Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đến lớp 12, muốn thi vào đại học thì đều phải học đến mất ăn mất ngủ, mà bắt đầu so sánh thì Tống Vũ Huy trái lại không được tính là chăm chỉ.
Trường học cho lớp 12 cứ 2 tuần là được nghỉ một ngày rưỡi. Cứ mỗi thứ tư, Lâm Hạo Hi dùng cà mên mang theo cơm canh lái xe đi đến trường học, hai người ngồi trên ghế ở bên cạnh hồ sen trong trường cùng nhau ăn cơm. (Jian: anh này tận tình chu đáo khiếp TT_TT)
Ở trường này, việc phụ huynh đến trường đưa cơm cho con cái khá phổ biến, nhất là các phụ huynh có con học lớp 12, thỉnh thoảng lại muốn chạy đến trường đưa cơm canh cùng các món đồ ăn dinh dưỡng cho con. Cứ ngồi mãi ở hàng ghế đá có bàn đá trước cổng trường từ 5h chiều đến 6h chiều, nhìn lướt qua một cái đều có thể trông thấy hình ảnh các bậc cha mẹ đang mỉm cười nhìn con của mình ăn cơm như hùm như sói.
Lâm Hạo Hi là một ngoại lệ, mỗi lần đến đưa cơm cho Tống Vũ Huy, cũng sẽ mang theo một phần cho mình đến để hai người cùng nhau ăn.
Ngày 24 tháng 12 là sinh nhật của Lâm Hạo Hi sinh nhật, Tống Vũ Huy vẫn luôn ghi nhớ rất rõ. Ngày 24 mặc dù là chủ nhật, thế nhưng vẫn phải tiếp tục đi học, đến tuần sau là tết Nguyên Đán mới được nghỉ.
Tuần trước được nghỉ Tống Vũ Huy đã lén chuẩn bị quà tặng kỹ càng rồi, đồng thời sáng sớm ngày 24 thì lập tức gửi tin nhắn cho Lâm Hạo Hi: Ca, sinh nhật vui vẻ nha. Vào phòng em mở ngăn kéo bàn học ra xem đi, có điều bất ngờ đó.
Nhắn tin xong, Tống Vũ Huy vui vẻ tung tăng xuống giường đi đánh răng rửa mặt, cậu vẫn muốn được nhìn thấy vẻ mặt của Lâm Hạo Hi sau khi trông thấy quà tặng của cậu.
Lâm Hạo Hi sáng sớm đi đến công ty, mặc một cái áo khoác màu đen, phối hợp với một cái khăn quàng cổ màu đen choàng trên cổ.
Nữ biên tập mới vào công ty vừa trông thấy Lâm Hạo Hi đi vào thì cười chào “Chào Lâm tổng.”
Lâm Hạo Hi nở nụ cười đáp lại “Chào”
Nữ biên tập trên tay bưng một tách cà phê nóng bước đến, chợt để ý thấy cái khăn quàng cổ trên cổ hắn, thuận miệng hỏi một câu “Cái khăn quàng cổ của Lâm tổng thật là đẹp, có phải là được bạn gái tặng cho không?”
“Cũng gần như thế” Lâm Hạo Hi đáp.
Nữ biên tập cười cười “Gần như thế? Hóa ra Lâm tổng vẫn còn chưa chấp nhận người ta sao?”
“Ngược lại, là người ta không chấp nhận hắn đấy” Lý Nghị tự dưng nói chen vào, làm ra cái mặt rất gợi đòn.
Nữ biên tập trên mặt trong giây lát có chút lúng túng, Khâu Duyệt bước vào vừa vặn nghe được, nâng kính mắt lên “Cô nàng nào lại không có mắt nhìn như thế, ngay cả người đạt đủ tiêu chuẩn Cao Đại Phú Soái (cao giàu đẹp trai) cũng không ưng.”
Một người khác ở bên cạnh cũng chen vào “Không đúng nha, nếu như cô gái kia không chấp nhận Lâm tổng của chúng ta, vậy tại sao lại tặng cái khăn quàng cổ có ý nghĩa đặc biệt như vậy chứ?” (Jian: ý là tặng khăn quàng cổ là muốn trói buộc người đó bên mình cả đời ấy =)) chả biết em Huy có biết ý nghĩa này k mà đi tặng khăn quàng =)) mà ẻm ngây thơ z nên chắc là chọn đại =)) chọn đại mà làm ng ta phải hao tâm suy nghĩ đó =)) )
Tiểu ca kỹ thuật cười cười “Nói không chừng người ta là chân đứng hai thuyền, hai bên đều không tha.”
Trong phòng làm việc bỗng nhiên lại quay quanh cái đề tài này mà bàn tán, Lâm Hạo Hi trừng trừng mắt nhìn Lý Nghị, đều là tại cái tên này gây ra chuyện tốt.
Lâm Hạo Hi đi vào văn phòng, Lý Nghị cũng cùng vào theo, đóng cửa lại “Năm ngoái tặng dây lưng, năm nay tặng khăn quàng cổ, thằng bé này thật là có tâm” (Jian: toàn thứ ý nghĩa sâu xa =)) )
Lâm Hạo Hi đi đến sau bàn làm việc ngồi xuống, nhấn nút khởi động máy tính. Lý Nghị bước tới nói “Sinh nhật vui vẻ”
Lâm Hạo Hi ngẩng đầu lên “Cảm ơn.”
Lý Nghị hai tay chống lên trên bàn làm việc, nheo mắt lại cười “Quà sinh nhật chờ tối nay mới tặng cho mày, hơn nữa bảo đảm sẽ làm mày vô cùng hài lòng.”
“Ồ?” Lâm Hạo Hi nhướn mày “Mỏi mắt mong chờ.” (Jian: quà siêu xịn luôn đó =)) )
Tống Vũ Huy ăn cơm trưa xong thì trở về, tính trước tiên đọc sách 20 phút rồi mới ngủ trưa. Mới vừa mở sách ra, điện thoại di động đặt ở trên bàn chợt rung lên, nhìn qua, là Lý Nghị gọi đến.
“Nghị ca?”
“Tiểu Huy, chiều nay mấy giờ cậu tan học?”
Tống Vũ Huy cảm thấy tò mò không hiểu sao tự dưng Lý Nghị lại hỏi chuyện này, nhưng vẫn trả lời “Bốn giờ rưỡi.”
“Tiết cuối cùng trên lớp là tiết gì?”
“Tự học.” Bình thường buổi chiều có 4 tiết lên lớp, tiết thứ 4 mới là tiết tự học, nhưng vì ngày hôm nay là chủ nhật học thêm nên chỉ có 3 tiết.
“Cậu xin phép nghỉ tiết cuối đi, 4h, đúng 4h thì ra cổng trường đứng chờ, anh đến đón cậu.”
Tống Vũ Huy đầu óc mơ hồ “Tại sao?”
“Ngốc, hôm nay là ngày sinh nhật của anh cậu, chẳng lẽ cậu không muốn chúc mừng sinh nhật nó?”
“Không phải”
“Thế thì được, nghe lời anh, bốn giờ chiều đi ra cổng trường, chúng ta cùng nhau tạo cho anh trai cậu một niềm vui bất ngờ.”
“Bất ngờ cái gì cơ?”
“Tới lúc đó thì cậu sẽ biết.”
“Ồ.”
Bởi vì cú điện thoại của Lý Nghị vào lúc trưa mà trong hai tiết học buổi chiều, Tống Vũ Huy có chút thất thần không tập trung lắm. Chế độ học thêm kết hợp với hai tiết luyện tập, một ngày có 6 tiết lên lớp, 3 tiết là giờ giáo viên ra bài tập luyện tập.
Sau khi hết giờ học Tống Vũ Huy gặp chủ nhiệm lớp xin nghỉ, cầm giấy phép rời trường. Đứng đợi ở cổng trường một lúc thì nhìn thấy Lý Nghị lái xe tới.
Tống Vũ Huy chạy đến “Nghị ca.”
Lý Nghị mở cửa kính xe xuống nói với Tống Vũ Huy đang đứng bên ngoài xe “Lại đây, lên xe đi.”
Tống Vũ Huy đi vòng ra sau mở cửa xe rồi bước lên ngồi “Chúng ta đi đâu vậy?”
Lý Nghị thần thần bí bí nói “Tạm thời bí mật, đợi lát nữa là cậu sẽ biết ngay thôi.”
Tống Vũ Huy nhìn nụ cười quái dị trên mặt Lý Nghị, thấy có dự cảm không tốt.
Quả nhiên, Lý Nghị đưa cậu đến con đường dành riêng cho người đi bộ để mua quần áo, hơn nữa là mua trang phục của con gái!!!
Lý Nghị một bên dụ dỗ cậu mua đồ con gái một bên làm công tác tư tưởng giáo dục “Anh trai cậu vì cậu mà hao tốn bao nhiêu anh không cần nói chắc cậu cũng tự biết ha. Nhất là trong khoảng thời gian này, vì làm hộ khẩu cho cậu mà chạy đôn chạy đáo khắp nơi, tìm các mối quan hệ để lo liệu, cậu ở trường nên cậu chẳng biết gì cả.”
Tống Vũ Huy trong lòng vô cùng xấu hổ “Em biết anh ấy đã vì em mà làm rất nhiều chuyện.”
“Thế nên như vậy nè, khoảng thời gian này gia đình nó xảy ra chút chuyện, chi phí lo hộ khẩu cho cậu cũng làm nó hao tổn rất nhiều công sức, dạo gần đây nó cứ luôn rầu rĩ không vui, hôm nay là ngày sinh nhật nó, cậu có muốn làm chút chuyện để nó được vui vẻ một tí hay không.”
Mặt Tống Vũ Huy nong nóng “Muốn ạ”
“Như này mới ngoan chứ” Lý Nghị đặt tay lên vai cậu “Thế cậu có biết tại sao anh đây lại đi mua đồ con gái cho cậu không?”
“Tại sao?”
“Haizz” Lý Nghị nhíu mày thở dài một cái, “Anh của cậu ấy, nó vì kiếm tiền để nuôi cậu, nào bận lo sáng tác nào bận lo chuyện công ty, đã học đại học rồi mà ngay cả bạn gái cũng không có.”
Tống Vũ Huy có cảm giác tội lỗi đầy mình “Ừm, em biết”
“Bởi vậy nên, cậu có đồng ý làm bạn gái của nó không?”
Mặt Tống Vũ Huy đỏ bừng lên “Cũng được… nhưng em là con trai mà.”
“Anh biết, bởi vậy anh mới đi mua đồ con gái cho cậu đây nè, chứ cậu nói giờ anh đào đâu ra một đứa con gái đây” Lý Nghị ôm lấy vai của cậu đi vào một cửa hàng quần áo dành cho nữ giới, nói với người bán hàng “Tôi muốn mua cho em gái tôi một chiếc váy, người nó cao gần giống như em trai này của tôi đây, ở chỗ các người có size như vậy không?”
Cô nhân viên bán hàng nhìn Tống Vũ Huy người cao 1m77 từ trên xuống dưới đánh giá một lần “Có a, loại váy hai lớp cậu ấy có thể mặc được.”
“Kiểu dáng thế nào, đem ra cho tôi xem thử.”
“Xin chờ một chút.” Cô nhân viên bán hàng xoay người chọn quần áo mắc trên giá, lấy ra một chiếc váy màu đỏ xếp ly có áo bên trong là áo len dài tay màu đen “Cái này là loại váy hai lớp”
Lý Nghị nhận lấy váy ở trên người Tống Vũ Huy ướm thử, làn váy xếp ly vừa vặn ngang với đầu gối của cậu một chút. Chiếc váy màu đỏ này gồm có ba phần, một lớp áo dài tay màu đen mặc bên trong cùng để giữ ấm, tiếp đó là chiếc váy liền không tay mặc bên ngoài, ở phần eo váy còn phối hợp thắt thêm một cái nơ bướm màu đen, cuối cùng là một cái áo choàng lớn màu đỏ dài quá hông dùng khoác ở bên ngoài.
Tống Vũ Huy đứng làm giá áo để ướm thử, vẻ mặt vừa ngượng ngùng vừa lúng túng, khắp cả cái lỗ tai đều đỏ bừng cả lên, làm nữ nhân viên bán hàng liền len lén cười trộm.
“Rồi, lấy cái này đi” Lý Nghị nói.
Một chiếc áo đầm hơn 300, Lý Nghị thanh toán tiền xong lại đưa Tống Vũ Huy đi mua giày bốt với quần tất. Tống Vũ Huy về mặt tâm lý có chút khó có thể tiếp thu, chính mình thật sự phải mặc áo đầm con gái, rồi còn có cả quần tất giày bốt sao?
Tống Vũ Huy xấu hổ quýnh quáng “Nghị ca, em mặc mấy cái này nhìn kỳ cục lắm.”
Lý Nghị cười híp mắt vỗ lưng cậu “Cậu cứ yên tâm đi, anh đảm bảo cậu mặc vào so với người mẫu nhìn còn đẹp hơn luôn.”
Tống Vũ Huy khóc không ra nước mắt, cứ luôn có cảm giác mình đang bị hãm hại vậy.
Mua sắm một bộ trang phục xong sau đó trở về ký túc xá của Lý Nghị đã là năm giờ rưỡi. Lý Nghị đẩy Tống Vũ Huy đi vào phòng tắm thay váy áo, Tống Vũ Huy ở bên trong trải qua các loại đấu tranh tư tưởng để mặc nó vào, mặc xong chẳng dám đi ra.
Lý Nghị gõ cửa liên tục “Vũ Huy, mau ra đây coi nào!”
Tống Vũ Huy thực sự khó có thể tiếp nhận chuyện chính mình lại đi mặc đồ con gái “Nghị ca, có thể không mặc có được không?”
Lý Nghị cố ý dùng đòn khích tướng “Thì tuỳ cậu thôi, nói thật là anh không có ép buộc gì cậu hết, nếu cậu không thích thì thôi không mặc nữa cũng được, hôm nay anh đã nói hết rõ ràng rồi, bữa nay là sinh nhật của anh trai cậu, cậu xem như là bạn gái nó ở bên cạnh nó một buổi tối, làm cho nó thấy vui vẻ hài lòng, mà cậu lại không muốn như vậy thì anh đây cũng chả còn cách nào khác.”
“Không phải, em không phải có ý đó.”
“Vậy chứ ý cậu muốn nói là cái gì?”
“Em…” Cánh cửa phòng tắm từ từ mở ra, đứng đằng sau cánh cửa là Tống Vũ Huy đang mặc vào chiếc váy màu đỏ “Em là sợ anh ấy nhìn thấy bộ dạng này của em sẽ ghét bỏ.”
“Sẽ không đâu, cái này anh có thể bảo đảm.” Lý Nghị nhìn cậu từ trên xuống dưới mấy lần, trông thấy đôi chân nhỏ của cậu lộ ra dưới chân váy “Có lạnh hay không?”
Tống Vũ Huy hơi đỏ mặt “Cũng có một chút.”
“Mang quần tất với giày bốt vào không kẻo lạnh”
Tống Vũ Huy yên lặng mà lấy quần tất với giày bốt màu đen mang vào, cái bộ dạng này của cậu, QAQ về sau còn dám gặp mặt ai nữa a.
Lúc này cửa phòng mở, phản ứng đầu tiên của Tống Vũ Huy là Lâm Hạo Hi đã trở về, lập tức muốn tìm chỗ để trốn, không nghĩ tới người đi vào là một cô gái trẻ. Nghe giọng điệu của Lý Nghị và cô ấy nói chuyện với nhau trông giống như bọn họ là bạn học cùng lớp.
Nữ sinh đi vào tên là Lương Mẫn Nghi, cô nhìn Tống Vũ Huy đánh giá trên dưới, cười nói “Cũng rất được.”
Tống Vũ Huy hết sức xấu hổ, lỗ tai còn vẫn nằm trong trạng thái đỏ bừng. Lương Mẫn Nghi mang dụng cụ hóa trang đến, chủ yếu nhất vẫn là tóc, đem bộ tóc dài uốn quăn lượn sóng cố định trên đầu Tống Vũ Huy, cho dù không trang điểm cũng đủ là một đại mỹ nhân rồi.
Lý Nghị cười hắc hắc “Tiểu Huy, cậu mà là con gái thì anh đây nhất định sẽ theo đuổi cậu.”
Lương Mãn Nghi dùng tay vỗ vỗ đầu hắn “Lau nước miếng của ông đi kìa.”
Từ lúc mặc loại trang phục như thế này vào, Tống Vũ Huy chẳng thể nào mở miệng cười cho nổi, rất rất không thoải mái, thế nhưng vì Lâm Hạo Hi, cậu lại cắn răng nhịn xuống.
Lương Mãn Nghi nhìn Tống Vũ Huy “Lông mi của em rất đẹp, không cần chuốt, làn da cũng rất tốt, hay là để chị đánh BB Cream lên cho em, sau đó bôi thêm chút son môi là được rồi, em mà trang điểm lên nhất định sẽ cực kỳ xinh đẹp.”
Tống Vũ Huy chẳng biết BB Cream là cái gì, chỉ gật gật đầu.
Không tới mười phút, Lương Mẫn Nghi liền lấy cái gương trang điểm ra cho Tống Vũ Huy xem, làn môi nhàn nhạt sắc hồng, khuôn mặt phủ thêm BB Cream lại càng mịn màng trắng nõn.
Lương Mẫn Nghi không nhịn được liền chụp ngay mấy bức ảnh, Lý Nghị cũng tranh thủ ôm Tống Vũ Huy chụp hình, bọn họ để điện thoại quay về hướng Tống Vũ Huy mà liên tục chụp hình, cậu vẻ mặt khổ sở, ở trong lòng gào khóc.