Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Tôi không tin vào tâm linh, tôi muốn bắt tay vào việc vào sớm muốn bàn bạc phương án tốt
nhất. Trước mắt, tôi đang ở cùng gia đình, họ luôn muốn thúc giục tôi kết hôn, tôi không muốn nên muốn ra ở riêng.” Lương Duy Châu đùa giỡn nói.
“Anh Lương vẫn chưa kết hôn sao?” Khương Khuynh Tâm ngạc nhiên.
Lương Duy Tâm nhướng mày: “Sao vậy, tôi nhìn giống người đã kết hôn rồi r à?”
“Không phải vậy, nhìn anh có sự nghiệp thành công như vậy, thành thục lại cẩn trọng, tôi nghĩ rằng anh đã kết hôn rồi.”
“Tôi không có.”
Ba chữ, anh ấy nói ra rất nặng nề mà rõ ràng.
Đồng thời, ông ta cũng cẩn thận quan sát phong thái của Giang Thanh Tân, ông ta rất bình tĩnh và dường như không có suy nghĩ
gì-
Anh thở dài trong lòng, sâu bên trong anh cảm thấy Lục Quân Ngôn đúng thật là không biết nhìn người, cô gái này tuyệt đối không phải là loại phụ nữ ham hư vinh, lòng dạ hẹp hòi.
“Vậy tôi sẽ quay về, liên lạc lại với đội thi công, việc xây dựng sẽ bắt đầu vào ngày mai.” Khương Khuynh Tâm nhanh chóng bắt tay anh ta rồi quay người rời đi.
Không lâu sau khi cô ấy rời đi, Lục Quân Ngôn gọi điện thoại đến cho Lương Duy Châu.
“Cậu, cậu thực sự đồng ý giới thiệu biệt thự của bạn mình cho bên Khải Phong trang hoàng?”
“Còn không phải là mẹ con sáng sớm đã đến quấy ta cháu sao. Tiểu tử thối, cháu còn dám càn quấy, ta đưa cháu về ngay chỗ
mẹ mình.” Lương Duy Châu tức giận nói:“ Đây là lần cuối cùng, sau này đừng có lấy chuyện về Khương gia đến tìm ta nữa,”
“Cậu à, sao cậu lại có ý kiến với người bên Khương gia như vậy…”
” Con phải hiểu rõ, người bên Lục gia muốn hỏi cưới chính là người bên Khương gia, chứ không phải ta.” Anh nói xong liền cúp điện thoại, mỗi lần nhìn thấy Khương Khuynh Tâm, anh đều có chút bất mẫn với nhà Khương gia mấy phần, đều là con gái, thật sự là không công bằng.
Sáu giờ chiều.
Sau khi Khương Khuynh Tâm tan tầm, tranh thủ đến tiệm thuốc mua vài viên cảm mạo.
Đến giờ ăn tối, Hoắc Hử lại không về nhà, cô vừa ăn xong liền tự mình mang theo Phạm Phạm đi bộ một vòng quanh sân.
Sau khi đi bộ mệt mỏi, Phạm Phạm nằm dựa vào lan can nhìn xuống xem một nhỏm thanh thiếu niên chơi bóng rổ.
Một người cũng dắt mèo đi qua, nhìn Phạm Phạm hâm mộ cười nói: “Hơn một tháng nữa con mèo của cô cũng sắp sinh rồi à.”
Khương Khuynh Tâm sửng sốt, cười cười: “Cô à, chắc là cô nhìn nhầm rồi con mèo của tôi chỉ là ăn quá nhiều lên béo thôi.”
“Không phải, tôi hình như trước đây đã gặp chồng cô, tôi còn hỏi, chính chồng cỏ cũng thừa nhận nó có thai.”
“Chồng tôi? “
Chẳng lẽ là cô ấy đang nói tới Hoắc Hử?
Đúng vậy, Hoắc Từ thỉnh thoảng
ra ngoài dắt mèo đi dạo, nhưng thật sự Phạm Phạm không hề mang thai.