Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Phải”
Cũng một chữ.
“Em biết rồi”
Cô rủ mắt, ảm đạm phờ phạt.
“Em đáng trách anh?”
Cố Gia Huy nảm chặt tay cô, tay của cô lạnh buốt vô cùng. Mà cô thì khẽ lắc đầu…
“Em không trách anh, cũng không trách Phó Minh Tước. Một người là chồng của em, một người là anh rể em, có thể nói đều là người thân của em. Anh ấy muốn giết anh, anh muốn giết anh ấy. Anh ấy không thể dừng lại, anh cũng không thể dừng lại”
“Anh sẽ bảo vệ em, mà anh ấy cũng sẽ thế, cho nên dù kết cục có thế nào thì em vẫn là người cuối cùng còn sống. Mà trong hai người… Em sẽ mất một người. Dù ai chết thì nửa đời sau của em cũng không thể sống thoải mái được, có gì khác biệt đâu chứ?”
“Anh chết rồi, em sẽ không tái hôn, sẽ không có con. Mà Phó Minh Tước chết rt thì Dao Dao cũng không sống nổi nữa, em sẽ tự trách, áy náy cả đời. Hai kết cục này chẳng khác gì nhau mấy, em cần gì phải rầu rĩ chứ?”
“Em không khuyên giải được, chỉ đành hy vọng ngày đó tới muộn một chút”
Giọng trầm thấp vang lên khắp toa xe yên tĩnh, kèm theo sự bất đắc dĩ và bi thương sâu đậm.
Cô khẽ chớp mắt, giọt nước mắt to như hạt đậu lăn xuống.
Cô không kìm nén được…
Cô có cảm giác giờ chết sắp tới, không biết người qua đời là ai Cái cảm giác bất đắc dĩ này đúng là khó chịu.
Nhưng cô có thể làm gì được chứ?
Cô bị kẹp ở giữa, bên nào cũng rất khó xử.
Cố Gia Huy giết Phó Minh Tước thì cô sẽ không thể tha thứ được cho Cố Gia Huy.
Phó Minh Tước giết Cố Gia Huy thì sau này cô cũng sẽ không thể đối mặt với anh †a được nữa.
Tính đi tính lại, kết cục của cô đều giống nhau.
Cố Gia Huy nghe thấy cô nói thế thì trái tìm co rút mạnh.
Anh… Chưa từng nghĩ tới chuyện này.
Anh chỉ muốn loại bỏ hết tất cả mọi nguy.
hiểm và sống đến đầu bạc răng long cùng với cô, Nhưng… Nếu như mình thật sự động vào Phó Minh Tước, lúc cô nhìn anh và nghĩ tới đứa cháu gái của mình thì liệu cô có tha thứ được cho anh không?
Trong dòng họ, ngoại trừ cô thì chỉ còn duy nhất đứa cháu gái ruột này là còn sống.
Nếu có người giết Cố Cố thì anh cũng sẽ không thể bỏ qua được, cho dù là người thân cận nhất của mình cũng không thể.
Đột nhiên… Xe dừng lại.
Anh nghiêng người rồi ôm chặt cô vào trong lồng ngực mình.
“Xin lỗi, do anh không cân nhắc kỹ, anh quên mất em bị kẹp ở giữa, bên nào cũng khó xử “Có lẽ, hai người nên che giấu một chút, trí thông minh của em không cao nên em không thể hiểu được mấy cái tâm tư rắc rối đó. Nếu hai người hao tâm tổn trí để lừa gạt em một chút, đừng để em nhận ra có gì đó không đúng thì tốt biết bao chứ?”