Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Một xếp tiền được đưa đến tay Khương Khuynh Tâm, cô thụ sủng nhược kinh
được sủng ái mà lo sợ
nói, “Lương tổng, như vậy cũng
nhiều quá rồi.”
“Không có gì, cầu thuận lợi thôi.” Lương Duy Chân nhìn cô, “Sắc mặt cô hình như còn tệ hơn cả hôm qua, có phải bị cảm rồi không?”
“Hơi cảm ạ, nhưng chỉ là cảm vặt thôi.”
Lương Duy Chân dịu giọng nói: “Về sớm nghỉ ngơi đi, tôi thấy việc trên công trường cũng có trật tự rồi, sẽ không có chuyện gì đâu, tôi cũng không phải là một người sếp khắt khe.”
KHương Khuynh Tâm khẽ gật đầu, một người ngoài cũng quan tâm cô hơn người bên cô sớm tối như Hoắc Hử.
Từ hôm qua đến hôm nay Hoắc Hử cũng không hỏi một câu xem cơ thề cô có phải không thoải mái hay không.
Nhưng bây giờ anh ta hận cô đến tận xương tủy, nói gì đến quan tâm.
Phụ nữ mà ở cùng một người đàn ông không biết nóng biết lạnh cả một đời thì cũng sẽ không hạnh phúc.
“Cảm ơn Lương tổng.”
Cô gật gật đầu chuẩn bị rời đi.
Chỉ là vừa đi được vài bước thì đầu cô bỗng quay cuồng dữ dội, may là Lương Duy Chân nhanh tay nhanh mắt đỡ lấy cô.
Chạm vào cô mới biết tay cô nóng vô cùng, “Cô sốt quá cao rồi, tôi đưa cô đến bệnh viện.”
“Không cần…”
“Cô gái à, đừng tỏ ra mình kiên cường nữa, hiện giờ cô còn thiết kế nhà cho tôi, nếu cô xảy ra
mệnh hệ gì thì tôi phải chịu trách nhiên đó.” Lương Duy Chân bế cô lên xe việt dã.
Vừa lên xe chưa được bao lâu Khương Khuynh Tâm đã thấy toàn thân vô lực, đầu đau đến quay cuồng liền mê man ngủ thiếp đi.
Mơ mơ màng màng cô luôn cảm thấy có người luôn ôm lấy cô.
Tay hình như bị cái gì đó đâm vào, còn có người bón nước cho
CÔ.
Đợi đến khi cô tỉnh lại phát hiện
bản thân đã nằm trên giường bệnh, trên tay cắm ống truyền nước.
Lương Duy Chân ngồi cạnh gọt táo: “Cô sốt 39 độ 8, dọa chết tôi rồi, suýt chút nữa là tôi phải bồi thường phí tai nạn lao động.”
“Thật ngại quá, làm phiền ngài rồi.” Khương Khuynh Tâm ngay lập tức ngồi dậy nghiêm túc giải thích, “Việc tôi sốt không có liên quan gì đến công việc, do tôi không cẩn thận bị nhiễm lạnh, hôm qua uống thuốc cảm cúm cứ cho rằng đã tốt rồi, nhưng thật không ngờ lại càng nghiêm trọng
hơn.”
“Vậy thì càng là vấn đề của tôi, việc xây dựng không nên bắt đầu từ hôm nay.” Lương Duy Chân luôn nhẹ nhàng và không hề tỏ ra khó chịu một chút nào.
“Xin lỗi, tại tôi khiến ngài khai công không thuận lợi rồi.”
Nhìn cô tận lực cố gắng xin lỗi như vậy, Lương Duy Chân cười, “Đừng nói linh tinh nữa, ai chẳng có lúc bị cảm.”
Dưới ánh đèn, khuôn mặt trẻ trung của người đàn ông đó thật
dịu dàng và nho nhã, khuôn mặt điềm đạm.
Khương Khuynh Tâm ngơ ngẩn trong giây lát, cô không khỏi nghĩ, nếu Hử có tính cách như vậy thì hai người đã không đi đến bước đường ngày hôm nay.
“Lương tổng, việc hôm nay rất cảm ơn ngài, ngài mau về đi, tôi sẽ gọi bạn mình qua đón.”
“Xem tôi như bạn của cô thì sẽ không thấy phiền phức nữa rồi.” Lương Duy Chân đưa một miếng táo đã gọt xong cho cô.
“Lương tổng, ngài đùa hả, thân phận của tôi như vậy…”
Khương Khuynh Tâm bị hoảng sợ bởi ánh mắt của ông.
Nếu như lấy thân phận trước kia của cô thì làm bạn với người như Lương Duy Chân cũng không có gì kì quái, nhưng hiện giờ cô chỉ là một nhà thiết kế mà thôi, không phải ông ấy thích mình chứ?
Cô hiện tại đã bị Lục Quân Ngôn và Hoắc Hử dày vò đến mất hết tự tin rồi.
“Hiện giờ là thời đại con người
đều bình đẳng như nhau, tôi cũng là người bình thường, cũng cần bạn bè thôi.” Lương Duy Chân thương tiếc từ tận đáy lòng, vợ chồng nhà họ Khương Trạm quá nghiệp chướng rồi.
Khương Khuynh Tâm cũng không quá khác người, hơn nữa hiện tại cô còn đang bị bệnh, cũng không có tâm tư đa nghi.