Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Tớ không thèm cãi nhau với anh ta, tớ sẽ ở lại đây luôn không trở về nữa.” Khương Khuynh Tâm đã thay giày, bước vào.
“Đừng nói giỡn, cậu cũng đã kết
hôn rồi đó, nhanh như vậy đã
%
A Ạ • ^NỊI
quên rôi à?
Khương Khuynh Tâm mím chặt bờ môi nhợt nhạt cười khổ nói: “Không phải cũng chỉ là hợp đồng mua bán thôi sao, vậy để anh ta thua lỗ đi.”
Lâm Phồn Nguyệt kinh ngạc mở to miệng: “Cậu nói nghiêm túc sao?”
“ừ.” Khương Khuynh Tâm ngồi trên ghế sô pha, dáng vẻ tàn tạ ốm yếu: “Tớ mệt, mệt chết mất.”
Lâm Phồn Nguyệt cau mày:”Cậ bị
cảm à?”
“Đúng vậy.” Khương Khuynh Tâm thiếu chút nữa bật khóc: “ Ai cũng nhìn ra tớ vị cảm, chỉ có anh ta là không, tớ cũng muốn được hưởng ấm áp che chở. Cho dù anh ta là cậu của Lục Quân Ngôn. Không nhận được sự quan tâm của anh ta, người làm vợ này chỉ sợ là bị đám Khương Như Nhân cười nhạo đến chết mất, tớ không muốn như vậy.”
Lâm Phồn Nguyệt nhìn cô một cái, dù sao cũng là bạn tốt nhiều năm, thấy cô bất lực như vậy, cô ấy cũng thở dài.
“Quên đi, tớ tôn trọng ý kiến của cậu, cứ ở lại đây đi, dù gì đi nữa tới cũng làm chỗ chống lưng cho
Ạ «9
cậu.
“Không phải chứ, cậu và Giang Bồi Viễn chẳng phải còn…”
Lâm Phồn Nguyệt đỏ mặt trừng mắt nhìn cô: “Tớ đâu cỏ, tới không thèm qua lại với cái loại người đó.”
“Chẳng phải đã được hơn một năm rồi sao? ” Khương Khuynh Tâm chớp mắt:” Tớ thấy cậu cũng phải loại người bảo thủ nha, vậy khẳng định vấn đề là ở Giang
Viễn Bồi, anh ta không được sao.”
“Tại sao anh ấy lại không thể. ”Lâm Phồn Nguyệt chống hai tay chống nạnh: “ Tớ cảm thấy không khỏe thôi.”
Khương Khuynh Tâm “ ỏ ” một cái.
“Chỉ là anh ấy mới tiếp quản công ty, nên có khá nhiều việc.” Lâm Phồn Nguyệt bất lực: “Hiện tại chúng tớ chỉ gặp nhau hai lần một tuần, cho nên cậu cứ yên tâm ở lại, trước mắt đi tìm phòng đã, cũng may Lục Ngôn Quân
chưa tìm đến đây.”
Nhắc đến Lục Ngôn Quân, trên mặt Khương Khuynh Tâm hiện nên nét cười trào phúng: “Anh ta bây giờ có lẽ đã bị Khương Như Nhân làm cho đầu óc mê mẩn.”
” Chỉ có thể nói anh ta không có não thôi. Anh ấy sẽ đính hôn trong vài ngày nữa, cậu có thật sự sẽ tới sao? ” Lâm Phồn Nguyệt lo lắng nhìn cô.
“Đi chứ, đợi tới sinh nhật của bà nội, tớ sẽ đến mừng thọ bà.”
“Tớ sợ răng nhà họ Khương sẽ
không đón tiếp người ngoài, nhưng không sớm thì muộn cũng chạm mặt nhau mà thôi, nhưng ngày đó sẽ không xa nữa đâu.
Tớ sẽ cho anh ta thấy tớ không thiếu người quan tâm.”
Khương Khuynh Tâm bình tĩnh nói.
Dù sao, hiện tại trả thù bằng con đường của Hoắc Hử cũng không khả thi.
Cô đã đoán ra được, mình đã đi trên bờ vực của cái chết, nhân phẩm cũng đã bị dẫm ở dưới chân, dù sao dù cô có đi chân đất
cũng không sợ không có giày.
Chỉ là cô phải trả lại tiền cho Hoắc Hử càng sớm càng tốt.
Vào ngày thứ ba, Đường Nghiền Tòng trở về sau một chuyến công tác ờ nước ngoài.
Khương Khuynh Tâm đến văn phòng tìm anh, xấu hổ nói: “Tiền bối, anh có thể ứng trước lương tháng này cho tôi không, tôi nợ người khác tiền …”
“Đã bao nhiêu tuổi rồi, vẫn còn đi
thiếu nợ người khác sao, tôi chuyển thẳng cho em, lân này Lương tổng khen em không ít, bản vẽ của em tôi cũng đã phê chuẩn,”
Khương Khuynh Tâm hoảng sợ nói: “Không cần phải vậy đâu, chỉ 20.000 tệ.”
Phong bì đỏ lần trước từ Hạ gia vẫn còn, hôm qua Lương Duy Chân cũng đã chuyển cho cô một khoản, cô định trả cho Hoắc Từ nhiều hơn một chút, để anh ta khỏi phải nghĩ cô tính toán chi li.
“Đừng ngạc nhiên, anh Lương
nói vụ cải tạo biệt thự tốn hơn 1 ngàn triệu nhân dân tệ, tiền hoa hồng của em trích ra sơ sài nhất là 100 vạn nhân dân tệ.”
Đường Ngôn trực tiếp chuyển cho cô 100 vạn, rồi động viên: “Làm tốt lắm.”