Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
----------4 năm sau----------
Bốn năm đã trôi qua, là một thời gian không phải quá dài nhưng cũng không phải ngắn đối với mỗi người. Cũng là một khoảng thời gian đủ để ta quên đi một ai đó và đưa người đó vào nơi gọi là quá khứ. Nhưng dù đã 4 năm trôi qua nhưng nhưng kí ức về cô vẫn làm nàng không thể nào mà quên được người con gái ấy. Người ta nói thời gian có thể làm cho những cơn đau biến mất và có thể quên đi một người, 4 năm không là gì đối với những người khác nhưng lại là đại ngục đối với nàng. Từng ngày từng giờ không có cô bên cạnh đối với nàng là những ngày đau khổ. Tại sao thời gian lại không thể làm nàng quên đi cô cũng không thể làm cơn đau trong tim cô với đi mà lại chỉ làm nàng nhớ và đau thêm.
Nàng vẫn luôn phái người đi tìm tung tích của cô nhưng không hề có tin tức gì về cô. Như nàng đã bốc hơi đi mất vậy, dù thế nàng vẫn chưa hề từ bỏ ý định từ bỏ việc tìm cô.
"Lão đại đã bắt được kẻ giả danh tổ chức ta"
Vũ Phong từ ngoài bước vào trong. Anh vẫn luôn đi theo nàng mọi việc tìm cô nàng đều để anh đi điều tra. Chỉ cần ở đâu có người báo có tung tích của cô, nàng đều sẽ bỏ hết mọi công việc và chạy thật nhanh đến đó. Nhưng rồi đều không được gì.
"Đem bọn chúng cho chó ăn đi"
Nàng có tiếng là tàn bạo nhưng khi cô đi nàng đã chở nên tàn bạo độc ác hơn rất nhiều, trong ánh mắt của nàng không còn một chút nhiệt nào chỉ còn lại sự lạnh lùng và tàn độc. Cách trừng phạt của nàng đầu khiến người ta nghe thôi cũng cảm thấy sợ hãi. Người chết dưới tay cô nhiều không đếm hết được. Vũ Phong lúc đầu cũng sợ những việc nàng làm nhưng dần thì đã thấy quen thuộc với con người này.
"Dạ em đi làm ngay"
Anh nói rồi quay người ra cửa mà đi. Nàng đứng dậy đi lại chỗ cửa sổ nhìn ra bên ngoài, ánh mắt nàng có bớt một chút sự lạnh lùng đi. Nàng đứng ở cửa sổ ngây ngốc cười khi nhớ đến cô, ánh mắt có chút ấm áp nhưng lại cũng có cả chua xót mất mát khi nàng nhớ về cô.
---------Vân Thị---------
"Hắc Tổng mọi việc đã chuẩn bị xong, giờ chỉ đợi tới thời gian hai bên kí hợp đồng nữa là xong" Thư kí đứng một bên báo cáo mọi việc lại cho nàng biết.
"Được rồi cô ra ngoài làm việc tiếp đi"
"Vâng"
Nàng nói rồi lại cắm đầu vào đọc đống tài liệu trước mặt mình không hề để ý con người đang đứng nhìn mình đắm đuối kia. Thư ký nàng nghe thấy vẫn cũng không tình nguyện đi ra ngoài. Cô ta muốn ngắm nhìn nàng thêm một lúc nhưng nếu cô ta không nghe thì chắc chắn nàng sẽ nổi giận, nên đành im lặng đi ra ngoài.
Nàng đang ngồi làm thì có điện thoại đến, là Vũ Phong gọi cho nàng.
"Có chuyện chuyện rồi lão đại... chuyến hàng của chúng ta bị bọn cớm đánh hơi được rồi, còn có cả đội đặc nhiệm SEAL nhúng tay vào nữa. Lão Đại ngài đến đâu mau đi"
Không để nàng lên tiếng trước anh lập tức thông báo lại cho nàng biết thông tin bên này. Nàng nghe mà nhíu chặt hai đôi lông mày của mình lại.
"Này làm cho chuyến hàng đi nơi khác đừng đến điểm hẹn, đừng để bọn cớm đó bắt được."
"Rõ"
Nàng nói rồi lập tức tắt máy, nhấn nút gọi của chiếc điện thoại bàn.
"Chẩn bị trực thăng"
Nhấn giữ nút và ra lệnh cho người chẩn bị trực thăng cho mình rồi lập tức đứng dậy cầm chiếc áo khoác của mình phóng thẳng ra ngoài phòng làm việc.
Nàng cử Vũ Phong sang Mỹ để nhập chuyến hàng này về và đưa nó phân phối khắp thế giới. Chuyến hàng này khá là quan trọng đối với tổ chức nếu làm mất thiệt hại sẽ rất lớn, không những vậy cả SEAL còn nhúng tay vào việc này. SEAL là đội đặc nhiệm siêu tinh nhuệ nhất, tất cả các đội đặc nhiệm khác của Mỹ đầu không thể sánh được với SEAL. Bọn chúng nhúng tay vào chắn là muốn bắt và làm và làm KIX sụp đổ. Nhất định không thể để bọn chúng bắt được chuyến hàng, nàng phải lập tức bay sang bên đó. Lên đến tầng thượng, trực thăng đã đợi sẵn ở đó nàng lập lức lên máy bay và quay sang phía cô thư ký ra lệnh.
"Cô ở lại đây dám sát có chuyện gì thì gửi Email cho tôi rõ chưa"
"Dạ! Rõ thưa chủ tịch "
Thư ký đứng cúi đầu nhận lệnh của nàng. Nàng nói rồi máy bay lập tức cất cánh bay lên không trung.
Phải mất cả buổi thì nàng mới tới nơi, trực thăng đưa nàng đến một trụ sở của KIX bên Mỹ. Nàng trực tiếp đi thang xuống dưới, cách đất vài mét nàng liền bỏ thang nhảy thẳng xuống mặt đất. Một bãi đất trống rộng lớn, cây cối xung quanh rung chuyển do gió của cánh trực thăng tạo ra. Vũ Phong đứng ở dưới đất đợi nàng tới, khi nàng vừa tiếp đất an toàn thì anh cùng đám đàn em lập tức chạy lại.
"Lão Đại. Ngài đã đến"
Vũ Phong cùng lũ đàn em chạy lại cúi đầu trước mặt cô làm động tác cúi chào.
"Tình hình sao rồi"
"Chuyến hàng của chúng ta đã tạm thời được an toàn, nhưng nếu không nhanh chóng về tay chúng ta thì sẽ rất nguy hiểm.
" Được rồi, đi"
Nàng nghe Vũ Phong báo cáo xong thì nàng bước đi về phía truớc, anh cùng lũ đàn em thì bước theo sau.