Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Hứa Minh Tâm, ly rượu này cô uống cùng tôi đi, nếu như không nhờ cô thì bây giờ tôi cũng không thể nào trở thành Vương phi được. Cảm ơn cô đã tác thành cho tôi: Nói xong, cô ta ngửa đầu uống sạch.
Hứa Minh Tâm không uống không được, Vương phi tự mình mời rượu ở trước mắt bao người, không có lý do gì để cô không uống cả, hoặc là chỉ tạm thời nhấp một ngụm.
Cô khẽ cần môi, chuẩn bị uống thì Cố Gia Huy đưa tay ngăn lại.
“Thế nào? Anh đau lòng à? Chẳng lẽ không thể uống một ly với Vương phi à? Vậy em sẽ uống ba ly còn cô ta uống một ly có được không?”
Lucia cầm ly sâm panh ở trên bàn lên và uống thêm hai ly nữa.
“Vương phi của tôi có tính cách rất thẳng thần, để nhận được sự chúc mừng của cô Hứa thì có thể nói cô ấy đã rất nhọc lòng.”
Vua Charles đứng ra hoà giải.
Hứa Minh Tâm hít sâu một hơi, đẩy tay của Cố Gia Huy ra và nói: “Tôi sẽ dùng nghỉ lễ của phương Đông để chúc mừng, chúc hai người ở bên nhau và hạnh phúc đến già, con cháu đầy nhà”
“Được, tôi xin nhận”
Cô ta vừa cười vừa nói.
“Ơ, trên người cô có nước hoa gì vậy?”
Đang nói thì Lucia để sát vào người cô, giả vờ như đang ngửi mùi nước hoa của cô.
Nhưng cô không bao giờ có thói quen xịt nước hoa.
Cô nghe thấy Lucia De kettering thì thầm vào tai mình.
“Hứa Minh Tâm, tôi sẽ khiến cho cô sống không bằng chết, tôi không có được thì cô cũng đừng hòng có được, tôi sẽ khiến hai người phải phải trả giá bằng máu!”
Lời này tựa như là tảng băng lao ra từ trong địa ngục, lạnh lẽo sắc bén và có chút dọa người, không chứa một chút tình cảm nào.
Thân thể của cô khẽ run lên, khiếp sợ sự oán hận trong lời nói này, nó giống như một dòng sông không thể bị hủy diệt.
Con ngươi của cô co rút lại, sự ngạc nhiên hiện lên trên người của cô.
Mà Lucia thì rời đi một cách duyên dáng, cùng với một nụ cười hào phóng nơi khóe miệng, tựa như lời nói đe dọa vừa rồi là của một người khác.
“Thơm quá, lân sau để cho người chuẩn bị cái này đi, giống như là hương hoa lài.”
“Vương phi thích là được rồi, được rồi, chúng ta tiếp tục đi mời rượu bàn khác thôi.”
Hai người nắm tay nhau rời đi, chờ đến khi người đã đi xa thì Hứa Minh Tâm bình tĩnh lại.
“Lucia nói cái gì với em vậy?”
“Cô ta…Muốn trả thù chúng ta, cô ta nói nếu như cô ta không chiếm được thì em cũng đừng hòng chiếm được, cô ta muốn chúng ta phải trả giá bằng máu! Cô ta gả vào hoàng gia, trên thực tế là đang tìm chỗ dựa vững chắc!”
“Hóa ra vợ của anh cũng không ngốc lắm”
“Anh đã biết hết rồi sao?”
Hứa Minh Tâm rất là kinh ngạc, lẽ nào trái tim của Cố Gia Huy vẫn luôn như tấm gương sáng? “Anh hiểu Lucia, nếu không đạt mục đích thì cô ta nhất quyết không bỏ qua.