Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lâm Hạo Hi bị Lý Nghị kéo đi xem một bộ phim.
Đó là do Trần Hải Linh ngầm nhờ Lý Nghị làm như thế, từ ngày Lâm Hạo Hi về nhà tới giờ, chẳng hiểu sao chẳng bao giờ rời khỏi nhà, Trần Hải Linh lo lắng con trai cứ ở nhà mãi thế này sẽ buồn chán đến sinh bệnh mất, liền phải gọi điện cho Lý Nghị tới lôi hắn ra ngoài chơi cho khuây khỏa.
Suốt buổi xem phim, Lâm Hạo Hi chả mấy lần nhấc đầu lên, cảm thấy rất vô vị, chỉ toàn cúi đầu chơi game trên điện thoại.
Chờ cho đến khi phim hết, hai người rời khỏi rạp phim, Lý Nghị nói “Tao thấy hơi đói bụng, đi ăn khuya chút ha”
Vào một cửa tiệm bên lề đường hiện tại đang rất đông khách, cửa tiệm có tới mười mấy bàn nhưng chẳng còn chỗ trống nữa. Lý Nghị cùng Lâm Hạo Hi đi vào trong tiệm, chờ hai vị khách rời đi, Lý Nghị lập tức ngồi xuống.
Một cậu trai trẻ tuổi mang một cái tạp dề trắng cầm một cái menu đến, Lý Nghị đem menu đưa tới trước mặt Lâm Hạo Hi “Ăn cái gì thì tự chọn đi”
“Tùy mày”
Lý Nghị đem menu thu về, nhìn sơ qua một cái rồi quay sang người phục vụ nói “Hai phần thịt bò xào, 5 xiên thịt cừu nướng, hai cánh gà, một tá hàu nướng với hai lon bia”
“Vâng, xin quý khách chờ cho một chút” Người phục vụ thu lại thực đơn, xoay người đi đến quầy phục vụ.
Lý Nghị nhìn Lâm Hạo Hi ngồi ở đối diện đang chơi game “Mấy ngày nay mày ở nhà làm gì vậy?”
Lâm Hạo Hi mắt vẫn chăm chú nhìn điện thoại “Chả làm gì cả”
“Dì nói từ bữa đi du lịch về tâm trạng mày hình như không tốt”
Lâm Hạo Hi ngừng chơi game, giương mắt nhìn Lý Nghị một chút “Mẹ tao còn nói gì với mày nữa”
“Hết rồi, dì chỉ bảo tao để ý tâm trạng của mày một chút, kiếm chuyện cho mày giải sầu thôi” Lý Nghị nhún vai một cái “Mà nói thiệt, tao cũng thấy mày hồi từ cái nông thôn đó về đúng là có thay đổi. Dì nói ngoại trừ tâm trạng mày không tốt, còn có chuyện khác nữa nha”
Một bên mày Lâm Hạo Hi nhướng lên “Ví dụ?”
“Không nói ra lời được, cái này chỉ là cảm giác thôi”
Bia cùng đồ nướng lục tục được bưng lên, Lý Nghị khui lon bia đặt đến trước mặt Lâm Hạo Hi “Với lại, ngày tám khai giảng rồi, mày tính ngày mấy về chỗ trọ”
Lâm Hạo Hi ngước đầu uống một hớp lớn bia “Đi xe chỉ có một tiếng đồng hồ, lúc nào về chả được”
“Vậy ngày 6 được không?”
“Tùy mày”
Lý Nghị nhìn thẳng vào mắt Lâm Hạo Hi, tuy rằng trước đây hắn không phải là người hoạt náo cả ngày cười cười nói nói, nhưng cũng không đến nỗi sầu muộn như mấy ngày nay.
Lâm Hạo Hi phát hiện ánh mắt người kia nhìn mình “Nhìn cái gì?”
“Mày bây giờ chẳng khác gì thằng mới vừa thất tình, chẳng trách dì lại lo lắng cho mày thế” (Jian: Đúng òy, ảnh đang tương tư đó =)) )
Lâm Hạo Hi tiếp tục uống bia “Tao chỉ là nghĩ tới mấy việc thôi”
“Nghĩ cái gì mà cả ngày mặt một bãi khổ qua vậy?” Lý Nghị quan sát hắn “Tao quen biết mày ít cũng bảy năm rồi, có gì mau nói cho tao nghe đi, giấu ở trong lòng mãi thì được cái gì? Nói với tao, nói không chừng tao còn tính kế cho mày”
Lâm Hạo Hi vẫn không đáp lại, Lý Nghị xoa cằm suy đoán, cố nhìn ánh mắt người kia mà đoán ý “Thích ai hả? Không theo đuổi được hay người ta có bạn trai rồi?”
Lâm Hạo Hi cầm một xiên cừu nướng nhét vào miệng Lý Nghị “Ăn đi mày, bớt nói lại dùm”
Lý Nghị cắn miếng thịt trong miệng một cái “Mày mà không nói, cứ ủ trong người đi, tới hồi thành trầm cảm thì đừng có hối hận”
“Không tới mức đó đâu”
“Còn nói nữa, mày đi kiếm cái gương mà soi cái mặt mày xem có khác gì mặt người bị trầm cảm không”
“Mày yên tâm đi, tao không đến mức bị trầm cảm đâu” Lâm Hạo Hi ra hiệu trên bàn đồ nướng “Ăn mau đi, ăn xong rồi về”
Về đến nhà, Trần Hải Linh vẫn còn chưa đi ngủ.
Thấy con trai trở về, Trần Hải Linh lập tức bước đến hỏi han “Phim hôm nay coi hay không con, kể mẹ nghe thử để bữa nào cùng cha con đi coi”
Lâm Hạo Hi căn bản chả biết phim đó nói cái gì “Cũng được”
“Thế nội dung phim đó như nào?”
“Quên mất rồi” Lâm Hạo Hi vừa trả lời vừa đi về phòng.
Nhìn mặt con trai vẫn trầm mặc như vậy, Lâm Hải Linh cũng không tiếp tục gạn hỏi nữa. Lâm Hạo Hi đi tới cửa phòng, vặn nắm tay mở cửa, đang định đi vào sực nhớ ra chuyện gì đó liền xoay đầu lại nói “Mẹ, mấy bữa nay con có vài chuyện muốn suy nghĩ thôi chứ không phải là tâm trạng không tốt đâu”
Lâm Hải Linh ngẩn người ra khi nghe con trai nói xong câu này, Lâm Hạo Hi đi vào phòng rồi đóng cửa lại.
Lấy quần áo ngủ từ trong tủ quần áo đi vào nhà tắm gội rửa sạch sẽ, nước nóng từ trên đầu chảy xuống thân thể, mắt nhắm lại. Trong đầu cứ hiện ra gương mặt của Tống Vũ Huy, bên tai dường như văng vẳng tiếng cậu đang gọi hắn một tiếng “Ca”
Sấy khô tóc xong, hắn nằm xuống chiếc giường mềm mại, cầm lấy điện thoại di động bên cạnh, mở ra ứng dụng QQ. QQ hiện ra n thông báo, có từ nhóm cũng có từ cá nhân. Nhưng lại có một khung chat hiện lên tin nhắn đến từ người tên “Tiểu Huy” làm mắt hắn sáng lên, mở khung chat ra, tin nhắn gửi lúc 7:36 tối.
Tiểu Huy: Ca, em đến thành phố rồi, hôm nay là ngày đầu tiên đi làm.
Lâm Hạo Hi lập tức hồi âm lại một cái tin nhắn: Hiện giờ cụ thể cậu đang ở chỗ nào? Đã mua điện thoại chưa?
Nhưng avatar của Tống Vũ Huy vẫn còn đang tối, đợi một lúc lâu cũng không thấy tin nhắn phản hồi. Lâm Hạo Hi nhìn đồng hồ, đã hơn mười một giờ, giờ này chắc cậu đã đi ngủ.
Quá khứ của Tống Vũ Huy khiến hắn thấy đau lòng, mà tương lai của cậu lại khiến hắn lo lắng. Lâm Hạo Hi chưa từng đối với bất kỳ người nào lại dụng tâm nhiều như vậy, những ngày qua thậm chí đã rất nhiều lần hắn kích động muốn bất chấp tất cả, đem cậu khóa chặt bên người hắn, nhìn cậu trưởng thành, cho cậu một cuộc sống tốt nhất.
Ngày hôm sau, Lâm Hạo Hi lập tức mở điện thoại lên, bật khung chat của Tống Vũ Huy lên xem, nhưng vẫn chưa thấy tin nhắn trả lời. Trong khung chat ngoài hai câu cũ thì chẳng có gì cả.
Lâm Hạo Hi xưa giờ hiếm khi lên QQ hiện tại một ngày 24 giờ lúc nào cũng mở QQ ra xem, tất cả là vì chờ hồi âm của Tống Vũ Huy. Cảm giác cứ như là đang in relationship, như lúc mới vừa biết yêu, trong lòng lúc nào cũng tràn đầy mong đợi đối với người mình yêu vậy.
Tống Vũ Huy từ bữa theo Tống Vũ Cường tới tiệm internet chơi một lần, tới giờ cũng chưa có tới lại. Hai đồng 1 giờ là quá đắt, có thể đủ cho cậu ăn 4 cái bánh bao lớn, tương đương với tiền ăn hai bữa sáng lận.
Đến nhà xưởng làm việc được ba ngày, Tống Vũ Huy phát hiện ra cậu không có hòa hợp được với mọi người ở đó, có thể nói chuyện nhiều nhất là với vị đại thúc trung niên kia. Còn những người khác sau khi tan tầm đều có việc riêng của mình, chủ yếu không có ở lại ký túc xá, mà cho dù có ở lại ký túc xá đi nữa thì cũng chỉ tụ lại với nhau chơi đánh bài.
Tống Vũ Huy thì tuyệt đối không tham gia, một là vì đánh bài có tính chất ăn tiền, cần phải có tiền mới chơi được, hai là cậu chơi bài không giỏi, có đánh bài với mấy người trong thôn thì toàn thua.
Mấy bữa nay cậu vẫn muốn đi mua một cái điện thoại di động, nhưng bởi vì trong xưởng không đủ nhân công lao động, sáu giờ tan tầm thường bị kéo dài tới bảy tám giờ. Trở về tắm rửa thay quần áo là đi ngủ liền.
Công việc của Tống Vũ Cường so với cậu nhàn hạ hơn rất nhiều, hắn học trung cấp về quy trình vận hành máy móc, ở trong xưởng chủ yếu là phụ trách về mảng kỹ thuật, công việc hằng ngày chỉ là thao tác điều chỉnh máy là xong.
Trong xưởng không có hai ngày nghỉ cuối tuần, nghỉ ngày chủ nhật cũng không có, một tháng chỉ có hai ngày nghỉ, cứ vậy mà luân phiên nhau nghỉ.
Cuối tháng tám đầu tháng chín là thời điểm học sinh đến trường nhập học. Tống Vũ Huy đứng ở cửa hàng bán điểm tâm sáng ở ngã tư đường gặm hai cái bánh bao, nhìn lối đi phía trước từng nhóm học sinh đeo cặp sách lũ lượt ríu rít đi qua, trong lòng mơ hồ sinh ra một chút ước ao.
Đại thúc trung niên cùng phòng ký túc xá nói “Có học nhiều vẫn là tốt hơn a, học hành đầy đủ ra đời được vào trong văn phòng làm việc, được mặc âu phục, ngồi máy lạnh, còn nhận được lương cao, chẳng giống chúng ta, không cố gắng học, cũng chỉ có thể cả đời cực khổ đi làm công cho người ta, mà chỉ kiếm được có chút tiền mọn”
Tống Vũ Huy nằm trên giường, đờ đẫn nhìn lên nóc mùng. Cậu biết cả đời này chính cậu cũng chỉ có thể đi làm công, cậu có thể mường tượng ra dáng vẻ của mình sau hai ba mươi năm sau sẽ thế nào nữa.
Trên giường bạn cùng phòng ký túc xá có chất mấy quyển tạp chí, Tống Vũ Huy đã lâu không được đọc sách, liền quay sang bạn cùng phòng mượn xem. Mượn rồi, lật xem thử mấy trang mới biết, trong đó toàn là đoản văn tiểu thuyết, đều nói về thể loại phong hoa tuyết nguyệt, không phù hợp với trẻ em.
Tống Vũ Huy đem sách trả lại cho người ta, đang suy nghĩ muốn sách báo dùng đóng gói trong xưởng thu gom lại, gấp nhỏ bỏ vào túi áo. Văn chương trong một số tờ báo viết rất hay, Tống Vũ Huy lựa ra những tờ báo có loại văn chương nghiêm túc cất cẩn thận tối về tiếp tục đem ra đọc.
Cậu nghĩ, chờ sau này nhận được tiền lương, đưa cho gia gia nãi nãi một phần, còn mua cho chính mình mấy quyển sách. Tuy rằng không thể tiếp tục đến trường đi học nhưng chính mình tự học cũng đã rất tốt.
Ngày nghỉ của Tống Vũ Huy bị xếp vào ngày 5 tháng 9, mà đợt nghỉ đó đã qua, ngày nghỉ tiếp theo là phải vào nửa tháng sau. Tống Vũ Huy tính nhân ngày nghỉ sẽ đi mua một cái điện thoại, nhưng mà khu vực chỗ này cậu không có quen thuộc, cửa hàng bán điện thoại di động ở đâu cậu cũng không biết, chỉ có thể nhờ tới Tống Vũ Cường đưa cậu đi mua.
“Anh Vũ Cường, em muốn mua một cái điện thoại di động”
Tống Vũ Cường vừa mới tắm xong đi ra, trên người chỉ mặc một cái quần đùi, vừa ở trên giường tìm quần áo mặc vào, vừa liếc nhìn cậu một cái “Cậu tưởng điện thoại di động là củ cải trắng nói muốn mua là mua được à, một cái điện thoại di động bét nhè lắm cũng tới mấy trăm đồng lận, cậu có tiền mua được sao?”
Tống Vũ Huy nhìn hắn mặc quần áo nói “Em giờ đang có chút tiền, chắc cũng mua được”
Tống Vũ Cường đem quần kéo lên, vừa thắt dây lưng vừa hỏi “Có bao nhiêu?” Hắn duỗi năm ngón tay ra “Từng này có không?”
Đầu Tống Vũ Huy có chút nong nóng “Có ạ”
Tống Vũ Cường thắt chặt dây lưng lại, nghĩ ngợi một chút rồi nói “Mua một cái điện thoại di động tốt cũng phải tốn một ngàn, mà giờ anh mày cũng đang muốn mua một cái điện thoại, hay là vậy đi, tiết kiệm cho cậu một chút, tôi bán cái điện thoại cũ của tôi cho cậu, chỉ lấy của cậu 200 đồng thôi được không”
Tống Vũ Huy nghĩ tới điện thoại di động mới phải tốn mấy trăm đồng, mà điện thoại của Tống Vũ Cường dù cũ nhưng cũng phải mất đến 200 đồng, có hơi đắt, trong lòng cậu có chút do dự, nhưng mà bỏ 200 đồng ra mua một cái điện thoại di động cũng rất tốt. Huống hồ tiền cũng là đưa cho người nhà, cũng không thiệt thòi gì.