Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hắc Vân đi vào bên trong căn phòng lớn ánh đèn làm sáng rực căn phòng. Ở giữa căn phòng có một tên nam nhân đang nằm co rút, run rẩy vì đau đớn. Người hắn toàn máu những vết thương lớn nhỏ đầu đang chảy máu ra. Hắc Vân đi tới chỗ hắn, đạp hắn một cú khiến nằm ngửa ra. Hắn thấy nàng bàn tay liền nắm chặt lấy chân của nàng van xin.
"Hắ...hắc tổng...xi...n xin tha mạng" Hắn nắm chặt lấy chân nàng mà van xin nàng tha cho hắn một mạng.
Nhưng nàng không một chút lòng thương nào lạnh lùng sút hắn ra xa. Nàng nhìn hắn với ánh mắt lạnh lùng khéo miệng nhếch lên một điệu cười đểu "hừ".
" Mày nói tình cảm mà tao dành cho em ấy là kinh tởm sao. Hừ giờ tao cho mày nếm thử cái kinh tởm đó" Giọng nàng lạnh lẽo đến thấy tim phổi. Nàng đưa tay lên búng một tiếng "tách".
Lập tức một top những tên nam nhân cơ bắp lực lưỡng trên người không một mảnh vải che thân đi vào. Khoảng hơn 10 tên đứng trước mặt vây quanh hắn, hắn thấy vậy liền rất sợ hãi Vũ Phong sai người đem một chiếc ghế đến cho nàng ngồi. Nàng tiến lại chiếc ghế ngồi xuống cầm một ly rượu vang đỏ đậm nàng lắc lắc nhẹ ly rượu vang rồi nhấp một ngụm.
"Bắt đầu đi" Nàng ra lệnh cho bọn thủ hạ ra tay.
"Hắc tổng...xi...n...xin...." Hắn quay mặt về hướng nàng mà van xin nhưng chưa van xin xong thì một tên nam nhân đã đút nấm của mình vào miệng hắn. Một tên nam nhân khác thì cũng nhét cây nấm của mình vào lỗ hậu của hắn. Bọn họ liên tục đưa đẩy hông nhanh để vào sâu bên trong hắn. Những tên nam nhân này như những con sói đang xâu xé con mồi của mình vậy.
Tiếng rên ư ử vang vọng khắp căn phòng rộng lớn. Hắn đang ở giữa căn phòng xung quanh là những tên nam nhân cùng những cây trụ căng cứng. Chúng liên tục ra vào bên trong người hắn, lấp lại hết toàn bộ những cái lỗ trên người hắn không chừa một lỗ nào. Cơ thể hắn co rút mạnh mẽ cây nấm của hắn như đang sắp bắn ra nhưng lại bị tên nam nhân nắm chặt lại không để chúng được thỏa mãn bắn ra. Cơ thể hắn như đang lên đỉnh điểm của sự suиɠ sướиɠ nhưng lại thiếu một chút nữa mới lên được thì bị chặn mất.
"Ahh...ư...ưʍ....mmmm." Hắn rêи ɾỉ ngày càng to khiến những tên nam nhân kia càng phấn khích, bọn họ lại càng mạnh mẽ tấn công hắn.
Hắn bú hết cái cây nấm này đến cây nấm khác, dù muốn thở cũng không được vì hắn chỉ nhả ra vài giây là lại có cây nấm khác vào miệng hắn. Lỗ hậu của hắn cũng chẳng khá hơn gì, cái lỗ luôn bị tấn công mạnh mẽ tới mức máu ở trong cũng bị chảy ra. Miệng và lỗ hậu của hắn đã nuốt và nhận không biết là bao nhiêu tϊиɦ ɖϊƈh͙ của những tên nam nhân kia, người hắn dính đầy dịch nhầy của bọn họ, nhưng của hắn thì lại không thể nào bắn ra vì đã bị chặn lại. Mãi đến khi cơ thể hắn không thể chống đỡ được nữa tên nam nhân kia mới thả tay cho hắn được lên đỉnh. Hắn kiệt sức nằm xuống đất cơ thể ướt đẫm mồ hôi, những vết thương thì cứ thế rỉ máu nhiều hơn và cơ thể thì nhầy nhụa vì tϊиɦ ɖϊƈh͙. Những tên nam nhân kia thì đầu thỏa mãn rồi nên cũng mặc kệ hắn đứng dậy xếp thành một hàng nghiêm chỉnh.
"Làm tốt lắm, bọn mày có thể vui ra" Hắc Vân miệng vẫn nhấm nháp chai rượu vang ngồi xem mọi chuyện vừa rồi như chỉ là một vở kịch mở màn.
Bọn họ nhận được lệnh lập tức cúi đầu chào nàng rồi bước ra khỏi căn phòng. Hắn tưởng rằng mọi thứ đã xong nhưng top nam nhân kia vừa ra thì lập tức một top khác đi vào và giống top vừa rồi rất cả đều lục lưỡng và thên cơ thể không mặc gì. Hắn thấy vậy liền rất sợ hãi. Nhưng vì vừa trải qua một trận kịch liệt nên cơ thể hắn không còn chút sức lực nào chống cự dù là nhỏ nhất. Thấy chỉ thị của nàng bọn họ lền nhấc hắn dậy và bắt đầu chiếu cố lỗ hậu hắn. Nàng đứng dậy đi ra khỏi căn phòng.
"Mày ở đây canh " Nói rồi lập tức bước ra khỏi bên ngoài. Vũ Phong tuân lệnh nàng ở lại giám sát mọi việc.
Nàng cất nhanh bước chân tới phòng cô. Nàng muốn nhìn thấy cô ngay bây giờ vì quả thật nàng nhớ cô đến phát điên rồi. Nàng đến phòng cô nhưng từ khi bước vào phòng nàng không thấy cô đâu cả. Nàng phóng như tên lửa ra khỏi phòng, đúng lúc có một hầu gáiđi qua liền bị nàng kéo lại.
"EM ẤY ĐÂU RỒI HẢ" giọng nàng đầy vẻ giận dữ và lo lắng. Cô hầu gái sợ hãi khi thấy nàng như vậy.
"A...tô...i...tôi không biết"
"ĐỒ ĂN HẠI, CÒN KHÔNG MAU KÊU NGƯỜI ĐI TÌM." Nàng đẩy cô ta ra rồi vội vàng chạy đi tìm cô. Nàng tìm cô khắp căn biệt thự nhưng không thấy cô đâu cả. Chỉ còn duy nhất phòng mình là chưa tìm. Nàng vội chạy lên lầu tới căn phòng mình. Vội vàng mở cửa đi vào. Nàng vừa bước vào đã thấy cô đang đứng ở trong phòng mình nàng vội vàng chạy lại ôm chặt lấy cô.