Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Không có Lâm Hạo Hi làm trung gian, Lý Nghị bắt đầu tự thân vận động chủ động hẹn Lưu Uyển Oánh ra ngoài, đi ăn cơm, đi dạo phố, xem phim, đều là anh tự mình sắp xếp tốt đẹp.
Thật ra nếu như không có ánh hào quang quá lớn của Lâm Hạo Hi che lấp thì Lý Nghị cũng được cho là Cao Đại Phú Soái (cao, giàu, đẹp trai), hơn nữa anh đối với mọi người đều rất nhiệt tình, tính cách lại hài hước, ai ở cùng với anh cũng đều cảm thấy vui vẻ.
Từ rạp chiếu phim đi ra, Lưu Uyển Oánh đề nghị đi tản bộ ở bờ sông, mỹ nữ đã đưa ra ý kiến muốn đi tản bộ, Lý Nghị đương nhiên sẽ thuận theo. Hai người tản bước chậm rãi ở bên bờ sông, đèn đường bật lên một loạt, nhìn con đường phía trước sáng rực.
“Lý Nghị, chuyện của Hạo Hi cùng người yêu của anh ấy, anh hẳn phải biết rồi đúng không?” Lưu Uyển Oánh hai tay cầm túi xách nhỏ vừa đi vừa hỏi.
Lý Nghị hơi kinh ngạc “Cậu ta đã nói cho em biết rồi sao?”
“Không xem là đã nói hết với tôi, hiện tại tôi chỉ biết anh ấy có một người yêu đồng tính luyến ở Mỹ thôi.”
“Vậy em…” Lý Nghị thật ra muốn hỏi, cô có phải cảm thấy rất đau buồn không.
Lưu Uyển Oánh từ trong ánh mắt của anh liền đọc được anh đang suy nghĩ gì “Đừng nghĩ nhiều, tôi chỉ là có chút hiếu kỳ quá trình yêu nhau của bọn họ mà thôi.”
Lý Nghị suy nghĩ một chút “Hai người bọn họ thật ra không có cái quá trình yêu nhau gì cả, chỉ cần một câu nói có thể khái quát lại, một người ôm tâm tư muốn tiến tới nhưng lại không đành lòng làm tổn hại đến đối phương, một người đơn thuần trong sáng đối với tình cảm có chút trì độn, sau đó trải qua đủ loại cẩu huyết, cuối cùng họ quyết định ở bên cạnh nhau.”
Lưu Uyển Oánh cười cười “Xem ra, anh hiểu rất rõ chuyện của bọn họ a.”
“Người trong cuộc thì tối còn người đứng ngoài thì sáng mà.”
Lưu Uyển Oánh đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó “Đúng rồi! Thật ra người yêu của Hạo Hi hình như tôi đã gặp qua một lần.”
“Khi nào?”
“Mấy tháng trước thì phải, lần đầu đến nhà Hạo Hi dùng cơm, lúc ba mẹ tôi với ba mẹ Hạo Hi muốn tác hợp tôi với anh ấy, tôi vẫn còn nhớ, đang ở trên bàn ăn, cậu tiểu nam sinh kia rất căng thẳng, đến nỗi làm rớt cả nĩa ăn trên tay rơi, xuống đất, tay chân đều luống cuống mà xin lỗi. Bây giờ nhớ lại, tôi nghĩ chắc cậu ấy lo là tôi sẽ cướp mất Hạo Hi nên mới căng thẳng như thế.”
Lý Nghị đại khái cũng có thể hình dung ra được tình cảnh lúc đó “Thật ra, cậu ấy căn bản không cần phải lo lắng.”
Lưu Uyển Oánh nghe xong lời này, miệng hơi nhếch lên “Ý anh nói tôi căn bản không có chút sức quyến rũ nào đúng không?”
Lý Nghị lập tức nhận ra câu nói của mình rất dễ gây hiểu lầm, liền cong mắt cười giải thích “Tôi không phải có ý đó, ý của tôi là tình cảm của hai người bọn họ rất vững chắc.”
Lưu Uyển Oánh cười cười “Thế còn tạm được.”
Lý Nghị nhìn khuôn mặt mỉm cười của cô, tim chậm rãi đập nhanh hơn, Lưu Uyển Oánh hơi nghiêng đầu vừa vặn chạm phải ánh mắt của anh, mím môi, cúi đầu nhìn túi xách trên tay.
Lý Nghị đột nhiên mở miệng “Có muốn ăn kem không?”
“Ở đây có sao?”
“Tôi nhớ gần đây có một tiệm kem, em ở đây chờ một chút, tôi đi mua.”
“Ừm” Lưu Uyển Oánh gật đầu, nhìn anh chạy nhanh qua đường cái đến một cửa tiệm nhỏ ở phía đối diện bên kia đường.
Không lâu sau, trên tay anh cầm hai cây kem ốc quế trở lại, một cái hương socola, một cái hương vani.
Lâm Hạo Hi ngồi trong thư phòng nhìn trên màn hình máy vi tính tài liệu cho cuộc họp ngày mai, chợt điện thoại di động đặt ở trên bàn rung lên. Cầm lên nhìn xem một chút, là Lý Nghị gọi tới.
“Sao?”
“Rảnh không? Ra ngoài uống bia.”
Lâm Hạo Hi liếc nhìn thời gian ở dưới góc phải màn hình máy tính, đã sắp 11h. “Ở đâu?”
“Tòa nhà gần sân quần vợt, tao mua bia rồi.”
“Được, đợi 10 phút sau.”
Lâm Hạo Hi thay quần áo khác để ra ngoài, Trần Hải Linh đang đắp mặt nạ nằm trên ghế sopha xem TV nhìn thấy hắn liền hỏi “Hạo Hi, khuya như vậy rồi còn đi đâu?”
“Ra ngoài một chút, con sẽ về ngay.” Lâm Hạo Hi mở cửa đi ra ngoài, tiện thể đóng cửa lại.
Lúc Lâm Hạo Hi chạy tới sân quần vợt thì Lý Nghị đã ngồi ở băng ghế bên dưới đèn đường uống lon bia vừa mới mua. Lâm Hạo Hi đến bên cạnh anh ngồi xuống, Lý Nghị khui một lon bia còn lạnh đưa cho hắn.
Lâm Hạo Hi nhìn anh hỏi “Mày đang uống bia chúc mừng hay mượn rượu giải sầu?”
“Đều không phải, mời mày uống bia chỉ đơn giản là muốn cảm ơn mày thôi.”
“Xem ra mày với Lưu Uyển Oánh đang tiến triển rất thuận lợi.”
Lý Nghị cười “Mày cũng không suy nghĩ một chút xem tao là ai, gặp người người thích gặp hoa hoa nở.”
“Buồn nôn.”
Hai người cùng cười lớn, Lý Nghị ngửa đầu uống một hớp bia, nụ cười trên mặt có chút chậm rãi lại, nhìn lên bầu trời đêm xa xôi.
Lý Nghị đột nhiên chuyển đề tài, nói “Hạo Hi, tao cảm thấy được làm anh em với mày, rất rất tốt.”
Lý Nghị nói câu này khiến Lâm Hạo Hi nhớ đến hơn nửa năm trước, lúc anh uống say cũng đã nói như thế.
“Tao nói thật, lần này tao không uống say.” Khóe miệng Lý Nghị hơi nhếch lên, nghiêng đầu nhìn hắn “Thật ra, mày cũng biết trước rồi đúng không.”
Lâm Hạo Hi không biết nên trả lời anh như thế nào.
Lý Nghị vỗ tay lên vai hắn “Đừng giả bộ, lần trước lúc tao uống say, mày đã biết hết tất cả mọi chuyện rồi mà.”
Hóa ra không phải anh không nhớ mà chỉ là không nhắc tới thôi. Lâm Hạo Hi uống một hớp bia “Vậy thì sao?”
“Vậy thì, tao chính là muốn nói cho mày biết.” Nụ cười trên khóe môi Lý Nghị có chút nhạt nhẽo “Tao đã… buông tay.”
Lâm Hạo Hi không lên tiếng, chỉ là khẽ cười, hắn thấy rất cao hứng khi nghe Lý Nghị nói câu này.
Lý Nghị còn nói “Uyển Oánh là một cô gái không tệ, tao muốn trân trọng cô ấy.”
Lâm Hạo Hi nắm lon bia cụng lon với anh một cái “Vậy chúc mày sớm ngày thành công.”
Hai người từng người uống một lon bia, Lý Nghị hỏi “Phải rồi, mày với Tiểu Huy, thật sự là định không gặp mặt nhau suốt 4 năm luôn hả?”
“Đương nhiên không, tao định tháng sau sẽ đi Mỹ.”
“Lỡ cha mày biết thì sao?”
“Tao sẽ không để cho ông ấy biết.” (Jian: liều quá vại anh =)) để ông già biết được thì chết chùm luôn nhá =)) )
Lúc Tống Vũ Huy vừa mới tới Mỹ, tính cách khá là hướng nội, cộng thêm tiếng Anh cũng không phải đặc biệt lưu loát nên ít khi chủ động giao tiếp với người khác. Ở lại nước Mỹ chớp mắt mà đã qua mấy tháng, việc thích ứng và sinh hoạt cũng dần trở nên quen thuộc, cậu tham gia vào câu lạc bộ âm nhạc, ở đấy luyện tập đàn violon, sau đó còn bắt đầu học thêm đàn piano.
Ngoại trừ tham gia câu lạc bộ âm nhạc, Tống Vũ Huy còn tham gia vào câu lạc bộ tình nguyện viên, thời gian cuối tuần rảnh rỗi cậu cùng các thành viên trong câu lạc bộ đi đến nhiều địa điểm giúp đỡ những người cần giúp đỡ, vừa có thể giúp được mọi người lại vừa đem lại cho bản thân mình không ít niềm vui.
Ở lớp tài chính của cậu còn có một bạn du học sinh người Trung Quốc, tên là Lưu Tường, bởi vì cùng đều là du học sinh Trung Quốc mà thường hay đi học cùng nhau, thế nên cũng hay đi ăn cơm với nhau, có thời gian còn hẹn nhau đi dạo khắp nơi một chút.
Đi trên đường hoặc các khu phong cảnh, Tống Vũ Huy nhìn thấy nơi nào đẹp cũng lập tức chụp lại, gửi qua QQ cho Lâm Hạo Hi xem.
Hồi vừa mới đến, mỗi khi các giáo viên trong lớp giảng bài về cái gì đó, vì vấn đề trở ngại ngôn ngữ mà phải dành rất nhiều thời gian rảnh trên lớp từ từ phiên dịch rồi nghiên cứu lại thật kỹ mới có thể hoàn toàn hiểu rõ, nhưng sau khi quen rồi thì cậu có thể ở trong lớp nghe giảng bằng tiếng Anh cũng thấy giống như nghe giảng bằng tiếng Trung vậy. (Jian: @@ đỉnh vại)
Tống Vũ Huy ở trong lớp ghi chép cẩn thận bài học, sau khi tan lớp thì ôm sách trở về nơi ở. Lưu Tường cũng cùng đi với cậu, lúc sáng nay đã nói trước rồi, Lưu Tường muốn tới chỗ Tống Vũ Huy ở nếm thử món ăn Trung Quốc do cậu làm.
Đứng ở vườn hoa bên dưới lầu nhà trọ là một chàng trai mặc áo sơmi màu lam đậm quần tây đen. Tống Vũ Huy sững sờ nhìn bóng lưng của người kia, chàng trai mặc áo sơmi lam đậm xoay người lại, trên mặt có đeo một cặp kính vuông đen.
Tống Vũ Huy gần như bất động đứng ở đấy, Lưu Tường bên cạnh hỏi “Sao thế?”
Tống Vũ Huy hoàn toàn không nghe được câu hỏi này của Lưu Tường, trước mắt cậu ngoại trừ chàng trai mặc áo lam đậm kia, tất cả mọi thứ xung quanh dường như không gì có thể tác động được tới cảm quan của cậu lúc này.
Chàng trai đeo kính đen nhìn thấy cậu, gỡ cặp kính đen xuống, hướng về phía cậu đi đến. Trong mắt Tống Vũ Huy vui sướng mà rưng rưng, một cái tay đặt trên đầu cậu “Đến cả anh mà cũng không nhận ra sao?”
Tống Vũ Huy gọi hắn một tiếng “Ca”
Lưu Tường ở bên cạnh nói “Hóa ra người này là anh của cậu?”
Hai người Lâm Hạo Hi cùng Tống Vũ Huy quá tập trung vào nhau, lúc này mới nhớ được bên cạnh còn có người. Tống Vũ Huy nhìn Lưu Tường xin lỗi “Xin lỗi… chuyện này… anh của mình tới rồi, hay để hôm nào tớ sẽ mời cậu ăn cơm nhé.”
Lưu Tường nhìn Tống Vũ Huy một chút “Thế cũng được, mấy ngày nữa mình sẽ lại đến.”
“Thật ngại quá.” Tống Vũ Huy áy náy nói.
“Không có gì, mình đi trước.”
“Tạm biệt.” Tống Vũ Huy vẫy vẫy tay, xoay đó xoay đầu lại, nhìn người trước mặt. Dù rằng hai người cứ cách mấy ngày lại trò chuyện bằng video một lần, nhưng không thể nào sánh bằng chuyện có thể thật sự chạm, có thể sờ vào nhau.
Lâm Hạo Hi dắt cậu đi hướng về bên trong nhà trọ “Lên lầu trước đi.”
Lên lầu, đi tới chỗ ở của Tống Vũ Huy, sau đó khép cửa lại. Hai người hầu như là đồng thời ôm chầm lấy đối phương, hai tay không ngừng siết chặt, gần như là muốn đem đối phương thâm nhập sâu vào trong thân thể của mình.
Ngày hôm qua sau khi tan việc, Lâm Hạo Hi lập tức đáp máy bay bay đến đây, bởi vì muốn từ thành phố G đến nước Mỹ trước tiên phải bay đến Thượng Hải, toàn bộ chuyến hành trình mất khoảng 17, 18 tiếng. Ngày 1/5 được có ba ngày nghỉ lễ, Lâm Hạo Hi chỉ có thể ở lại chỗ này duy nhất một ngày sau đó phải lập tức bay về ngay.
Cái ôm sau khi gặp mặt kéo dài đến 20 phút.
“Anh có đói bụng không, em đi làm cơm cho anh ăn.” Tống Vũ Huy nói.
Lâm Hạo Hi buông cậu ra, hôn xuống mi tâm của cậu “Cũng có hơi đói, vậy trước tiên ăn cơm đã.” Phía sau còn có một câu nữa, đó là, ăn cơm trước sau đó sẽ ăn em.
Nhân lúc Tống Vũ Huy đang làm cơm, Lâm Hạo Hi nhìn xung quanh căn hộ nhỏ nơi Tống Vũ Huy trọ một chút, một phòng một gian, được cậu sắp xếp rất gọn gàng sạch sẽ, ngoài trừ những vật dụng có sẵn thì không có bất kỳ đồ vật dư thừa nào khác.
Bình thường lúc Tống Vũ Huy ăn cơm chỉ có một người nên đều là tùy tùy tiện tiện xào một món ăn để ăn, hoặc nhiều hơn là xào thêm rau xanh. Lâm Hạo Hi vừa mới tới nên cậu gần như là đem hết toàn bộ mọi thứ trong tủ lạnh ra chế biến. Ba món ăn một món canh bưng lên bàn, hương vị thức ăn tràn ngập khắp một căn phòng.
Sau khi ăn uống no nê, trời cũng vừa sập tối, Lâm Hạo Hi khi tan việc liền lập tức chạy tới sân bay, chỉ mang theo một túi công văn theo, ngay cả một bộ quần áo cũng không mang đến, vì thế không còn cách nào khác hơn là mặc đồ ngủ của Tống Vũ Huy. Đồ ngủ của Tống Vũ Huy khá rộng, Lâm Hạo Hi so với Tống Vũ Huy cao hơn một chút, khi mặc vào cũng không cảm thấy quá chật.
Tống Vũ Huy nhìn Lâm Hạo Hi sau khi tắm xong mặc đồ ngủ của mình đi ra, nhịp tim cậu đập nhanh dần đều lên, Tống Vũ Huy bỏ quần áo hai người vào trong máy giặt, bỏ thêm một chút bột giặt vào.
Tống Vũ Huy từ phía sau ôm lấy cậu, mũi hắn đặt ở trên cái cổ mang theo mùi thơm sữa tắm nhẹ nhàng của cậu khiến Tống Vũ Huy cảm thấy hơi ngưa ngứa, mỗi nơi trên toàn thân đều đang bị trêu chọc.
Tống Vũ Huy sau đó nhấn nút để cho máy giặt bắt đầu chạy, xoay người lại, Lâm Hạo Hi giữ lấy sau gáy cậu mà hôn cậu, hai đôi môi chặt chẽ dán vào nhau, đầu lưỡi dây dưa qua lại lẫn nhau, cảm giác ướt át nóng bỏng khiến cả hai đều muốn đòi lấy ở đối phương thêm nhiều hơn nữa.
Bàn tay Lâm Hạo Hi tiến vào bên trong áo ngủ của cậu xoa xoa, cả người Tống Vũ Huy đều mềm nhũn cả ra, suýt chút nữa chân không đứng vững nổi, Lâm Hạo Hi bế xốc cậu lên ngang người, ôm lấy cậu đi về phía phòng ngủ.
Sau khi đặt thân thể Tống Vũ Huy nằm xuống giường, Lâm Hạo Hi lập tức đè lên người cậu, cởi từng nút áo ngủ của cậu ra.
Tống Vũ Huy khẽ vuốt khuôn mặt của hắn “Ngồi máy bay lâu như thế, anh không thấy mệt sao?”
Lâm Hạo Hi cởi áo ngủ của cậu ra “Làm xong một trận đã, sau đó anh sẽ ngủ bù.”
Tống Vũ Huy bất đắc dĩ, hai tay vòng lại ôm lấy cổ hắn, chân nâng lên, phối hợp với hắn.
Sau một trận, Lâm Hạo Hi quả thực rất mệt, mí mắt nặng nề khép lại ngủ thiếp đi. Tống Vũ Huy mặc lại quần áo cho tử tế, kéo chăn đắp lên cho hắn, cúi người hôn lên trán hắn một cái, sau đó cậu ra ngoài đem quần áo đã giặt xong phơi lên. Quần áo giặt máy chỉ cần phơi một đêm là khô, sáng mai Lâm Hạo Hi liền có thể mặc được.