Hạ Tiểu Lam gật đầu bừa, người phụ nữ bèn dùng tay áo lau nước mắt, trên khuôn mặt sầu khổ hiện lên chút ý cười: “Mẹ đi lấy đồ ăn cho con, con chờ nhé!” Người phụ nữ đóng cửa phòng lại, Hạ Tiểu Lam chịu đựng cơn đau đầu quan sát xung quanh. Giường gỗ đen xì, cử động một tí là lại khiến đống rơm dưới chiếu vang lên sột soạt, tấm màn ố vàng được móc sắt cuốn lên hai bên cột giường, trên cái chăn bị giặt tới phai màu tổng cộng có bốn chỗ vá, bên cạnh giường một chiếc đèn được treo đơn giản trên một sợi dây.