Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Em tỉnh rồi sao? Thấy thế nào?”
Giọng nói thân quen truyền ra từ phòng vệ sinh.
Cố Gia Huy vội vàng chạy ra, anh đang cầm một cái khăn mặt trên tay, chắc đang định lau mồ hôi cho cô.
Cô chạy trốn một ngày một đêm, phập phồng lo sợ, cuối cùng cũng thấy người thân thiết nhất của mình rồi, trái tim cũng được thả lỏng.
Cô không kịp xỏ giày, nhanh vù đến trước mặt anh, ôm anh thật chặt.
“Cố Gia Huy, em rất sợ!”
Cô vẫn luôn cố gắng gượng, không kể khổ với Phó Minh Tước, bởi vì trong lòng cô hiểu rõ, cô chỉ muốn nói với Cố Gia Huy mà thôi.
Cố Gia Huy nghe cô nói thế thì trái tim khẽ run lên, anh biết cô phải chịu rất nhiều cực khổ.
Bàn tay lớn của anh nhẹ nhàng vuốt mái tóc mềm mại của cô, giọng nói dịu dàng: “Xin lỗi em, là do anh đến muộn”
Anh vô cùng áy náy.
Hứa Minh Tâm lắc đầu, cô biết chuyện này không thể trách anh được.
Anh bị giữ chân ở cung điện, bị Lucia cản trở, chắc chăn anh rất khó thoát khỏi đó.
Phó Minh Tước có người ở bên ngoài tiếp ứng mà mãi lâu sau mới tìm tới được, điều đó cho thấy phải gặp rất nhiều khó khăn.
Cô không quan tâm quá trình, chỉ quan tâm kết quả, mà kết quả chính là cô đã bình an trở về, còn sống gặp được anh là tốt lắm rồi.
“Em còn nhớ đã xảy ra chuyện gì không?
Cô cẩn thận suy nghĩ một chút, sau đó nói rõ đầu đuôi mọi chuyện cho anh nghe.
Khi cô vẫn còn ý thức thì ở trên xe với Phó Minh Tước.
Cố Gia Huy cũng đã đi điều tra, nhưng cung điện không phải nơi anh muốn tra là tra được, nên anh đã chuyển giao cho người bên trong xử lý.
Cung điện từ chối hết lần này đến lần khác, anh cũng chẳng thể làm gì Quý Lưu Xuyên tức giận, trực tiếp dùng Đại sứ quán, lấy lý do bảo đảm an toàn cho nhân dân mà nhúng tay vào.
Nhưng sự tình phát triển đến đâu thì chưa thể nói gì.
Mặc dù anh không ưa Phó Minh Tước nhưng lần này không thể không cảm ơn anh ta.
Nếu như bọn họ không phải mèo mù vớ được cá rán, đúng lúc tìm được thì không biết Hứa Minh Tâm sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
Người vẫn ổn là được rồi!
“Cố Gia Huy, em đói Cô xoa cái bụng xẹp lép, từ hôm qua đến giờ cô vẫn chưa ăn bữa nào đàng hoàng cả, ăn gió nằm sương, vô cùng đáng thương.
“Nhà bếp đã chuẩn bị xong hết rồi, chỉ chờ em tỉnh dậy thôi, còn hầm canh gà bát bảo cho em nữa.”
“Thật sao? Tốt quá rồi! Em sắp đói chết rồi đây!
Cố Gia Huy bưng cơm nước tới, bác sĩ cũng qua kiểm tra lại cho cô.
Thân thể cô không có gì đáng ngại, chỉ hơi suy nhược, bồi bổ thật tốt là được.
Hứa Minh Tâm nhìn áo blouse trắng của bác sĩ đăm chiêu.
Bây giờ cô mới cảm thấy biết chút kỹ năng có ích cỡ nào.