vạt áo, chưa kịp bước vào thì…
Cô đột nhiên cảm nhận được một luồng khí lạnh phía sau.
“Thế này đủ chưa?”
Giọng nói nhàn nhạt, mang theo chút mỉa mai.
Năm người như thế đủ chưa?
Tưởng Trì Kỳ từ nhà vệ sinh bước ra, ngón tay còn vương hơi lạnh sau khi rửa, khẽ chạm vào vai cô. Giọng anh trầm tĩnh:
“Tôi đã gọi người đến cho cậu rồi. Sao không nhanh vào mà làm quen đi?”
Hai chữ “làm quen” được nhấn mạnh đầy ẩn ý.
Vưu Tốc nhíu mày, cảm giác tim mình bị bóp chặt.
Ngón tay cô từ từ trượt xuống, rồi bám lấy cánh tay Tưởng Trì Kỳ.
Cô khẽ nói: “… Cậu dẫn tôi vào cùng được không?”
Tưởng Trì Kỳ cúi đầu nhìn cô, mỉm cười nhạt.
Được chứ, sao lại không?
Tôi sẵn sàng trao cậu cho bọn họ mà.
Ngực anh nhói lên vì khó chịu, nhưng anh vẫn ép mình nở nụ cười. Không gạt tay cô ra, cũng không ôm lấy cô, anh chỉ thản nhiên bước vào phòng bao, để mặc cô lẽo đẽo theo sau như một cái đuôi nhỏ.
Thấy Tưởng Trì Kỳ không từ chối, Vưu Tốc cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Dù nhà hàng này nằm gần trường, nhưng không phải loại bình dân. Anh cố ý đặt phòng lớn nhất để Vưu Tốc cảm thấy thoải mái, tránh sự chật hẹp khiến cô thêm căng thẳng.
Nhìn quanh phòng bao rộng rãi, Vưu Tốc vừa định ngồi xuống bên cạnh Tưởng Trì Kỳ, thì một bàn tay đột ngột giữ lấy ghế.
“Sao lại ngồi cạnh tôi?”
Anh nhếch môi, tiện tay chỉ sang phía đối diện: “Qua đó mà ngồi.”
“…”
Vưu Tốc theo hướng tay anh nhìn sang. Không rõ có phải cố ý hay không, nhưng bên đó năm chàng trai được xếp thành hai nhóm – ba người bên trái, hai người bên phải, chừa lại đúng một chỗ trống ở giữa.
Trong mắt Vưu Tốc, chỗ đó chẳng khác nào miệng cọp hang rồng.
Cô khẽ nuốt nước bọt, ngượng ngùng dịch về mép ghế, nhỏ giọng nói: “Thôi, tôi ngồi cạnh cậu được không?”
“… Dù gì có cậu ở đây, tôi cũng không kiềm được mà muốn ngồi cạnh thôi.”
Tuyệt đối không phải vì sợ ngồi bên kia đâu nhé.
Vưu Tốc vừa ngồi xuống, chỉ vỏn vẹn mép ghế, phần vải quần suýt chạm vào tay của Tưởng Trì Kỳ. Cô gượng ép bản thân, cầu mong anh sẽ tự động nhích ra. Nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen của anh được vài giây, cô đang định nói thêm thì phía đối diện có tiếng nói vang lên:
“Này, chị dâu sao lại ngồi bên đó thế?”
“!!”
Chị dâu…??
Ngón tay Vưu Tốc khẽ run lên.
“Nhìn chị dâu trông có vẻ nhỏ tuổi hơn bọn mình nhỉ.”
“Chị dâu bé à?”
“… Sao nghe cứ kỳ kỳ ấy nhỉ.”
“Không phải năm hai à? Gọi là đàn chị đi.”
“Đàn chị dâu…”
“… Không đúng, thế nghe lại có vẻ già hơn rồi.”
Đám con trai bắt đầu rối loạn, tranh nhau tìm cách gọi cô sao cho đúng.
Vưu Tốc ngập ngừng, định lên tiếng bảo gọi tên mình là được, nhưng vừa ngẩng đầu đã bắt gặp ánh mắt của một trong số họ. Cậu ta lập tức vẫy tay đầy nhiệt tình.
“Thôi, cứ để sau đã. Đây là móc khóa tôi gắp được ở máy gắp thú lần trước. Đen đủi thế nào lại gắp trúng cái màu hồng, chẳng biết dùng vào đâu, hay tặng cậu làm quà gặp mặt nhé?”
Triệu Khải cười hì hì, đặt móc khóa lên bàn, đẩy về phía cô.
“Cảm ơn…” Cuối cùng, cô cũng phá được sự ngại ngùng.
“Cậu lo làm gì?”
Bàn tay đang với lấy móc khóa của Vưu Tốc khựng lại giữa không trung. Tưởng Trì Kỳ đã nhanh tay nhấc món đồ lên trước, ngón tay xoay xoay nó trên không trung, rồi chậm rãi hỏi:
“Còn cậu nữa Thắng Thiên Dương, tôi bảo mấy người không quen biết cô ấy đến, còn cậu đến làm gì?”
Thắng Thiên Dương ấp úng hồi lâu, ngực hơi ưỡn ra, cố bào chữa: “Thì tôi đến chỉ để dạy họ cách gọi bạn Vưu Tốc thôi mà! Mọi người, cứ như tôi này, gọi cô ấy là ‘bạn Vưu’ là được!”
Thoát hiểm thành công. Thắng Thiên Dương lập tức cúi đầu vào thực đơn, quệt mồ hôi trên trán.
“Cậu thích móc khóa này à?”
Tưởng Trì Kỳ hỏi một cách vô tư, cứ như thể nếu cô thích thì anh sẽ đưa cho ngay.
Vưu Tốc ngừng lại, dùng tay che mặt, rồi chỉ dám mấp máy môi, khẽ ra hiệu: Không thích.
Dù thích cũng không nói!
Anh mới thả lỏng tay, nhàn nhạt nói: “Vậy thì nó là của tôi nhé?”
“?”
Thì ra là anh muốn.
Vưu Tốc chần chừ một chút, nhưng cuối cùng cũng gật đầu.
Món ăn được mang lên đầy đủ. Bồi bàn cũng đã được mời ra ngoài từ sớm, để nhóm bạn tự do trò chuyện. Nhờ trước đó Tưởng Trì Kỳ đã đưa mỗi người một hộp thuốc lá, nên đám con trai rất giữ ý tứ, chẳng ai làm điều gì quá lố.
Lúc nghe Vưu Tốc mắc phải chứng sợ giao tiếp, bọn họ có hơi bất ngờ, nhưng nhìn cách cô hành xử mới nhận ra cô thật sự căng thẳng chứ không phải giả vờ.
Mỗi lần cô cố chen vào câu chuyện, giọng nói lại ngập ngừng, không biết vì ngại hay vì đồ ăn làm cô nói không rõ.
Cả nhóm đồng cảm sâu sắc. Nếu họ cũng mắc chứng bệnh này, chẳng thể nói chuyện với con gái… Ôi, quá đau đớn!
Bầu không khí càng lúc càng thoải mái. Triệu Khải nói bằng giọng điềm đạm, sợ dọa cô: “Vưu Tốc này, cậu đừng sợ bọn tôi. Bọn tôi đều là những nam sinh yếu đuối, hít đất ba cái là xong đời rồi.”
“Thật đấy. Ở ký túc xá, chúng tôi cư xử còn lịch sự như mấy thầy tu. Đừng nói chuyện bậy bạ, đến bạn gái cũng không có. Khoa nào nhiều con gái cũng chẳng hề biết, thật đấy. Chúng tôi chủ yếu… bàn…”
Triệu Khải bỗng ngắc ngứ, quay sang cầu cứu các bạn mình.
“À… quan hệ Trung Đông?”
“Giá dầu mỏ thế giới?”
“Hiệp ước Geneva?”
Ánh mắt cuối cùng rơi vào Thắng Thiên Dương, nhưng cậu ta vẫn đang bận xắn tay áo, chuẩn bị chiến đấu với Tần Lâm.
Trước những gương mặt vụng về nhưng chân thật, Vuuw Tốc cũng dần thả lỏng.
“Mấy cậu đúng là… hiểu biết rộng ha.”
Sau vài câu hỏi xã giao không quá khó, cả nhóm bắt đầu chuyển chủ đề sang trò chơi. Vưu Tốc rụt tay lại, đặt đũa xuống định rót nước. Thấy ly của Tưởng Trì Kỳ cũng vơi, cô ngẫm nghĩ rồi rót đầy cho anh.
Chiếc ly bốc khói nghi ngút. Tưởng Trì Kỳ liếc nhìn cô, đầu ngón tay chạm vào thành ly, nước nóng khiến làn da tái nhợt của anh hơi hồng lên. Đôi mắt trầm lặng như đang nghĩ ngợi điều gì.
“Ngon không?”
Cô dần bớt căng thẳng, nghiêng đầu làm bộ bắt chuyện.
“Cậu nói xong rồi à?”
Anh không trả lời mà nhàn nhạt hỏi lại.
“Nói xong rồi, cũng không đáng sợ như tôi tưởng…”
“Đúng vậy. Tôi thấy lúc nãy cậu nói chuyện với người khác lưu loát lắm. Nhớ hồi mới gặp, cậu đâu có chịu để ý đến tôi.”
Giọng điệu đầy vẻ châm chọc.
Vưu Tốc nheo mắt cười, cố tình nằm bò lên bàn nhìn anh với ánh mắt mong chờ: “Cậu ghen à?”
“Đừng tự dát vàng lên mặt, tôi chẳng ghen tí nào.” Anh nhếch môi khẽ cười.
“Ồ…”
Cô khẽ thở dài có chút ấm ức, rồi đột nhiên anh vươn tay vuốt nhẹ lọn tóc của cô vừa chạm vào mép đĩa, đưa nó về đúng vị trí.
Vưu Tốc khẽ chớp mắt, nhớ lại khoảng thời gian trước đây. Giọng cô dịu lại:
“Hồi ấy… bệnh của tôi nặng lắm, khó khăn lắm mới dám bắt chuyện với cậu. Trước khi gặp cậu, tôi chưa từng nghĩ sẽ có ngày có thể nói chuyện thoải mái với con trai như thế này, chứ đừng nói đến việc dám bước ra khỏi vùng an toàn của mình.”
Ký ức dần xâm chiếm tâm trí. Vưu Tốc ngồi thẳng dậy, ánh mắt lóe lên như phát hiện ra điều gì mới mẻ.
“Tưởng Trì Kỳ.”
“Ừ?”
“Cậu biết không, cậu là người đàn ông đầu tiên của mình đấy!”
“…”
Như linh cảm có gì đó không ổn, Tưởng Trì Kỳ cúi xuống nhìn và thấy lon RIO trên bàn đã trống không. Anh lắc nhẹ lon rồi cau mày:
“Không được uống thêm nữa.”
“Được rồi…”
Mặt cô hơi ửng đỏ vì men say, nhưng vẫn to gan ghé lại gần anh, đôi mắt long lanh vô tội nhìn thẳng vào anh: “Dù hôm nay không có nhiều đột phá, tôi vẫn thấy rất ý nghĩa.”
“Ý cậu là gì?”
Anh nhìn cô, khẽ dựa người vào ghế, một tay chống lên thành ghế, động tác chậm rãi mà đầy vẻ cuốn hút, lười biếng nhưng lại khiến người ta bị cuốn theo.
Vưu Tốc liếc nhanh khoảng cách mà anh cố ý tạo ra giữa hai người, cô bặm môi, càng muốn tiến sát lại hơn.
“Bởi vì tôi phát hiện ra một sự thật…”
“Cho dù tôi có thể nói chuyện với nhiều người, nhưng cuối cùng… vẫn thích nói chuyện với cậu nhất.”
Trong đôi mắt ướt át của cô dường như có chút say, ánh nhìn như mặt hồ gợn sóng, từng đợt lấp lánh len lỏi về phía anh.
Anh bật cười khẽ: “Cậu đang tán tôi lộ liễu lắm đấy.”
“Thật à…”
Cô còn tưởng bản thân rất khéo léo.
“Tưởng Trì Kỳ.”
Đây là lần thứ hai trong buổi tối nay cô gọi tên anh.
Có lẽ vì hơi men làm cô thêm can đảm, anh cũng chẳng nỡ ngăn cô. Khẽ “ừ” một tiếng, anh tựa người ra sau, các ngón tay hơi co lại trên thành ghế.
“Nếu tôi không có cái tật này, chắc chắn sẽ tiến tới với cậu từ lâu rồi.”
Rất nhiều cơ hội trong đời cô đã vuột mất chỉ vì nỗi sợ này, nó níu chân cô, bắt cô phải đi đường vòng mới dám đạt được điều mình muốn.
Cả lần đầu tiên thích một người, cô cũng phải cân nhắc mãi, sợ rằng bản thân không xứng.
Cô cảm thấy mắt mình hơi cay, trái tim tự dưng trở nên yếu đuối.
Tưởng Trì Kỳ nhìn cô, bất lực thở dài, cuối cùng cũng chịu đưa tay chạm nhẹ lên tóc cô, vỗ về như an ủi.
“Ai mà chẳng có khuyết điểm.” Giọng anh trầm thấp.
Tim cô như loạn nhịp theo từng âm điệu ấy, mặt càng nóng bừng. Cô cúi đầu, lí nhí: “Nhưng mà tôi thấy cậu chẳng có khuyết điểm gì cả…”
“Tôi có chứ.”
Anh thích một người nhưng lại không dám thừa nhận, cố tình khiến đối phương phải thích mình hơn chút nữa mới chịu thú nhận. Một kiểu tính toán ích kỷ và tệ hại.
Có lẽ khi thích một người, ta thường không nhìn ra khuyết điểm của họ.
Vưu Tốc không muốn bàn thêm về việc Tưởng Trì Kỳ có hoàn hảo hay không. Cô uống một ngụm trà để làm dịu đầu óc đang quay cuồng vì men say.
Đây là một buổi tụ tập đông người, cô không thể để rượu điều khiển mình như lần trước.
Nhìn thấy nhóm bạn cùng bàn đang rủ chơi mạt chược trên điện thoại, cô cắn nhẹ môi, suy nghĩ một chút rồi quyết định nhập hội.
Nhưng khi cô vừa ngồi xuống, người đàn ông ở phía sau lại thoáng hiện lên vẻ chế nhạo pha lẫn chút kìm nén trong ánh mắt.
Tưởng Trì Kỳ cúi đầu, trầm ngâm một lúc rồi lấy điện thoại ra, gõ nhanh vài dòng tin nhắn gửi đi.
–
Có lẽ nhờ chút men say mà tâm trạng Vưu Tốc thoải mái hơn, cô chơi mạt chược thắng liên tục suốt hơn một tiếng. Cảm giác chiến thắng này khiến cô cuối cùng cũng có thể trò chuyện với các chàng trai trong phòng mà không còn quá ngại ngùng.
Nhưng đó chỉ là khi nói chuyện một đối một.
Khi cả nhóm cùng vây quanh và bắt đầu đặt câu hỏi, cảm giác lo lắng vẫn ào ạt quay trở lại.
Ván thứ mười ba chuẩn bị bắt đầu thì Tần Lâm, người đã nhịn suốt nửa tiếng, cuối cùng không thể chịu nổi nữa. Cô nàng túm lấy tay Vưu Tốc kéo thẳng ra ngoài.
Tới nhà vệ sinh, Tần Lâm ép Vưu Tốc vào bồn rửa, khoanh tay trước ngực nhìn cô đầy nghiêm túc.
“Tốc Tốc, mày chắc chắn là mày thật sự thích Tưởng Trì Kỳ sao?”
Vưu Tốc còn chưa kịp phản ứng, Tần Lâm đã bực bội nói tiếp: “Nếu thật sự thích, thì mày đang làm gì vậy? Lúc chơi mạt chược với mấy thằng kia, mày có để ý đến cậu ấy không?”
“Cậu ấy ngồi đó cả buổi không động vào đũa. Mười phút trước còn ra khỏi phòng, trước khi đi còn mượn bật lửa của Thắng Thiên Dương. Rõ ràng là cậu ấy phải ra ngoài hút thuốc cho đỡ bực.”
“Cái kiểu này là cách mày theo đuổi người ta à?”
Bị Tần Lâm mắng xối xả, Vưu Tốc suýt chút nữa đã bị cuốn theo cảm giác tội lỗi. Nhưng cô hít một hơi sâu, trấn tĩnh lại, rồi dịu dàng nói: “Lâm Lâm à, mày không hiểu kế hoạch của tao rồi.”
“Tao phải tập quen với việc nói chuyện với con trai trước, mới chữa khỏi được bệnh của mình.”
“Chờ đến lúc tao trở nên bình thường, tao sẽ tự tin mà theo đuổi Tưởng Trì Kỳ.”
“Muốn quen thì sao không quen luôn với Tưởng Trì Kỳ?”
Mày đang đi sai hướng rồi đó, em gái à!
Tần Lâm nghiến răng, lo rằng Tưởng Trì Kỳ sẽ hiểu nhầm, khiến cả hai xảy ra mâu thuẫn.
“Nhưng tao với cậu ấy chẳng còn bước tiến nào nữa…”
Chưa theo đuổi thành công mà đã mặt dày ôm người ta thì không ổn chút nào. Cô chỉ có thể tìm lối đi khác.
Trong đầu cô hiện lên cảnh Tưởng Trì Kỳ né người khi nãy, trái tim như bị đè nặng, nhưng cô vẫn cắn răng, quyết không bỏ cuộc.
Cô nắm tay lại, tự nhủ với bản thân:
“Lâm Lâm, mày yên tâm đi. Tao có kế hoạch rồi. Tao sẽ cố gắng vượt qua chính mình trước, rồi sẽ làm theo cách mày nói… quyến rũ cậu ấy.”
Tưởng Trì Kỳ thật sự rất khó theo đuổi. Cô đã thử đủ kiểu: ngoan ngoãn, yếu đuối, mà anh vẫn chẳng động lòng.
Thậm chí vì cần anh thấy cô hòa đồng với người khác, cô buộc phải trò chuyện cùng những chàng trai khác trước mặt anh, khiến tình cảm mãi không tiến triển.
Những chiêu trò tâm lý từ các blogger, từ thời tiểu học đến trung học cô đã áp dụng hết cả. Còn những chiêu của người lớn – thậm chí có vài chiêu hơi “người lớn” quá mức – cũng tương tự như lời khuyên của Tần Lâm, đều liên quan đến tiếp xúc cơ thể.
Nếu không chữa khỏi bệnh của mình, cô có dùng đến những chiêu này cả nửa năm cũng chẳng kéo nổi Tưởng Trì Kỳ về phía mình.
Với cô, khái niệm “giới hạn” không tồn tại.
“Mày chắc không đấy…?”
Tần Lâm không ngờ Vưu Tốc lại dám làm tới mức này. Sau giây lát bất ngờ, cô nàng bật cười như một bà mẹ đầy tự hào.
“Chị em à, tao tin ở mày! Cố lên!”
Vưu Tốc cũng hăng hái hơn, đập tay đầy phấn khích với Tần Lâm.
…
Bên ngoài nhà vệ sinh, một người đàn ông thong thả dựa lưng vào tường, điếu thuốc trên tay cháy dở, đầu lọc bạc màu rơi nhẹ xuống khay. Mùi khói thuốc hòa cùng ánh lửa lập lòe, phản chiếu lên đường nét gương mặt anh, ánh mắt bình thản pha chút kiêu ngạo.
… Quyến rũ à?
【Tác giả có lời muốn nói】
Tưởng Trì Kỳ: Cảm ơn món quà từ thiên nhiên.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");