Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cố Gia Huy đã biết đầu đuôi mọi chuyện, lúc này mới không có truy vấn nữa, khiến cô thở phào nhẹ nhõm.
Trước kia ngủ với Cố Gia Huy, mong anh xăng bậy, bây giờ ngủ với anh, mong anh không đến Bây giờ cô đã có bóng ma, chui vào vòng ôm của anh cũng phải rối rắm nửa ngày.
“Sợ cái gì?”
Cô cách mình rất xa, cả người kề sát bên mép giường, bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống.
Cố Gia Huy không nhìn được nữa, bàn tay to kéo một cái, trực tiếp ôm cô vào lòng “Thời gian sau này còn dài, em phải thích ứng”
Anh vùi đầu hõm vai cô, tham lam ngửi mùi thơm trên tóc cô.
Sự nóng nảy ban ngày giờ phút này dường như đã biến mất không còn, trong mắt trong lòng chỉ còn một mình Hứa Minh Tâm.
Cố Gia Huy không động tay động chân, để cho cô an ổn mà ngủ một giấc ngon lành.
Anh trông cô, chờ cô ngủ say, nhìn vẻ mặt yên ổn và thoải mái khi ngủ của cô, không kìm lòng nổi mà nhếch khóe miệng lên, lộ ra một nụ cười ấm áp.
Anh nhẹ nhàng hôn lên trán cô, nói lứa Minh Tâm, có em, anh không còn xin ông ta”
Hôm sau, Cố Gia Huy gọi điện thoại cho Kỷ Thiên Minh, cảm thấy tình hình nghiêm trọng, phải tìm phụ huynh đối phương nói rỡ.
“Anh nói em gái tôi đọc tiểu thuyết không đứng đắn? Thú vị, thật sự rất thú vị!”
Kỷ Thiên Minh nghe vậy giống như phát hiện được đại lục mới, cười vui vẻ.
“Biết rồi, đều do tôi, tôi nhất định sẽ dạy dỗ em ấy thật tốt”
Kỷ Thiên Minh cúp điện thoại, lập tức cho người đi kiểm tra địa chỉ lên mạng của Kỷ Nguyệt Trâm.
Vô tình phát hiện một trang.
Thú vị là, tên của anh ta thường xuyên xuất hiện ở khu bình luận, bị người ta chửi đến máu chó đầy đầu. Mày Kỷ Thiên Minh nhíu chặt, click mở xem nội dung chương mới nhất…
[Kỷ Thiên Minh mặc một chiếc áo choàng bằng lưới, bên trong không có gì cả, lắc lư đi tới trước mặt Lục Tĩnh, trực tiếp đè anh ấy lên giường.
“Anh trai tốt, anh ăn người ta sạch người ta rồi, chẳng lẽ không chịu trách nhiệm ư?
“Tôi không có! Cậu châm ngòi ly gián đến cùng là có ý đồ gì? Tôi với An Nhiên là chân ái!”
“Thật không?” Kỷ Thiên Minh cười nịnh nọt.
Tay chân anh lanh lẹ, rắc một tiếng, nháy mắt đầu khóa của dây nịt đã bị cởi bỏ.
Nội dung phía sau, Kỷ Thiên Minh đau đớn che mắt, cảm thấy không dám đọc hết, ghê tởm!
Anh nhìn bút danh.
Cô tiên nhỏ trừ ma.
Rất phù hợp với chuyên ngành của Kỷ Nguyệt Trâm.
Anh ta trực tiếp gọi điện cho cấp dưới của mình, nói: “Cậu đọc xem trong đó viết cái gì?
Rốt cuộc tôi làm sao vậy?”
Bài viết khoảng hai trăm nghìn từ, được tác giả cập nhật với tốc độ rùa bò, mỗi ngày một chương, nhưng vì đọc miễn phí nên được mọi người ủng hộ rất nhiều.